Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 463: Một trận kinh ngạc



Hành vi Trần Dật Thần không chớp mắt liền tặng chiếc xe sang trọng có giá trị ba mươi tỷ cho Lý Lạc, tất nhiên làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây kinh hãi.

Sau khi ngạc nhiên thì lại cảm thấy ghen tị vô cùng.

Chẳng có ai ngờ rằng Trần Dật Thần lại có thể ra tay hào phóng như thế, nhìn anh và Lý Lạc cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, kết quả là một chiếc xe có giá trị hơn ba mươi tỷ nói tặng liền tặng.

“Chuyện xe cộ bỏ qua đi.”

Lúc này Trần Dật Thần lại hờ hững mở miệng nói.

Nghe thấy lời nói này của Trần Dật Thần, Vũ Văn Bác vừa mới chuẩn bị thở phào một hơi, thật sự không ngờ đến là Trần Dật Thần lại bổ sung một câu: “Chuyện tiếp theo mà chúng ta cần nói đó chính là chuyện cậu đã phái sát thủ đến giết tôi.”

“Sát… sát thủ…”

Đầu lưỡi của Vũ Văn Bác bị thắt nút, anh ta nhanh chóng sắp khóc lên, còn tưởng rằng một chiếc xe đã có thể đánh tan ngọn lửa giận của Trần Dật Thần, nhưng mà không ngờ đến là Trần Dật Thần vẫn còn đang suy nghĩ chuyện sát thủ.

“Anh… anh Dật Thần, anh đã có chỗ để đặt chân chưa?” Vũ Văn Bác nhịn đau mà hỏi câu nói này.

“Cái gì?” Lông mày của Trần Dật Thần nhíu lại.

“Anh xem xem ngôi biệt thự này của tôi như thế nào?” Vũ Văn Bác tiếp tục hỏi, chuyện cho đến bây giờ thứ mà anh ta gửi gắm hy vọng cũng chỉ có căn biệt thự Đông Cung số 18 này mới có thể làm dịu cơn giận của Trần Dật Thần.

Nghe thấy Vũ Văn Bác hỏi câu này, sắc mặt của Trần Dật Thần kỳ quái, hình như là Vũ Văn Bác đã hiểu lầm ý của anh. Ý của anh là thật ra muốn Vũ Văn Bác thức thời một chút, đảm bảo là sau này sẽ không làm phiền tới anh nữa.

Nhưng mà không ngờ tới là Vũ Văn Bác lại xuyên tạc ý tứ của anh, cho là chuyện anh muốn nói chính là muốn tìm phiền phức.

“Cũng được đó.” Sau khi nhìn lướt qua cách bài trí của biệt thự Đông Cung, Trần Dật Thần nở nụ cười gật đầu, biệt thự Đông Cung này quả là không tệ, mặc dù kém xa số 1 Hoàng Gia nhưng mà trong thành phố Trung Hải cũng thuộc về nhóm xa hoa nhất.

Đương nhiên, cho dù không cao cấp thì cũng không sao hết.

Dù sao thì cũng là đồ được tặng không, không dùng thì cũng phí.

“Từ giờ trở đi căn biệt thự này chính là của anh, anh Dật Thần.” Vũ Văn Bác cố gắng nhịn cơn đau mở miệng nói, giờ phút này anh ta cảm thấy trong lòng của mình đang rỉ máu, tặng Lamborghini cho Trần Dật Thần còn không có cái gì, ba mươi tỷ cũng chỉ là tiền tiêu vặt hai ba tháng của anh ta mà thôi.

Nhưng mà căn biệt thự Đông Cung đừng nhìn anh ta mua với giá một trăm năm mươi tỷ, nhưng mà bây giờ treo biển thì ít nhất cũng phải mua với giá chín trăm tỷ,.

Chín trăm tỷ cứ như thế mà tặng không cho Trần Dật Thần, anh ta có thể không đau lòng được à?

“Được.”

Trần Dật Thần hài lòng nhẹ gật đầu, Vũ Văn Bác thức thời như vậy, vậy thì đương nhiên anh cũng phải cho Vũ Văn Bác mặt mũi, về phần lời đảm bảo, có biệt thự rồi còn cần đảm bảo cái gì nữa.

Nếu như Vũ Văn Bác lại muốn đối phó anh, tất nhiên trước tiên anh ta sẽ cân nhắc trình độ của mình.

Huống hồ gì đã đi đến bước đường này, đương nhiên Vũ Văn Bác cũng đã đoán được thân phận võ giả của anh, đoán được thân phận võ giả của anh rồi anh cũng không tin là Vũ Văn Bác còn dám đối phó anh.

“Đi thôi.” Trần Dật Thần di chuyển tầm mắt nhìn về phía Lý Lạc, giống như đã nhận được đủ lợi ích rồi, thế thì cũng nên đi rồi, dù sao thì thời gian đã trễ như vậy, mặc dù hiện tại căn biệt thự này đã là của anh, nhưng mà anh cũng không muốn ở căn nhà Vũ Văn Bác từng ở, ít nhất là cũng phải xử lý một lần nữa mới được.

“Anh Dật Thần, hai cây súng này…”

Lúc này Lý Lạc móc ra hai cây súng từ đằng sau, lúc nãy sau khi Trần Dật Thần khống chế hai người áo đen, vì để cho an toàn anh đã lấy súng từ trên người của hai người bọn họ.

Bây giờ muốn đi, vật giống như là súng anh ta không có khả năng mang về, nhưng mà đưa lại cho Vương Bưu thì cứ luôn cảm thấy không phải chuyện tốt.

“Đưa cho tôi.”

Trần Dật Thần đưa tay ra nhận lấy hai cây súng từ trong tay của Lý Lạc.

Sau đó lòng bàn tay có hơi khép lại một chút, hai cây súng được đúc bằng sắt thép giống như là đồ chơi bắt đầu chậm rãi thay đổi hình dạng, âm thanh răng rắc vang lên, hai khẩu súng ngắn lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được biến thành hai cục sắt.

Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều cả kinh, tròng mắt của Vũ Văn Bác cùng với anh em Vương Thao và Vương Bưu thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.

Vũ Văn Bác hít vào một ngụm khí lạnh, cho đến bây giờ rốt cuộc anh ta cũng có thể hiểu được tại sao Vương Bưu cầm súng mà cũng thất bại.

Đứng trước một người phi phàm như thế này, cho dù là Vương Bưu có súng gatling thì cũng không làm nên chuyện gì.

Nhẹ nhàng ném hai cục sắt ra sau lưng, Trần Dật Thần phủi phủi tay quay người nhìn thoáng qua Lý Lạc rồi nói: “Đi thôi.”

Lý Lạc hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ, vội vàng gật đầu đi theo sau lưng Trần Dật Thần.

Lúc rời đi, Lý Lạc không hề do dự chút nào mà lái chiếc Lamborghini của mình đi khỏi.

Sau khi đưa mắt nhìn chiếc Lamborghini nghênh ngang chạy đi, lúc này Vũ Văn Bác mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta sờ lưng mình, phát hiện sau lưng của mình đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Lại nhìn sau lưng của bọn người Vương Thao và Lưu Điềm, so với anh ta cũng không hơn gì mấy.

Sau khi Trần Dật Thần đi khỏi, mấy người bọn họ trực tiếp giống như một đám bùn nhão xụi lơ trên mặt đất.

“Anh Bưu, rốt cuộc là lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vũ Văn Bác di chuyển ánh mắt nhìn về phía Vương Bưu, mặc dù lúc nãy bị Vương Bưu phản bội nhưng mà giờ phút này anh ta cũng không dám bất mãn với Vương Bưu. Thứ nhất là bởi vì thân phận sát thủ của Vương Bưu, thứ hai là bởi vì trước khi đi Trần Dật Thần lại lộ ra một chiêu đó, hai cây súng ngắn bị bóp nát thành cục sắt, đối đầu với người như thế này, Vương Bưu phản bội anh ta cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.

“Lúc nãy…”

Trên mặt của Vương Bưu xuất hiện cảm xúc sợ hãi, sau đó chậm rãi thuật lại chuyện đã xảy ra ở trong xe một lần.

Nghe nghe thấy Trần Dật Thần dùng không đến hai giây mà đã có thể khống chế được ba sát thủ cấp cao, những người ở đây lập tức trở nên trầm mặc.

“Cậu Bác, chúng ta có nên nói chuyện này cho chú Vũ Văn biết không?” Vương Thao nhịn không được mà hỏi, thực lực mà Trần Dật Thần bộc lộ đã hoàn toàn vượt khỏi hiểu biết của anh ta.

Nếu như lại muốn trả thù Trần Dật Thần, vậy thì nhất định phải cho người ở bên phía Vũ Văn Thành Anh ra tay mới được.

“Tôi sẽ đích thân nói chuyện này với ba tôi, các người không cần phải nhiều chuyện đâu.” Vũ Văn Bác lạnh lùng nhìn bọn người Vương Thao một chút, trong ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo.

Cho đến bây giờ anh ta đã có thể khẳng định 100% Trần Dật Thần chính là võ giả trong truyền thuyết, hơn nữa cảnh giới của anh tất nhiên cũng không thấp.

Vừa nghĩ đến mình vậy mà lại đắc tội với một võ giả, Vũ Văn Bác lập tức hối hận đến nỗi ruột cũng xanh, nhưng mà lúc này hối hận cũng không còn bất cứ tác dụng gì hết, chuyện quan trọng nhất chính là phải báo cáo lại chuyện này cho Vũ Văn Thành Anh biết.

Đắc tội với võ giả không đáng sợ, đáng sợ đó chính là anh ta không biết nhiều về võ giả này.

Sau khi đuổi bọn người Vương Thao ra khỏi biệt thự, Vũ Văn Bác qua một bên lấy điện thoại di động bấm gọi cho Vũ Văn Thành Anh.

Chuyện võ giả thuộc về cơ mật, cho dù là nhà họ Vũ Văn thì cũng chỉ có một vài người biết tới, bọn người Vương Thao tất nhiên là không có tư cách được biết.

“Ba…”

Điện thoại được kết nối rất nhanh, chuyện liên quan đến võ giả tất nhiên là Vũ Văn Bác không dám giấu diếm một chút gì, nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra.

Vũ Văn Thành Anh ở đầu dây bên kia điện thoại từ đầu đến cuối đều im lặng, mãi cho đến khi Vũ Văn Bác nói xong, Vũ Văn Thành Anh mới bình tĩnh nói ra hai chữ: “Biết rồi.”

“Ba…”

“Lập tức trở về nhà ngay.” Vũ Văn Bác còn muốn giải thích vài câu, lại bị Vũ Văn Thành Anh lạnh lùng đánh gãy.