Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 441: Bỏ xe bảo vệ tướng



“Bỏ xe bảo vệ tướng mà thôi.”

“Nếu như Tôn Sở không đứng ra nhận tội thay thì người gặp tai ương, chính là cả Kim Giáp Tông.”

Trần Dật Thần nói một cách lạnh lùng, thật ra hai ngày trước, lúc Triệu Thiên Thu lên kinh thành, anh đã đoán được sẽ xuất hiện cục diện như thế này.

Ba võ giả ám kình ấy đã khiến cho Kim Giáp Tông chịu cảnh nhục nhã, dù có thế nào đi chăng nữa, Kim Giáp Tông cũng không tránh khỏi tội danh cấu kết với đao khách nước N.

Nếu như đã không thoát tội được, thế chỉ chỉ còn nước tìm cách trả lời chiến minh mà thôi.

Mà Tôn Sở lại chính là câu trả lời.

Một đại sư võ học đã đủ để dập tắt ngọn lửa giận của chiến minh.

Còn những người khác trong Kim Giáp Tông có câu kết với đao khách nước N hay không ấy à…

Trần Dật Thần cảm thấy chắc hẳn vẫn còn, nhưng chỉ giới hạn trong giới quản lý cao cấp mà thôi.

“Điều nuối tiếc duy nhất hiện nay là Tôn Sở không nói ai mới là hung thủ thật sự sau màn, ông ta bảo rằng mình có câu kết với cậu, thế nên mới mướn đao khách N giết chết cậu.” Thạch Phá Quân thở dài, nói với vẻ tiếc nuối.

“Ha ha, câu kết?”

“Nực cười thật đấy.”

“Trước giờ tôi chưa từng gặp mặt ông ta, thậm chí trước ngày hôm nay, đến tên của ông ta là gì mà tôi còn chưa nhắc đến, làm sao có thể câu kết cho được?” Trần Dật Thần cười mỉa, lời nói của Tôn Sở có rất nhiều sơ hở, người sáng mắt chỉ cần nhì là biết được thât giả ngay.

Nhưng nhận ra thì sao chứ? Tất cả mọi người đều biết, sau lưng Tôn Sở còn có người khác nữa.

Có thể điều tra được hay sao?

Đương nhiên không thể rồi!

Bởi vì nếu điều tra đến Tôn Sở là đã giao ra một vị đại sư võ học.

Nếu như còn tiếp tục điều tra, ai mà biết còn sẽ tìm ra đầu trâu mặt ngựa đáng kinh động nào nữa.

Dù gì thì chiến minh cũng chỉ là cơ cấu đối ngoại, còn bóng dáng sau lưng Tôn Sở lại dính líu đến gia tộc giàu có trong nước một cách rõ ràng.

Có thể điều tra gia tộc giàu có trong nước chỉ có mình võ minh mà thôi.

Nhưng võ minh Trung Hải vốn đã không trong sạch gì, bảo người của võ minh Trung Hải điều tra kẻ đứng sau lưng Tôn Sở, ai mà biết bọn họ sẽ điều tra ra thứ gì?

Bởi thế điều tra được đến Tôn Sở đã là cục diện tốt nhất vào thời điểm hiện tại.

Còn kẻ đứng sau lưng Tôn Sở, mặc dù chiến minh không thể hiện rõ ràng, thế nhưng Trần Dật Thần cũng có thể đoán được đại khái.

Nhưng đối với Trần Dật Thần, thế lực của bọn họ cũng hơi đáng sợ quá.

Dù có đoán được thì Trần Dật Thần cũng không thể làm gì, hắn chỉ có thể giả câm giả điếc mà thôi.

“Thần, sau khi chuyện này trôi qua, sợ rằng Kim Giáp Tông sẽ hận cậu thấu xương, bởi thế cậu phải cẩn thận hơn một chút.” Thạch Phá Quân đanh giọng nhắc nhở anh.

“Anh Thạch cứ việc yên tâm, tôi sẽ chú ý.” Trần Dật Thần gật gật đầu, Kim Giáp Tông hận anh là lẽ hiển nhiên, nhưng bây giờ, bọn họ cũng không thể làm việc gì quá đáng, bởi vì chiến minh vẫn còn đang theo dõi bọn họ sát sao.

Nếu như bây giờ anh xảy ra chuyện gì, thế thì chắc chắc mục tiêu bị chiến minh nghi ngờ chính là Kim Giáp Tông.

Bởi thế nếu như Kim Giáp Tông thông minh thì nên cầu phúc, bây giờ tốt nhất là anh đừng có mệnh hệ gì, nếu như anh xảy ra chuyện, Kim Giáp Tông cũng không yên ổn được.

Trên thực tế, bây giờ Kim Giáp Tông không yên ổn thật.

Sau khi Triệu Thiên Thu trở về tông thì tình hình này càng trở nên rõ ràng hơn.

Tiếng oán hận vang vọng trong tông phái.

Chuyện Tôn Sở câu kết với đao khách người nước N đã lan truyền khắp giới võ đạo.

Vốn dĩ có vòng sáng của tông phái hùng mạnh, là học trò lấy Kim Giáp Tông là vinh quang, sau khi gặp phải chuyện này, gần như đã trở thành con chuột qua đường, bị võ giả trong khắp giới võ đạo khinh bỉ.

Không thầm oán trong lòng là chuyện không thể nào.

Dù gì Tôn Sở cũng là phó tông chủ của Kim Giáp Tông, xét trên mặt ý nghĩa nào đấy, ông ta cũng đại diện cho Kim Giáp Tông.

Nhưng bây giờ, ông ta lại làm ra chuyện khiến cho người khác khinh thường.

Khiến cho các học trò không tài nào hiểu nổi nguyên do.

Bọn họ thật sự không ngờ, vì sao Tôn Sở lại câu kết với đao khách người N kia chứ?

Thân là phó tông chủ của Kim Giáp Tông, mang thu với ai đó, ông ta hoàn toàn có thể triệu tập học trò trong tông phái đi báo thù giùm cho mình, nhưng ông ta lại lựa chọn cách làm ngu xuẩn nhất: Câu kết với đao khách nước N.

Lẽ nào ông ta không biết, trước giờ giới võ đạo nước T và giới võ đạo nước N không ưa nhau hay sao?

Lẽ nào ông ta không biết, câu kết với thích khách nước N là chuyện đại kị trong giới võ lâm nước T hay sao?

Trong lòng học trò của các tông phái đều hết sức giận dữ, vốn dĩ cứ nghĩ rằng sau khi Triệu Thiên Thu trở về tông phái thì sẽ cho bọn họ lời giải thích hợp lý kia chứ?

Nhưng nào ngờ sau khi Triệu Thiên Thu trở về tông phái, ông ta còn chẳng buồn nhìn bọn họ mà cắm đầu vào phòng tu luyện.

Hành vi này của ông ta khiến cho những học trò trong tông phái vốn đã ôm lòng bất mãn với Triệu Thiên Thu càng thất vọng hơn nữa, không ít người thu dọn hành lý toan rời khỏi Kim Giáp Tông.

Triệu Thiên Thu hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.

Đương nhiên, cho dù ông ta biết thì ông ta cũng sẽ không tỏ thái độ gì cả.

Bởi vì vào giờ phút này, ông ta còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sau khi vào phòng tu luyện, Triệu Thiên Thu đi thẳng đến bức tường đối diện với cửa chính.

Ông ta lập tức cẩn thận nhìn dáo dác bốn phía, sau khi xác định không có người mới duỗi tay ra, tháo bức tranh trên tường xuống.

Bây giờ, nếu như có người ở đây thì chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Sau khi Triệu Thiên Thu tháo bức tranh trên tường xuống, đột nhiên có một vết nứt thẳng thớm xuất hiện trên bức tường trắng, rồi sau đó nó chậm rãi mở ra về hai phía như cánh cửa tự động, để lộ ra con đường đen ngòm. Con đường cao năm mét, rộng một mét, gần như hoàn toàn tương thích với kích cỡ của bức tranh.

Còn bên trong, ngoại trừ mảng tối tăm ra, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì khác nữa.

Triệu Thiên Thu lại cảnh giác nhìn thêm một lúc nữa, sau khi xác định sau lưng mình không có ai mới nhảy vào trong con đường ấy.

Vài giây sau, hai cánh cửa ngầm đóng lại, bức tường lại trắng xóa như ban đầu, tất cả nguyên vẹn như cũ.

Sau khi đi vào trong con đường ấy, con đường vẫn tối om om như cũ.

Nhưng đối với võ giả Hóa Kình, màn đen này chẳng ảnh hưởng một chút nào cả.

Triệu Thiên Thu bước đi như bay, như thể đạp trên đất bằng, chưa đến một phút đã đi ra khỏi con đường ấy.

Sau khi bước ra khỏi con đường, tầm nhìn của ông ta sáng sủa hơn hẳn.

Đập vào mắt là một hang động trang hoàng trang nhã, rộng chừng ba mươi mét vuông.

Hang động rất sạch sẽ, có thể nhận ra thường xuyên có người sống ở đây.

“Tình hình sao rồi?”

Sau khi vào trong hang động, người mặc áo đen ngồi thiền giữa hang động ở giữa chậm rãi mở mắt ra, nhìn sang Triệu Thiên Thu.

“Gặp chuyện rồi.” Triệu Thiên Thu nhìn bóng dáng ấy rồi đanh giọng mà nói.

“Chỉ giết chết một tên ám kình mà thôi, gặp chuyện gì kia chứ?” Bóng đen ấy nhíu mày lại, giọng nói toát ra vẻ không vui.

“Hắn không phải là ám kình!” Triệu Thiên Thu ráng kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng, ban đầu ông ta cũng tưởng rằng Trần Dật Thần chỉ là ám kình, bởi thế mới kêu Tôn Sở liên hệ với vài đao khách nước N, vốn dĩ cứ ngỡ rằng số đao khách nước N ấy có thể giết Trần Dật Thần một cách gọn gàng, nhưng nào ngờ, đao khách nước N không những không đụng đến được một cọng lông của Trần Dật Thần mà còn bị Trần Dật Thần bắt giữ.

“Không phải là ám kình? Lẽ nào là hóa kình hay sao?!” Giọng nói của bóng đen khàn khàn, khiến cho người khác không rét mà run.

“Không chắc, nhưng có thể đúng là như thế.” Triệu Thiên Thu đang giọng mà nói, ông ta không chắc chắn về cảnh giới của Trần Dật Thần, nhưng suy đoán theo tình hình trước mắt, cho dù Trần Dật Thần không phải là hóa kình thì cũng cách hóa kình không bao xa.