Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 478: Anh rể



“Chị Quế, cũng không phải em muốn gây ầm ĩ, mà là có vài người chẳng có việc gì làm nên đi gây sự.” Tạ Vân Phương hừ lạnh, cô ta vẫn giữ thể diện cho Lâm Quế, trong bốn anh chị em nhà họ Lâm, Lâm Quế là người lăn lộn giỏi nhất, trừ việc chính mình là tổng giám đốc tập đoàn Trung Thịnh, Lâm Quế còn có một người chồng là chủ khách sạn với tài sản hơn ba trăm tỷ đồng. Cô ta có thể không giữ thể diện cho Lâm Như Tuệ, nhưng cô ta không dám không giữ thể diện cho Lâm Quế.

Nhờ lời khuyên giải của Lâm Quế, Lâm Như Tuệ cũng thuận theo tình thế mà nhường một bước, thật sự để cô ta xé xác Tạ Vân Phương, cô ta đương nhiên không dám, dù sao thì Lâm Tiêu Hiền vẫn còn ở trên lầu.

Hơn nữa hôm nay là tiệc mừng thọ của Lâm Tiêu Hiền, trừ người nhà sẽ có mặt thì còn rất nhiều thân thích của nhà họ Lâm, và cả bạn bè làm ăn của Lâm Tiêu Hiền cũng sẽ đến.

Nếu để họ nhìn thấy cô ta và Tạ Vân Phương đánh nhau, vậy thì mặt mũi nhà họ Lâm coi như mất hết.

“Nhược Y, Trần Dật Thần, hai đứa tìm chỗ ngồi trước đi, mọi người đến đông đủ, chúng ta sẽ xuất phát.” Lâm Quế nhìn Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần, mỉm cười nói, kể từ khi trải qua chuyện khách sạn bị đóng cửa lần đó, cô ta đã hạ quyết tâm, kể từ bây giờ cô ta sẽ lấy lòng người nhà Lâm Như Tuệ.

Hạ Nhược Y thì không cần phải nói, cô là tổng giám đốc tập đoàn Khang Mỹ, nếu sau này không có gì bất ngờ thì cô rất có khả năng sẽ gia nhập hội đồng quản trị của tập đoàn Khang Mỹ, trở thành thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Khang Mỹ, khi đó, giá trị cá nhân của cô phải lên đến ít nhất là ba ngàn tỷ.

Còn Trần Dật Thần, tuy trên danh nghĩa chỉ là con rể ở rể, nhưng thân phận thật sự của anh chỉ hơn chứ không kém gì Hạ Nhược Y.

“Dạ.” Hạ Nhược Y gật đầu nhẹ nhàng, đang định ngồi xuống thì lúc này có mấy người đi vào phòng tiếp khách.

Người dẫn đầu là một cô gái cao gầy mặc đồ hiệu và mang túi xách Chanel.

Thấy cô gái cao gầy đó, Trần Dật Thần híp mắt, nếu anh nhớ không nhầm thì cô gái cao gầy đó tên là Đường Tâm Như, là con gái của Lâm Quế.

Ánh mắt của Trần Dật Thần tiếp tục chuyển sang bên phải, nhìn một nam một nữ đứng song song ở bên phải Đường Tâm Như. Trong hai người đó thì chàng trai có thân hình cao to, bề ngoài tuấn tú, nhuộm tóc đỏ, khiến người ta có cảm giác rất bướng bỉnh.

Còn cô gái lại cho người ta một cảm giác hơi lẳng lơ.

Nửa người trên cô ta mặc một cái áo ba lỗ thể thao chỉ dài đến nửa eo, để lộ vòng eo rắn nước trắng nõn cực kì yêu kiều, bên dưới mặc chiếc váy ngắn che mông, đôi chân thẳng tắp mượt mà hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Lối ăn mặc mát mẻ như thế, ít nhiều gì cũng không hợp lắm với trường hợp trang trọng như ngày hôm nay.

Nhưng cô gái xinh đẹp đó hoàn toàn không nhận ra những điều này, cô ta vừa đi vào đã chạy tới chỗ Tạ Vân Phương: “Mẹ, khi nào chúng ta đi ạ?”

“Sắp rồi, chờ ông nội con rửa mặt xong thì chúng ta đi.” Tạ Vân Phương cưng chiều nhìn cô con gái xinh đẹp và nói.

“Vậy phải chờ lâu lắm.” Cô gái xinh đẹp bĩu môi, dường như hơi bất mãn.

“Nhanh thôi mà, cục cưng, con đừng nôn nóng.” Tạ Vân Phương trấn an.

Cô gái xinh đẹp đi qua chỗ Tạ Vân Phương, còn Đường Tâm Như và chàng trai tóc đỏ thì đi tới chỗ Lâm Quế.

Nhưng Đường Tâm Như cũng không tìm Lâm Quế trước mà là nhìn Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần, cô ta nói với nụ cười hơi ngại ngùng: “Chị, anh rể, hai người đến lúc nào vậy?”

“Vừa tới thôi.” Hạ Nhược Y lạnh nhạt nói.

“Chị?”

“Tâm Như, chị gọi cô gái xinh đẹp này là chị sao?” Lúc này, chàng trai tóc đổ bên cạnh Đường Tâm Như ngạc nhiên hỏi.

“Ừ, chị Nhược Y là con gái của dì ba của em đó, lúc bé em từng gặp rồi.” Đường Tâm Như nói.

“Ra là thế.” Chàng trai tóc đỏ gật đầu: “Chị Nhược Y, chào chị, em là Lâm Hựu, vì trước giờ luôn ở Mỹ học ít khi về nước, nên em không nhận ra nhiều bà con của mình, mong chị đừng để bụng.”

“Không sao.” Hạ Nhược Y cười nhạt, Lâm Hựu trước mắt là con trai của bác cả Lâm Huyền, lúc nhỏ đã được sang Mỹ học, từ tiểu học đến đại học, Lâm Hựu gần như luôn ở Mỹ.

“Người này… là anh rể chứ nhỉ?” Lâm Hựu lại nhìn sang Trần Dật Thần, tuy không biết Hạ Nhược Y nhưng chuyện trong nhà, ít nhiều anh ta cũng biết một ít, nhất là chuyện ba năm trước nhà họ Hạ tuyển rể đến ở rể cho Hạ Nhược Y đã gây ra một đợt xáo trộn lớn trong nhà họ Lâm, Lâm Tiêu Hiền người luôn mặt mày hiền hậu, hiếm thấy giận tím mặt, không ít người nhà họ Lâm đều bị ảnh hưởng.

“Anh ấy là anh rể của em, anh ấy tên… Trần Dật Thần.” Có vẻ rất sợ Lâm Hựu mạo phạm Trần Dật Thần, Đường Tâm Như vội vàng chủ động giới thiệu.

“Trần Dật Thần…” Lâm Hựu đọc tên Trần Dật Thần một lần, rồi cười vươn tay ra: “Chào anh rể.”

“Chào em.” Trần Dật Thần mỉm cười, vươn tay ra bắt tay với Lâm Hựu, tuy Lâm Hựu che giấu rất tốt nhưng Trần Dật Thần vẫn nhìn ra sự khinh thường khó phát hiện từ trong mắt Lâm Hựu.

Đúng như dự đoán của Trần Dật Thần, giây tiếp theo Lâm Hựu đột ngột đổi thái độ: “Nghe nói khi trước anh rể là… nhân viên giao hang sao?”

“Đúng vậy, nghề nghiệp khi trước của anh đúng là nhân viên giao hàng.” Trần Dật Thần cười nhạt, gật đầu.

Thấy Trần Dật Thần thừa nhận, Lâm Hựu không khỏi nở một nụ cười chế giễu, xem ra tin đồn không sai, nhà họ Hạ đúng là tuyển cho Hạ Nhược Y một chàng rể ở rể vô dụng, nghe nói từ khi kết hôn vẫn cứ đi giao hàng…

“Bây giờ anh rể còn đi giao hàng không? Có nghĩ tới chuyện đổi nghề không?” Lâm Hựu cười hỏi.

“Bây giờ thì không đi giao hàng nữa.” Trần Dật Thần lắc đầu.

“Không đi giao hàng nữa à?” Ban đầu Lâm Hựu vẫn sửng sốt, rồi nói theo bản năng: “Vậy bây giờ anh rể đi làm ở đâu rồi?”

“Ở tập đoàn Khang Mỹ.”

“Tập đoàn Khang Mỹ?” Sắc mặt Lâm Hựu thay đổi, anh ta đương nhiên đã nghe nói đến tập đoàn Khang Mỹ, đây là một trong số ít xí nghiệp y dược đẳng cấp thế giới của nước H, trình độ chuyên môn đầu vào rất là cao, dù là top 500 thế giới cũng chưa chắc vào được tập đoàn Khang Mỹ, một tên giao hàng làm sao vào được.

“Anh rể làm gì ở tập đoàn Khang Mỹ vậy?” Lâm Hựu không nhịn được hỏi.

“Nhân viên bán hàng cơ sở.”

Cứ như đã đoán được Lâm Hựu sẽ hỏi thế từ lâu rồi, Trần Dật Thần nhàn nhạt nói.

Nhân viên bán hàng cơ sở…

Biết Trần Dật Thần chỉ là một nhân viên bán hàng cơ sở, Lâm Hựu nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên bán hàng cơ sở của tập đoàn Khang Mỹ, tuy cũng khó xin vào, nhưng độ khó cũng không phải rất cao, Trần Dật Thần chỉ cần nghiêm túc chuẩn bị, rồi thêm một ít may mắn là có thể xin vào rồi.

“Vậy chị Nhược Y thì sao, bây giờ đi làm ở đâu rồi?” Lâm Hựu lai nhìn Hạ Nhược Y.

“Tập đoàn Khang Mỹ.”

Hạ Nhược Y lạnh nhạt nói ra bốn chữ.

“Tập đoàn Khang Mỹ?” Giọng nói của Lâm Hựu dừng lại: “Cũng là nhân viên bán hàng cơ sở sao?”

“Không phải.” Hạ Nhược Y lắc đầu.

“Vậy thì làm gì?” Lâm Hựu hỏi ngược lại theo bản năng.

Lúc này Lâm Quế cười tươi đứng dậy: “Lâm Hựu, cháu vẫn chưa biết à? Bây giờ chị Nhược Y của cháu là tổng giám đốc chi nhánh Trung Hải của tập đoàn Khang Mỹ đó…”

Ầm!

Câu nói này của Lâm Quế y chang ném một quả bom nguyên tử lên mặt nước yên tĩnh, lập tức gây ra một đợt sóng to gió lớn ở trong đó.

Không ít người vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên này, sau khi nghe được mấy chữ tổng giám đốc tập đoàn Khang Mỹ, đầu bắt đầu ong ong.

Nói chuyện cười cấp quốc tế à?

Hạ Nhược Y trở thành tổng giám đốc tập đoàn Khang Mỹ từ lúc nào vậy?