Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 450: Nhớ kỹ cảm giác này



“Anh Thao!”

Thấy Vương Thao trong nháy mắt bị chế ngự, hai người đằng sau Vương Thao bỗng sửng sốt, không thèm suy nghĩ vôi vàng vung nắm đấm về phía Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, bàn tay lớn nắm chặt nắm đấm của Vương Thao thuận thế vặn, sau đó một tay nhấc Vương Thao lên.

Tiếp theo, giống như ném rác, nhẹ nhàng ném Vương Thao về phía trước, đập vào mặt hai người đang xông tới.

Sau hai tiếng kêu thảm thiết, hai người bị đập bay ra ngoài, ngã mạnh ra đất.

Mọi chuyện nói thì dài, nhưng trên thực tế, từ lúc Vương Thao ra tay, đến khi ba người cùng nằm xuống, cả quá trình đều chưa đến năm phút!

Vũ Văn Bác mặt mày sốc nặng, khi Trần Dật Thần mặt không biểu cảm đi tới, phản ứng đầu tiên của Vũ Văn Bác chính là lùi lại đằng sau.

Vừa lùi lại sau, anh ta còn vừa hoảng sợ nhìn Trần Dật Thần nói;

“Anh… anh làm cái gì? Anh… anh đừng qua đây!”

Trần Dật Thần bật cười thành tiếng: “Anh chỉ có chút xíu gan dạ này sao?”

Lời vừa dứt, Vũ Văn Bác bỗng chốc mặt mày đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa bực tức, sự gan dạ của anh ta thật ra không tính là nhỏ, thậm chí có thể nói rất lớn, bởi vì Vũ Văn Bác có bối cảnh chống lưng, ở trên đất Trung Hải này, anh ta thật sự không có sợ mấy ai.

Nhưng hiện nay gặp phải Trần Dật Thần, lại hoàn toàn không theo lẽ thường ra bài!

Người bình thường cho dù xảy ra mâu thuẫn với anh ta, khi nhìn thấy chiếc xe Lamborghini phiên bản giới hạn gần 30 tỷ của anh ta, cũng sẽ suy nghĩ bối cảnh của anh ta trước mới động thủ.

Nhưng đến lượt Trần Dật Thần, lại dường như hoàn toàn không thèm nhìn chiếc Lamborghini của anh ta.

Nói động thủ là động thủ luôn

Hoàn toàn không có một chút chần chừ!

Có thể nói, hoàn toàn đánh cho anh ta không kịp trở tay.

Vốn tưởng sự xuất hiện của ba người Vương Thao, sẽ vớt vát lại mặt mũi cho anh ta, nhưng không ngờ, Vương Thao bình thường ở trong giới coi như có danh tiếng không nhỏ, đến trước mặt Trần Dật Thần, lại giống như hổ giấy, ngay cả một chiêu của Trần Dật Thần cũng không đỡ được.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Đây là sao thế?

“Ba tôi là Vũ Văn Thành Anh!”

Mắt thấy Trần Dật Thần lại bước tới một bước, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vũ Văn Bác hoàn toàn sụp đổ, anh ta gần như là gào ra câu nói này.

Trước kia, cho dù xảy ra xung đột với người khác, anh ta cũng chưa từng nói mấy loài như kiểu ba của mình là Vũ Văn Thành Anh, bởi vì nói ra, rất mất thân phận, nhất là đối với loại cậu chủ đỉnh cấp của Trung Hải.

Hơi tí nói ra tên tuổi của ba mình, là một loại hành vi rất mất mặt.

Nhưng lúc này, anh ta lại không màng cái khác nữa, anh ta sợ còn không nói ra tên tuổi của Vũ Văn Thành Anh, bản thân không có cơ hội nói rồi!

“Vũ Văn Thành Anh sao?” Khóe môi của Trần Dật Thần cong lên lộ sự vui đùa.

“Phải phải phải! Vũ Văn Thành Anh! Ba tôi là Vũ Văn Thành Anh! Bất động sản Văn Anh chính là của nhà chúng tôi!” Thấy Trần Dật Thần dường như bị cái tên của Vũ Văn Thành Anh dọa rồi, sắc mặt của Vũ Văn Bác lập tức trở nên vui mừng.

Nhưng vẻ vui mừng này còn chưa duy trì được mấy giây, lại nghe thấy Trần Dật Thần cười rồi mở miệng: “Xin lỗi, tôi không biết Vũ Văn Thành Anh gì đó.”

“Không biết Vũ Văn Thành Anh?!”

Vũ Văn Bác đầu tiên sững ra, sau đó mặt mày vô cùng khó tin, sống trên đất Trung Hải, còn có ai không biết Vũ Văn Thành Anh ba của anh ta chứ?

Không biết Vũ Văn Thành Anh có thể, bất động sản Văn Anh chắc phải nghe nói qua rồi chứ?

Có thể tham gia bữa tiệc sinh nhật tối của Sở Thanh Từ, điều này nói rõ, Trần Dật Thần ở Trung Hải sẽ phải có địa vị nhất định, nếu đã có địa vị nhất định, sao có thể không biết ông trùm bất động sản Vũ Văn Thành Anh của Trung Hải chứ?

“Người anh em…”

“Lời vừa rồi tôi nói anh không nghe thấy sao?” Vũ Văn Bác còn muốn tiếp tục giải thích vài câu, lại bị Trần Dật Thần lạnh lùng cắt ngang.

“Xin lỗi cậu ta!” Trần Dật Thần liếc nhìn Lý Lạc, hôm nay đừng nói Vũ Văn Bác là con trai của Vũ Văn Thành Anh, anh ta dù là con trai của thiên vương lão tử, anh ta cũng phải xin lỗi Lý Lạc, đây chính là thái độ của Trần Dật Thần!

“Anh Thần, hay là bỏ qua chuyện này đi…” Khi Vũ Văn Bác còn đang rối rắm, Lý Lạc lại nhỏ tiếng mở miệng, Trần Dật Thần không biết Vũ Văn Thành Anh, anh ta vẫn biết, bất động sản Văn Anh một trong ba công ty bất động sản lớn nhất của thành phố Trung Hải, chính là công ty Vũ Văn Thành Anh nắm giữ cổ phần.

Cụ thể giá trị cá nhân của Vũ Văn Thành Anh anh không rõ, có điều đoán sơ sơ, 210 nghìn đến 240 nghìn tỷ chắc là có. Vũ Văn Bác nếu thật sự là con trai của Vũ Văn Thành Anh, vậy một cái tát này của anh ta chỉ có thể chịu không rồi, thậm chí, anh ta còn phải cầu nguyện, Vũ Văn Bác sau này đừng tìm anh ta gây chuyện.

Thấy Lý Lạc lộ ra sự nhát gan, Vũ Văn Bác lập tức đắc ý một trận, Trần Dật Thần không biết Vũ Văn Thành Anh, Lý Lạc là biết Vũ Văn Thành Anh.

Khi Vũ Văn Bác tưởng Trần Dật Thần sẽ thức thời một chút, Trần Dật Thần lại lạnh lùng mở miệng: “Không thể thôi được!”

“Lý Lạc, tôi hỏi cậu một câu, hôm nay, anh ta tát cậu một cái, cậu nhịn. Ngày mai, anh ta muốn giết cậu, cậu còn nhịn hay không?!”

“Em…” Bị Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn, giọng điệu của Lý Lạc lập tức ngây ra, có điều trong lòng lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề mà Trần Dật Thần hỏi.

Nếu Vũ Văn Bác hôm nay tát anh ta một cái, anh ta cam chịu rồi, vậy lần sau, anh ta lại gặp phải Vũ Văn Bác, Vũ Văn Bác nếu sỉ nhục anh ta, anh ta rất có khả năng sẽ tiếp tục cam chịu.

Mà anh ta càng cam chịu, Vũ Văn Bác sẽ càng được một tấc tiến một thước, thậm chí ngày nào đó, Vũ Văn Bác thật sự sẽ giết anh ta cũng không chừng.

“Em hiểu rồi, anh Thần!” Lý Lạc cắn răng, đáy mắt vụt qua một tia hung ác, anh ta không thể hèn nhát!

Ít nhất vào lúc này, anh ta tuyệt đối không thể hèn nhát!

“Bốp!”

Khi Vũ Văn Bác còn đang nghĩ Lý Lạc rốt cuộc đã hiểu cái gì, một cái tát không hề báo trước quăng vào mặt của anh ta.

Mặt của Vũ Văn Bác, bỗng chốc đau rát, trong lòng càng chấn động một trận.

Vừa rồi người tát anh ta một cái, vậy mà là Lý Lạc!

Anh ta sao lại dám?

“Bốp!”

Không đợi Vũ Văn Bác suy nghĩ Lý Lạc rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí thì Lý Lạc giơ tay, lại quăng cái tát mạnh vào mặt Vũ Văn Bác.

Một cái tát này, trực tiếp đánh Vũ Văn Bác ngã ra đất.

“Con mẹ nó, còn ngông nữa không?!” Lý Lạc nhổ bãi nước bọt vào Vũ Văn Bác, tát Vũ Văn Bác hai cái sẽ gây ra hậu quả gì anh ta không biết, điều duy nhất anh ta biết chính là hai cái tát này, đánh thật con mẹ nó sướng!

Trước đó Vũ Văn Bác tranh chỗ đỗ xe, sau khi xuống xe lại không nói đạo lý tát anh ta một cái, thiết nghĩ căn bản không ngờ sẽ có một màn như này xảy ra nhỉ?

Vũ Văn Bác bị Lý Lạc đánh ngã mặt mày sốc nặng, anh ta quả thật không ngờ, Lý Lạc dám đánh anh ta.

Trần Dật Thần đánh anh ta, anh ta có thể chịu, bởi vì anh ta nhìn không thấu độ nông sâu của Trần Dật Thần.

Nhưng Lý Lạc, lại rõ ràng chính là một tên làm công ăn lương bình thường trong thành phố, chính là kẻ tầm thường chỉ một ánh nhìn sẽ biết không có bất kỳ bối cảnh gì, anh ta dựa vào đâu mà dám đánh bản thân?

Vũ Văn Bác hoàn toàn đơ rồi.

“Sướng không?” Trần Dật Thần nhàn nhạt mỉm cười, Lý Lạc tóm lại coi như không khiến anh thất vọng, nếu Lý Lạc hôm nay vì sợ thân phận của Vũ Văn Bác mà không dám ra tay với Vũ Văn Bác, vậy đời này của Lý Lạc cũng không thể tiếp xúc tới thân phận thật sự của anh.

“Sướng!” Lý Lạc cười ha hả nói, trước ngày hôm nay, anh ta chưa từng nghĩ, anh ta sẽ có một ngày, sẽ tát phú nhị đại siêu cấp như Vũ Văn Bác hai cái.

“Nhớ kỹ cảm giác này.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười, sau hôm nay, Lý Lạc nói coi như có tư cách, chạm tới bộ mặt này của anh.