Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 474: Việc nào ra việc đó



“Anh Dật Thần, anh đừng giận chị em, tính tình chị em nóng nảy thế đó, chị ấy xuất thân Kiếm Tông, người của Kiếm Tông đều rất nóng nảy…”

“Vũ Văn Bác!” Vũ Văn Thiến tức giận giậm chân, ra vẻ muốn véo tai Vũ Văn Bác, lại bị Vũ Văn Bác thoải mái né tránh như con cá chép.

Hai chị em cứ rượt đuổi trong đại sảnh như thế.

Thấy cảnh này, Trần Dật Thần nở nụ cười bất đắc dĩ, tình cảm của hai chị em này thật tốt.

Sau khi rượt đuổi một lát, Vũ Văn Thiến vẫn chưa thành công.

Cô ta thở hổn hển đi tới trước mặt Trần Dật Thần: “Trần Dật Thần đúng không? Tôi cho anh biết, em trai của tôi sợ anh nhưng tôi thì không đâu.”

“Chuyện anh đánh thằng bé, sớm muốn gì tôi cũng phải đòi lại công bằng.”

“Được, tôi đợi.” Trần Dật Thần cười nhạt, rõ ràng Vũ Văn Thiến này là một cô chủ được nuông chiều từ bé, dù hơi ngang ngược, nhưng lòng dạ không xấu xa, người như vậy cũng không cần lo cô ta sẽ làm ra chuyện khác thường gì.

“Đúng rồi anh Dật Thần, anh đến đây làm gì thế?” Lúc này, Vũ Văn Bác lại cười hì hì đến gần.

“Có tiệc mừng thọ của bề trên, tôi muốn mua quà mừng thọ cho ông ấy.” Trần Dật Thần đáp.

“Mua được chưa? Anh Dật Thần, nếu vẫn chưa mua được tôi có thể tư vấn giúp anh một chút, tôi vẫn có chút năng lực trong chuyện chọn quà đấy.” Vũ Văn Bác cười nói.

“Vậy cậu chọn giúp tôi đi.” Trần Dật Thần cười bất đắc dĩ, anh đúng thật là không am hiểu chuyện chọn quà, đặc biệt là quà mừng thọ cho người già, trước đây anh chưa từng làm chuyện đó bao giờ.

“Ha, anh Dật Thần, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh nhé.” Vũ Văn Bác cười hì hì, hỏi: “Anh Dật Thần, người anh muốn tặng quà mừng thọ năm nay bao nhiêu tuổi, bình thường có sở thích cấm kỵ gì không?”

“Tôi chỉ biết ngày mai là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của người đó thôi, hoàn toàn không biết sở thích cấm kỵ của ông ta.” Trần Dật Thần cười khổ đáp.

“Hoàn toàn không biết ư?” Vũ Văn Bác nhíu mày, lẩm bẩm: “Thế thì hơi khó.”

Tặng quà là một chuyện rất quan trọng, không chỉ phải suy xét tuổi tác và giới tính của người nhận quà, còn phải nghĩ đến sở thích và cấm kỵ của người ta nữa, Trần Dật Thần gần như không hiểu gì về người nhận quà, như thế thật sự rất khó xử.

“Có thể nói với tôi quan hệ của anh với trưởng bối kia không?” Vũ Văn Bác hỏi.

“Ông ấy là ông ngoại của vợ tôi.” Trần Dật Thần đáp.

“Vợ? Không phải anh ly hôn rồi ư?” Vũ Văn Thiến cau mày nhìn Trần Dật Thần, cô ta từng xem tài liệu Vũ Văn Thành Anh điều tra được, cho nên đương nhiên biết rõ chuyện Trần Dật Thần ở rể tại Thương Châu ba năm, đây cũng là điều cô ta thấy khó hiểu nhất, cô ta không hiểu vì sao con cháu của nhà họ Trần lại chạy đến một nơi kém phát triển như thế ở rể ba năm, điều này còn ly kỳ hơn cái bánh từ trên trời rơi xuống nữa.

Trần Dật Thần trợn trắng mắt một cái, không để ý đến Vũ Văn Thiến.

Vũ Văn Bác cũng rất ăn ý làm lơ Vũ Văn Thiến.

“Anh Dật Thần, nếu trưởng bối kia là ông ngoại của chị dâu thì anh cũng không thể tặng quà qua loa được, đẳng cấp của món quà tuyệt đối không thể thấp…”

“Thế này đi, anh Dật Thần, chỗ tôi có một bức tranh, là tôi mới mua về, nếu anh không ngại thì tặng bức tranh này cho trưởng bối kia đi, bình thường người già đều thích tranh chữ như thế, không sai đoược đâu.” Vũ Văn Bác nói xong thì lấy một bức tranh cổ từ trong túi ra, định đưa cho Trần Dật Thần.

Nhưng không ngờ Vũ Văn Thiến nổi giận đùng đùng đứng dậy: “Vũ Văn Bác, em làm gì đó? Tranh này là chị mua tặng Trưởng lão Lý, em đưa cho anh ta thì chị tặng gì cho Trưởng lão Lý đây?”

Vũ Văn Bác trợn trắng mắt: “Chị, anh Dật Thần đang cần gấp, bên phía Trưởng lão Lý thì không, hôm nào em tặng cho chị một bức tranh đẹp hơn.”

Vũ Văn Bác nói xong thì rút lấy bức tranh cổ từ trong tay Vũ Văn Thiến.

“Này, anh Dật Thần, anh đưa bức tranh này cho ông lão kia đi, chắc chắn ông ấy sẽ vui vẻ ra mặt.” Vũ Văn Bác đưa bức tranh đến trước mặt Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười, tiện tay nhận lấy: “Bức tranh này bao nhiêu tiền, lát nữa tôi chuyển cho cậu.”

“Anh Dật Thần, anh thật khách sáo quá, giữa tôi và anh thì nói tiền bạc gì, bức tranh này coi như em tặng cho anh, nếu anh không chê thì nhận đi, không cần chuyển tiền đâu.” Vũ Văn Bác nói.

“Không được, việc nào ra việc đó.” Trần Dật Thần lắc đầu: “Tiền nhất định phải chuyển.”

Theo mức độ tiêu tiền xa xỉ của Vũ Văn Bác, giá trị của bức tranh này chắc chắn sẽ không rẻ, ít nhất cũng hơn ba tỷ.

Hơn nữa Vũ Văn Bác vì giúp anh mới lấy thứ quý giá như vậy ra, nếu anh giơ tay nhận không thì có khác gì cướp đâu.

Thấy thái độ của Trần Dật Thần cứng rắn như thế, Vũ Văn Bác lập tức thấy hơi bất đắc dĩ, anh ta đảo mắt, nói: “Như vậy đi, anh Dật Thần, tôi mua bức tranh này với giá chín trăm triệu, anh chuyển ba trăm triệu cho tôi là được.”

“Vũ Văn Bác, em điên rồi!” Vũ Văn Thiến nhướng mày, cắn răng: “Rõ ràng em mua bức tranh này với giá hơn chín tỷ, chín trăm triệu ở đâu ra!”

“Em muốn lấy lòng tên khốn này cũng không đến mức như thế chứ!”

“Chị, chị nói bậy gì thế? Chín tỷ ở đâu ra, chỉ có chín trăm triệu thôi.” Bị Vũ Văn Thiến vạch trần trước mặt mọi người, Vũ Văn Bác cũng không xấu hổ, vẫn ngang nhiên nói.

“Anh Dật Thần, anh đừng nghe chị em nói bậy, bức tranh này chỉ đáng giá ba trăm triệu thôi, lát nữa anh chuyển ba trăm triệu cho em là được.” Vũ Văn Bác lại dời mắt nhìn về phía Trần Dật Thần, đối với anh ta, bức tranh này dù là chín trăm triệu hay chín tỷ cũng không khác nhau mấy, quan trọng nhất là có thể thân thiêt với Trần Dật Thần, nếu có thể thân thiết với Trần Dật Thần, dù bức tranh này có hơn chín mươi tỷ, hôm nay anh ta cũng sẽ tặng.

Trần Dật Thần cười chứ không nói gì, không thể không nói, Vũ Văn Bác thông minh hơn Vũ Văn Thiến nhiều, chiều này của anh ta là lấy cái nhỏ đổi cái lớn.

Có câu nói rất hay, thêu hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Lúc mình cần giúp đỡ, Vũ Văn Bác lấy bức tranh này ra, bức tranh này có tác dụng với mình hơn biệt thự và Lamborghini anh ta tặng cho mình trước đó nhiều.

Lần này anh nhận lấy bức tranh, không chỉ xóa bỏ khúc mắc lúc trước với Vũ Văn Bác, hơn nữa còn mang ơn anh ta, sau này nếu Vũ Văn Bác gặp phải khó khăn gì, e rằng anh sẽ phải ra tay.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cậu ba trăm triệu.” Cuối cùng Trần Dật Thần vẫn quyết định nhận lấy tranh của Vũ Văn Bác, có câu rất hay, đánh người chạy đi không đánh người chạy lại, Vũ Văn Bác đã thể hiện thái độ như thế rồi, nếu anh không nhận tranh thì hơi khó nói.

“Vô liêm sỉ!”

Nghe thấy Trần Dật Thần chỉ định chuyển ba trăm triệu, trong đôi mắt xinh đẹp của Vũ Văn Thiến lập tức có lửa giận phun ra, ngay cả răng cũng kêu khanh khách, Trần Dật Thần thật sự đã để cô ta nhìn thấy cái gì gọi là vua mặt dày.

Chẳng lẽ con cháu nhà họ Trần đều như thế ư?

“Anh Dật Thần, tiếp theo anh định đi đâu, có cần tôi đưa không?” Vũ Văn Bác tiếp tục lấy lòng.

Trần Dật Thần khoát tay nở nụ cười: “Không cần, tôi có đi xe.”

“Vậy thì tốt, anh Phong, anh lên đường chú ý an toàn nhé.”