Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 428: Quyết định của chiến minh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biện pháp để Kim Giáp Tông tự mình nhảy ra cũng rất đơn giản, chính là để Thạch Phá Quân thả ra tin tức đao khách nước N đã khai ra ông chủ ở phía sau là ai, lần này đến Yến Kinh chính là muốn để tổng bộ Chiến Minh định tội người sai xử ở phía sau.

Mà cho dù người đứng ở phía sau là người của Kim Giáp Tông, tất nhiên cũng không thể ngồi xem đao khách nước N bị đưa đến tổng bộ Chiến Minh ở Yến Kinh, một khi đao khách nước N bị đưa đến tổng bộ Chiến Minh, cho dù Kim Giáp Tông không chết thì cũng bị lột da.

Cho nên xác suất rất lớn là bọn họ sẽ cướp xe tù ở giữa đường, diệt khẩu đao khách nước N.

Trước đó Trần Dật Thần đã suy đoán như thế này.

Hiện tại suy đoán của Trần Dật Thần đã trở thành sự thật, quả nhiên Kim Giáp Tông đã phái ba Ám Kình hậu kỳ cướp xe chở tù của Chiến Minh.

Chỉ có điều là đao khách nước N mà bọn họ muốn cướp không có ở trong xe.

Ở trong xe tù là một vị phó minh chủ do Chiến Minh Trung Hải đã phân phó.

“Bọn họ đã bị Triệu minh chủ bắt lại rồi, hiện tại đã áp giải toàn bộ vào trong võ ngục của Trung Hải!” Thạch Phá Quân nói.

Trần Dật Thần khẽ gật đầu, võ ngục chính là một loại nhà giam được thiết kế đặc biệt chuyên cho Hiệp hội võ đạo, cấp bậc an ninh cao gấp trăm lần so với những ngục giam bình thường, cho dù là võ giả Hoá Kình vào trong ngục rồi muốn chạy trốn ra bên ngoài cũng phải trắc trở một phen.

Chỉ là ba Ám Kình hậu kỳ mà cũng muốn chạy trốn ra bên ngoài, còn khó hơn là lên trời.

“Hiện tại Kim Giáp Tông có phản ứng gì?” Trần Dật Thần hỏi, tất cả các võ giả của Võ Minh đang giám sát nước H, tuy Kim Giáp Tông là võ đạo đại tông nhưng mà cũng phải chịu sự giám sát của Võ Minh. Ở trong Kim Giáp Tông, tất cả các thông tin của đệ tử đều được đăng ký vào Võ Minh, nếu muốn biết thông tin của ba tên Ám Kình hậu kỳ trong vụ cướp tù nhân lần này, chỉ cần Võ Minh điều tra một cái là có thể biết được.

Nhân chứng vật chứng đều ở nơi đó, cho dù Kim Giáp Tông có mọc thêm mười cái miệng nữa thì lần này chỉ sợ là nói không rõ ràng.

“Kim Giáp Tông…” Thạch Phá Quân dừng lại một chút rồi nói: “Kim Giáp Tông nói là hành động lần này do các đệ tử trong tông tự đưa ra chủ trương, không có liên quan gì với tông môn!”

“Không liên quan gì với tông môn à?”

“Hay cho câu không liên quan với tông môn!” Trần Dật Thần cười lạnh liên tục, Ám Kình hậu kỳ, mặc dù là Kim Giáp Tông nằm trong võ đạo đại tông như thế này, cũng là nhân vật cấp bậc trưởng lão, hiện tại người ta đã xảy ra chuyện, Kim Giáp Tông lại nói tất cả chuyện này không có liên quan gì với bọn họ.

Đúng là nói bừa mà.



Phải biết rằng Yến Kinh với tư cách là trung tâm chính trị của nước H, từ trước đến nay đều là nơi võ giả ít lui tới.

Võ giả có cảnh giới từ Ám Kình và Ám Kình trở lên nếu như không có nguyên nhân đặc biệt thì ngày bình thường cũng không thể bước vào Yến Kinh.

Cho dù là muốn bước vào thì cũng cần phải báo cáo với Võ Minh từ sớm, sau khi nhận được sự cho phép của Võ Minh rồi thì mới có thể vào thủ đô.

Tông chủ võ đạo đại tông như là Kim Giáp Tông muốn vào Yến Kinh thì càng phải chuẩn bị báo cáo sớm một tháng, sau khi được xét duyệt rất nhiều lần rồi thì mới có thể bước vào.

Lần này Chiến Minh chỉ cho Kim Giáp Tông tông chủ có ba ngày, hiển nhiên là thái độ kiên quyết đến cực hạn.

“Mặt khác, Dật Thần, liên quan đến tin tức của anh, Phương minh chủ đã biết được rồi!”

“Mấy ngày nữa rất có thể ông ta sẽ tìm anh tra hỏi!” Thạch Phá Quân nói, số người biết Trần Dật Thần là đệ tử của Tiêu Quốc Trung cũng không nhiều, Phương phó minh chủ Chiến Minh tổng bộ chính là một trong số những người đó.

Lần này Phương phó minh chủ đã bác bỏ mọi ý kiến và đưa ra đề nghị, Kim Giáp Tông tông chủ phải đến thủ đô trong vòng ba ngày để giao phó.

“Không sao hết, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!” Sắc mặt của Trần Dật Thần bình tĩnh nhẹ gật đầu, mặc dù trước đó đã dặn dò với Thạch Phá Quân, để Thạch Phá Quân cố gắng che giấu tin tức của anh ở bên phía Chiến Minh, nhưng mà nếu như những người cấp cao của Chiến Minh muốn điều tra ra anh, Thạch Phá Quân căn bản không thể che giấu được.

Cho nên Trần Dật Thần đã sớm chuẩn bị để cho bọn họ biết thân phận của mình.

Nếu như biết thân phận, thế thì đương nhiên cũng có lợi ích.

Lợi ích đó chính là thân phận đệ tử Tiêu Quốc Trung của anh.

Dù sao thì Tiêu Quốc Trung cũng là người sáng lập ra Chiến Minh, có mối quan hệ với Tiêu Quốc Trung ở đó, đương nhiên Chiến Minh sẽ không tùy tiện bỏ qua cho Kim Giáp Tông.

Nếu như anh không phải là đệ tử của Tiêu Quốc Trung, chỉ là một võ giả bình thường, vậy thì kết quả xử lý cuối cùng của chuyện này tỉ lệ rất lớn là không thể giải quyết được gì hết.

Dù sao thì Kim Giáp Tông cũng là võ đạo đại tông được xếp vị trí thứ mười ở nước H, ba người võ giả Hoá Kình trong tông môn bọn họ cũng không phải là để trang trí.

“Vậy thì tốt rồi!” Thạch Phá Quân nhẹ gật đầu, rồi lại nói: “Dật Thần, ở bên phía Kim Giáp Tông tôi sẽ quan sát giúp anh thật cẩn thận, có tin tức gì thì tôi sẽ kịp thời báo cáo cho anh!”

“Làm phiền anh vậy, anh Thạch!” Trần Dật Thần cười nói, mặc dù lần này là anh đưa ra chủ ý nhưng mà Thạch Phá Quân lại giúp sức rất lớn, không nói đến những chuyện khác, chỉ là võ giả Hoá Kình đã thay thế đao khách nước N, Thạch Phá Quân có chịu trách nhiệm rất lớn.

Nếu như Kim Giáp Tông không làm ra hành động cướp tù, vậy thì võ giả Hoá Kình đó coi như uổng phí công một chuyến rồi.

Sau đó đương nhiên là Thạch Phá Quân sẽ bị hỏi tội.

Nhưng mà cũng may Kim Giáp Tông đã không để Trần Dật Thần thất vọng.

“Chuyện nên làm mà, đừng nói phiền phức gì hết!” Thạch Phá Quân cười nói, mặc dù là lần này trên danh nghĩa là giúp đỡ Trần Dật Thần, nhưng mà bản thân anh ta cũng có không ít lợi ích.

Nếu như thật sự có thể điều tra được Kim Giáp Tông và nước N cấu kết với nhau, vậy thì một chữ phó ở phía trước cái danh xưng phó đường chủ Chiến Minh mà anh ta đã mang nhiều năm cũng có thể gạt bỏ đi rồi.

“À đúng rồi anh Thạch, trong mấy năm gần đây vị tông sư đó có từng đến Thương Châu chưa vậy!” Dường như là nhớ ra cái gì đó, Trần Dật Thần đột nhiên lại hỏi.

“Dật Thần, anh hỏi chuyện này để làm gì vậy?” Sắc mặt của Thạch Phá Quân trở lên cứng đờ: “Không thể đoán được hành tung của tông sư, tự tiện nghe ngóng hành tung của tông sư chính là tội lớn!”

“Tôi biết chứ, anh Thạch, tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi, không có ý gì khác hết!” Trần Dật Thần cười khổ nói, sở dĩ anh hỏi Thạch Phá Quân chuyện này đương nhiên là bởi vì Lâm Ngọc Nhi.

Hiện tại kình khí cấp tông sư trong cơ thể của Lâm Ngọc Nhi đã trở thành một cây gai ở trong lòng của anh, nếu như anh không nắm tin tức về kình khí đó cho rõ ràng, anh cứ luôn cảm thấy bất an.

“Dật Thần, tôi biết là anh không có ý gì khác, nhưng mà anh nên biết rõ ràng địa vị của tông sư ở nước H cao bao nhiêu, hành tung của mỗi một vị tông sư đều là tuyệt mật tối cao, nếu như bị người khác nghe ngóng có mục đích, sắp xếp cái gì đó, vậy thì hậu quả cũng không thể tưởng tượng được…” Thạch Phá Quân nghiêm túc nói, mỗi một vị tông sư võ đạo đều là lực lượng cấp chiến lược của nước H, nói khoa trương một chút thì ở một số phương diện lực uy hiếp của tông sư võ đạo so với đạn hạt nhân còn lớn hơn rất nhiều, cho nên Hiệp hội võ đạo mới đưa ra quy định không thể nghe ngóng hành tung của tông sư khi không được cho phép.