Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 476: Vương sư huynh



“Ha ha, chị, chỉ nói phải, sau này em nhất định sẽ lấy lòng chị.” Vũ Văn Bác cười hì hì, chị gái ngốc của anh ta thật quá là ngốc, rõ ràng Đỗ Hải Anh nói chuyện chứa đựng hàm ý, mà chị ấy cũng nghe không hiểu.

Nhưng không hiểu cũng tốt, nếu thật sự hiểu, không biết chừng chị ấy sẽ làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi gì nữa.

“Vậy còn tạm được.” Vũ Văn Thiến gật đầu hài lòng, sau đó như nghĩ đến gì đó, cô ta nhìn về phía Đỗ Hải Anh: “Chú Anh, sáng mai Vương sư huynh sẽ đến đúng không?”

“Đúng thế, ngày mai Vương Kiền sẽ đến.” Đỗ Hải Anh gật đầu.

Vũ Văn Thiến đảo mắt, đột nhiên nói: “Chú Anh, chú nói xem, nếu tôi nhờ Vương sư huynh xử lý tên kia, anh ấy sẽ đồng ý chứ?”

“Cô chủ, tuyệt đối không thể!” Thấy Vũ Văn Thiên lại có ý đồ với Vương Kiền, Đỗ Hải Anh lập tức hoảng hốt.

Vương Kiền là thiên tài nổi tiếng nhất trong Kiếm Tông gần trăm năm nay, năm nay anh ta chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng tu vi võ đạo đã đạt đến Ám Kình hậu kỳ, chỉ thiếu một chút nữa là anh ta có thể bước vào Hóa Kình, thăng lên đại sư võ học rồi.

Nếu anh ta có thể thăng lên đại sư võ học trước hai mươi tám tuổi, anh ta sẽ là đại sư võ học trẻ tuổi nhất giới võ đạo nước H!

Không thể nghi ngờ rằng Vương Kiền là bảo bối lớn nhất của Kiếm Tông! Cũng là người giúp Kiếm Tông phục hưng!

Vũ Văn Thiến có ý đồ với Vương Kiền thật sự như động thổ trên đầu Thái Tuế vậy.

Nếu bị cấp cao của Kiếm Tông biết, ít nhất sẽ phỉa nhốt Vũ Văn Thiến lại mấy tháng.

“Chú Anh, chú sợ gì chứ? Chẳng lẽ chú cảm thấy đại sư huynh không phải đối thủ của tên kia à?” Vũ Văn Thiến bĩu môi, cô ta không hiểu vì sao Đỗ Hải Anh lại nói không được, Vương Kiền là thiên tài số một Kiếm Tông, thứ hạng trong bảng Tiềm Long cũng cực kỳ cao, anh xử lý Trần Dật Thần có thể nói là giống như chơi đùa vậy.

“Cô chủ, không phải vấn đề có phải đối thủ không, mà là thân phận của sư huynh cô thật sự quá đặc biệt, cậu ta là người sẽ giúp tông môn của chúng ta phục hưng, cũng là ứng cử viên được quyết định nội bộ cho vị trí môn chủ đời tiếp theo, cô nên biết trưởng lão của chúng ta kỳ vọng cao với cậu ta đến mức nào, tuyệt đối không thể có sơ suất gì được.”

“Nếu để trưởng lão của tông môn biết cô xúi giục sư huynh mình ra tay với tên kia, vậy trưởng lão trong tông môn chắc chắn sẽ trừng phạt cô, ít nhất cũng sẽ nhốt cô lại ba tháng.” Đỗ Hải Anh nghiêm túc nói.

Vũ Văn Thiến hoàn toàn không hiểu Vương Kiền có ý nghĩa gì với Kiếm Tông.

Bình thường những thiên tài khác của Kiếm Tông đi ra ngoài đều sẽ chỉ dẫn theo một người bảo vệ, hơn nữa thực lực của người bảo vệ sẽ không cao hơn thiên tài quá nhiều.

Nhưng mỗi lần Vương Kiền đi ra ngoài đều có ít nhất ba người theo bảo vệ, hơn nữa trong ba người bảo vệ sẽ có ít nhất một vị Hóa Kình, cũng chính là đại sư võ học!

Lần này Vương Kiền đến Trung Hải, tham gia cá cược thay hội thương mại Trung Hải, Kiếm Tông còn phái hẳn phó tông chủ Hóa Kình hậu kỳ đích thân đi theo.

Có thể tưởng tượng được Kiếm Tông coi trọng Vương Kiền đến mức nào.

Vũ Văn Thiến dám có ý đồ với Vương Kiền hoàn toàn là tự rước họa vào thân.

Nghe thấy Đỗ Hải Anh nói sẽ bị giam, Vũ Văn Thiến lập tức rụt cổ một cái, dù cô ta rất muốn xử lý Trần Dật Thần, nhưng nếu vì xử lý Trần Dật Thần mà bị giam, thì cô ta vẫn đừng nghĩ nữa thì tốt hơn.

“Ngày mai Vương Kiền sẽ đến Trung Hải, mấy ngày nay cô cố gắng đừng làm phiền cậu ta, cậu ta phải chuẩn bị chiến đấu vì trận cá cược của hội thương mại Trung Hải và hội thương mại Thiên Thủy, không thể phân tâm.” Đỗ Hải Anh lại dặn dò một câu.

“Đánh cược với hội thương mại Thiên Thủy? Vậy thì có cái gì phải chuẩn bị chiến đấu, với thực lực của sư huynh Vương, chắc chỉ cần một bàn tay đã đủ càn quét hội thương mại Thiên Thủy rồi đúng không.” Vũ Văn Thiến bĩu môi, cô ta cực kỳ tự tin với thực lực của Vương Kiền, thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi của Kiếm Tông có hai cấp bậc, một cấp bậc là Vương Kiền, Vương Kiền là người duy nhất, một cấp bậc khác chính là những người khác ngoài Vương Kiền ra.

Có thể tưởng tượng được Vương Kiền mạnh đến mức nào.

“Đừng nói như thế, hội thương mại Thiên Thủy không yếu vậy đâu.” Vẻ mặt Đỗ Hải Anh trở nên nghiêm túc hơn, chuyện hội thương mại Thiên Thủy đã sắp xếp Thần Ẩn và môn đồ của Đao Thánh cho lần đánh cược này cũng không phải là bí mật gì.

Chính vì thế, hội thương mại Trung Hải mới không thể không nhờ Kiếm Tông giúp đỡ.

Đỗ Hải Anh vốn tưởng rằng Kiếm Tông chỉ tùy tiện phái mấy thiên tài khác đến tham gia cá cược thay hội thương mại Trung Hải là được, nhưng không ngờ Kiếm Tông lại phái át chủ bài lớn nhất là Vương Kiền đi.

Phái Vương Kiền ra có nghĩa là tình hình còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng nhiều.

Thiên tài Kiếm Tông bình thường chưa chắc sẽ là đối thủ của Thần Ẩn và môn đồ Đao Thánh.

Chỉ chớp mắt một cái đã đến ngày hôm sau, sau khi hẹn thời gian với Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần lái xe đi thẳng đến tập đoàn Khang Mỹ.

Vừa đi tới tập đoàn, Trần Dật Thần đã nhìn thấy Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y đứng trước cửa.

Lâm Như Tuệ vẫn mặc đồ đắt tiền như hôm qua, so sánh với nhau, Hạ Nhược Y có vẻ giản dị hơn rất nhiều, cô mặc một cái áo vest màu vàng nhạt, bên dưới là váy ngắn công sở màu đen, mang giày cao gót thủy tinh Gucci, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài không khí.

Trần Dật Thần đỗ xe trước hai người, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

“Trần Dật Thần, con đến rồi?” Thái độ của Lâm Như Tuệ vẫn nhiệt tình như trước.

“Vâng.”

“Con gái, mau lên xe.” Lâm Như Tuệ nói xong thì muốn mở cửa ghế lái phụ cho Hạ Nhược Y, nhưng không ngờ Hạ Nhược Y đã tự mở cửa ghế sau, ngồi vào trong.

Lâm Như Tuệ bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi vào ghế sau cùng Hạ Nhược Y.

Sau khi hai người ngồi vào, Trần Dật Thần bèn nâng cửa sổ lên rồi chạy xe đi.

“Tôi không nhìn nhầm chứ, hình như Tổng Giám đốc Hạ lên xe một người đàn ông?”

“Cô không nhìn lầm đâu, tôi cũng nhìn thấy.”

Dù Trần Dật Thần chỉ đỗ xe trước cổng công ty chưa được một phút, nhưng cảnh Hạ Nhược Y lên xe vẫn bị không ít nhân viên nhiều chuyện trong tập đoàn Khang Mỹ nhìn thấy.

Trong nháy mắt, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Người đàn ông kia là ai thế? Hình như đây là lần đầu tiên Tổng Giám đốc Hạ lên xe một người đàn ông xa lạ đúng không?”

“Không biết nữa, hình như mẹ của Tổng Giám đốc Hạ cũng quen người đàn ông kia.”

“Đừng nói là… chồng trước của Tổng Giám đốc Hạ nhé!”

Nhanh chóng có người đoán ra thân phận của Trần Dật Thần.

“Có thể lắm! Thấy thái độ của Tổng Giám đốc Hạ và mẹ cô ấy, người đàn ông kia rất có thể là chồng trước của Tổng Giám đốc Hạ!”

“Không phải cô ấy đã ly hôn với anh ta rồi ư? Sao bây giờ còn liên lạc thế?”

“Là ly hôn chứ đâu phải trở mặt thành thù, sao lại không thể liên lạc được?”

“Hình như người đàn ông kia chạy Audi A6?”

“Đúng thế, xe hơn một tỷ rưỡi, hơn nữa còn là mới mua.”

“Hóa ra là chạy Audi A6, chẳng trách Tổng Giám đốc Hạ ly hôn với anh ta.” Có người bĩu môi, Audi A6 thật sự được xem là xe cao cấp trong mắt người bình thường, nhưng ở trước tổng giám đốc xinh đẹp như Hạ Nhược Y, Audi A6 thật sự không đủ tư cách, ngay cả đẳng cấp xe van cũng không phải.

“Tên kia là một tên ở rể, có thể hy vọng anh ta lái xe tốt à?”

“Cũng phải, ở rể có thể chạy Audi A6 đã xem như có bản lĩnh rồi.”