Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 465: Trần dật thần trong mắt của lý thế bình



“Ba ơi, ba… ba đừng có hù con nha.” Đầu lưỡi của Vũ Văn Bác thắt nút lại với nhau, nói chuyện cũng lắp bắp.

Vũ Văn Thành Anh đã từng nói với anh ta ở nước H có sáu gia tộc lớn không thể gây chuyện, trong số sáu gia tộc này, nhà họ Trần chính là gia tộc đứng đầu.

“Con cảm thấy là ba sẽ lấy loại chuyện này ra để hù dọa con à?” Sắc mặt của Vũ Văn Thành Anh âm trầm lên tiếng nói, trên thực tế ông ta cũng không có chứng cứ để chứng minh Trần Dật Thần là người của nhà họ Trần, sở dĩ nói như vậy chỉ là căn cứ vào tin tức có được mà phán đoán.

Nhưng mà cho dù là phán đoán thì cũng chắc tám chính phần mười.

Thân phận của Trần Dật Thần tuyệt đối không chỉ đơn giản như là một người đến ở rể.

“Vậy… vậy bây giờ nên làm sao đây?” Trong giọng nói của Vũ Văn Bác mang theo một chất giọng nghẹn ngào, trên một miếng đất như Trung Hải, nhà họ Vũ Văn được xem như là gia tộc đứng đầu, dựa vào thế lực của gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Bác anh ta lái xe sang ở nhà giàu muốn chơi phụ nữ như thế nào thì chơi như thế đó.

Nhưng mà ngày hôm nay anh ta đã đắc tội với người của nhà họ Trần.

Nhà họ Trần hoàn toàn có thể không cần tốn nhiều sức để đánh nhà họ Vũ Văn vào đáy cốc.

“Hừ, còn có thể làm sao nữa?” Vũ Văn Thành Anh hừ lạnh một tiếng: “Trong khoảng thời gian này con ngoan ngoãn ở nhà đi, không được đi đâu hết, liên quan đến chuyện của Trần Dật Thần, con cũng không cần phải nói với bất cứ ai, nếu như có người hỏi tới thì con cứ giả vờ như mình không biết, những chuyện khác cứ để ba giải quyết.”

“Ba ơi, như thế này… cái tên Trần Dật Thần đó có tìm con gây phiền phức không đây?” Vũ Văn Bác thử thăm dò.

“Chắc là sẽ không đâu, chuyện này con xử lý cũng coi như là thông minh, lúc con nhận sai lầm cũng vô cùng có thành ý, đối phương đã nhìn thấy được thành ý của con, đối với con cũng không có thù hận không thể hóa giải được, chắc là sẽ tha cho con một mạng.” Vũ Văn Thành Anh thấp giọng nói, mặc dù Vũ Văn Bác ngu ngốc nhưng mà cũng không ngốc đến nỗi không có thuốc chữa, sau khi biết không thể làm gì đã kịp thời nhận lỗi lầm với Trần Dật Thần đền bù kịp thời.

Nói dễ nghe một chút thì gọi là thức thời, nói khó nghe một chút thì cái này gọi là sợ.

Nhưng mà chính là bởi vì sợ cho nên lúc này mới có thể nhặt được một cái mạng trở về.

“Con cảm ơn ba.”

Nghe thấy lời phân tích của Vũ Văn Thành Anh, lúc này Vũ Văn Bác mới thả trái tim vào trong ngực.

Lúc Vũ Văn Thành Anh điều tra Trần Dật Thần, Matsushima Kaede ở bên khác cũng không rảnh rỗi.

Gần như là mới bước ra khỏi Sở công quán, Matsushima Kaede đã nhận được tài liệu về Trần Dật Thần.

Tài liệu ở trong tay của Matsushima Kaede không khác gì mấy so với tài liệu trong tay Vũ Văn Thành Anh, thậm chí còn có một vài chỗ trong tài liệu của Matsushima Kaede còn chi tiết hơn của Vũ Văn Thành Anh.

Ở trong phòng tổng thống, Matsushima Kaede bắt chéo chân ngồi trên ghế salon, ở trước mặt của anh ta chính là người môi giới Lý Nghị, lúc này Lý Nghị cúi lưng vẻ mặt nịnh nọt nhìn Matsushima Kaede: “Cậu chủ Matsushima, đây chính là toàn bộ tư liệu của cái tên Trần Dật Thần đó, dựa vào tình hình trước mắt cái tên Trần Dật Thần đó tất nhiên còn có thân phận khác.”

Hai mắt của Matsushima Kaede nheo lại, không nói lời nào, ngón tay của anh ta gõ lên mặt bàn có tiết tấu, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.

“Đúng rồi cậu chủ Matsushima, ở bên phía của tôi có hai người đúng lúc quen biết với Trần Dật Thần, nếu như cậu chủ Matsushima có cần thì tôi có thể gọi bọn họ đến đây để tra hỏi.” Lý Nghị cung kính nói.

Nghe thấy lời nói này của Lý Nghị, Matsushima Kaede không khỏi mở mắt ra, thản nhiên nói: “Gọi đến đây đi.”

“Dạ cậu chủ Matsushima.”

Lý Nghị gật đầu, sau đó đi ra ngoài cửa gọi Lý Thế Bình và Vương Thi Viện đang chờ ở ngoài cửa bước vào.

Giờ phút này hai người bọn họ đều mang theo vẻ mặt cẩn trọng.

Nhất là sau khi bước vào trong phòng tổng thống, nhìn thấy Matsushima Kaede đang híp mắt.

Matsushima Kaede ở trước mắt mặc dù là vẻ ngoài xấu xí, thậm chí có thể nói là vô cùng xấu, nhưng mà thân phận của anh ta lại không có người nào dám coi nhẹ.

Ngoại trừ con trai của hội trưởng thương hội Thiên Thủy, Matsushima Kaede còn là người thừa kế thứ ba của Matsushima, một trong mười tài phiệt lớn nhất của nước N.

Ước tính đơn giản giá trị bạn thân của Matsushima Kaede đã sớm lên đến trăm nghìn tỷ.

Mà tương lai anh ta còn kế thừa tập đoàn Matsushima, một khi kế thừa tập đoàn Matsushima, giá trị bản thân cả trăm nghìn tỷ của anh ta lại nâng lên gấp mười.

Đạt đến con số triệu tỷ.

Thật sự đến lúc đó thì Matsushima Kaede chính là nhân vật cao nhất trên thế giới này.

Dù là nguyên thủ của quốc gia nhỏ cũng chưa chắc có thể vượt qua anh ta.

Lý Thế Bình lau mồ hôi lạnh ở trên đầu, mở miệng trước: “Cậu chủ Matsushima, anh tìm tôi…”

“Cậu biết Trần Dật Thần?”

Không đợi Lý Thế Bình nói xong, Matsushima Kaede đã hờ hững đánh gãy lời của Lý Thế Bình.

“Có quen biết.”

Lý Thế Bình nhẹ gật đầu, có điều là trong lòng lại nghi hoặc không thôi, không hiểu nhân vật như là Matsushima Kaede tại sao lại phải quan tâm đến loại sâu kiến như là Trần Dật Thần làm gì.

“Mối quan hệ của các người như thế nào?” Matsushima Kaede tiếp tục đặt câu hỏi.

“Chúng tôi… Trần Dật Thần là cấp dưới của tôi.” Sau khi châm chước một lát, Lý Thế Bình cẩn thận mở miệng, trước khi chưa biết rõ ý đồ của Matsushima Kaede thì tất nhiên anh ta không thể ăn nói lung tung.

“Cấp dưới?” Matsushima Kaede hơi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Thế Bình: “Cậu cảm thấy Trần Dật Thần là người như thế nào?”

“Anh ta…”

Lý Thế Bình có hơi bối rối, cho đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu rốt cuộc là Matsushima Kaede là bạn hay là kẻ thù với Trần Dật Thần.

Lý Thế Bình nhịn không được mà di chuyển ánh mắt nhìn về phía Lý Nghị, dường như là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng mà lúc này Lý Nghị lại không thèm chớp mắt, không thèm có ý muốn nhắc nhở Lý Thế Bình.

“Đừng sợ, cứ nói những lời đang suy nghĩ ở trong lòng của cậu ra đi.” Matsushima Kaede cười nhạt một tiếng.

“Dạ cậu chủ Matsushima.” Lý Thế Bình lau mồ hôi lạnh ở trên đầu.

Sau đó lại nói: “Tôi cảm thấy Trần Dật Thần chính là một tên tiểu nhân vô liêm sỉ ham mê tiền bạc.”

“Tiểu nhân?” Khóe miệng của Matsushima Kaede nâng lên một nụ cười nghiền ngẫm.

“Không sai.” Lý Thế Bình vội vàng gật đầu: “Cậu chủ Matsushima, chắc là anh biết rằng thân phận thật sự của cái tên nhóc này chính là một người đi ở rể.”

“Cậu chủ Matsushima, anh suy nghĩ lại đi, đàn ông bình thường có người nào sẽ vứt bỏ tôn nghiêm của mình mà đi ở rể cho người ta không.”

“Trước đó anh ta đã đến ở rể nhà người ta, địa vị ở bên nhà gái chẳng bằng một con chó.”

“Ngày hôm nay anh ta còn lừa gạt anh sở dĩ anh ta đi làm con rể là bởi vì tình yêu.”

“Quả thật buồn cười!”

“Nếu như anh ta thật sự đi ở rể là vì tình yêu, thế tại sao anh ta lại ly hôn với vợ mình cơ chứ?”

Lý Thế Bình càng nói càng hưng phấn, nước bọt văng tung tóe.

“Sau khi cái tên đó ly hôn với vợ lại lôi kéo mối quan hệ với ba vợ để ba vợ của anh ta giới thiệu anh ta đến Trung Hải, ôm đùi ba của bạn gái tôi.”

“Ôm đùi ba của bạn gái tôi thì cũng thôi đi, anh ta còn dòm ngó bạn gái của tôi nữa chứ. Cậu chủ Matsushima, anh nói xem người như thế này có phải rất vô sỉ không hả?”

Ánh mắt của Matsushima Kaede chế giễu, cũng không phụ họa theo Lý Thế Bình mà là di chuyển tầm mắt nhìn về phía Vương Thi Viện ở bên cạnh Lý Thế Bình.

Ngày hôm nay Vương Thi Viện mặt một bộ lễ phục dạ hội mỏng manh màu đen, bộ lễ phục dạ hội này làm bộc lộ dáng người lồi lõm quyến rũ của cô ta.

Nhất là mảnh tuyết trắng đầy đặn ở trước ngực của cô ta, dưới ánh đèn chiếu rọi quả là như muốn chui ra khỏi bộ lễ phục.