Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 484: Giám đốc hồ



“Anh… anh rể…”

Vẻ mặt Lâm Hựu dại ra, thậm chí còn không nói được lưu loát, mặc dù biết Trần Dật Thần đánh nhau rất giỏi, nhưng khi nhìn thấy anh đánh bại hai tên vệ sĩ chuyên nghiệp chỉ bằng một chiêu, anh ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Bây giờ có thể cho chúng tôi một tầng phòng tiệc được rồi chứ?” Trần Dật Thần cười nhìn Dương Thiên Quốc.

Dương Thiên Quốc lúc này toát đầy mồ hôi lạnh, đối diện với ánh mắt của Trần Dật Thần, ông ta vô thức muốn gật đầu, nhưng lại nghĩ đến Vương Đức Phát vẫn còn bên cạnh, ông ta không biết nên làm gì.

Nếu hôm nay ông ta thực sự đưa một tầng tiệc của Vương Đức Phát cho Trần Dật Thần, thì ngày mai ông ta có thể sẽ mất chức giám đốc.

Như thấy được vẻ khó xử của Dương Thiên Quốc, Trần Dật Thần chuyển tầm mắt sang Vương Đức Phát: “Phó Giám đốc Vương, đưa phòng tiệc của ông ra đi.”

Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại tràn đầy sự bá đạo không thể nghi ngờ.

Mặt Vương Đức Phát đỏ bừng: “Cậu … cậu đừng có ức hiếp người khác quá đáng!”

“Ức hiếp người khác?” Trần Dật Thần cười nhạt: “Tôi ức hiếp người khác, vậy còn ông thì sao?’

Sau khi bị Trần Dật Thần làm cho bẽ mặt một lần nữa ở nơi công cộng, Vương Đức Phát lúc này không dám liều lĩnh, chỉ có thể trút giận lên Dương Thiên Quốc đang đứng bên cạnh: “Giám đốc Hồ thì sao?! Chẳng lẽ cô ta không muốn xử lý việc này sao?”

“Phó Giám đốc Vương, Giám đốc Hồ vẫn đang trên đường đến, ngài ấy sẽ đến ngay thôi.” Dương Thiên Quốc lau mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng trấn tĩnh lại, Giám đốc Hồ mà Vương Đức Phát nói chính là bà chủ thực sự của khách sạn Kim Mã.

Lý do khiến Vương Đức Phát có thể bao toàn bộ khách sạn Kim Mã cũng là nhờ vào quan hệ với Giám đốc Hồ.

Tạ Vân Phương hốt hoảng khi nghe tin Giám đốc khách sạn Kim Mã sắp tới: “Ba, hay là chúng ta đi thôi, nhân lúc còn chưa xảy ra chuyện lớn …”

“Đi? Đi đâu?” Lâm Như Tuệ khịt mũi nói: “Tạ Vân Phương, bà không muốn xem con rể tôi xử lý khách sạn Kim Mã như thế nào sao? Bây giờ chủ nhân của khách sạn Kim Mã đang tới, nhưng bà lại nói muốn đi, bà đi rồi, ai xem con rể tôi xử lý khách sạn Kim Mã?”

“Lâm Như Tuệ, bà chủ khách sạn Kim Mã không thể so với Vương Đức Phát được. Lỡ như người ta muốn giết con rể hung bạo của bà, thì cũng chỉ một câu nói thôi là đủ, bà đừng quá ngông cuồng!” Tạ Vân Phương thấp giọng cảnh cáo, bà ta không biết sự tự tin của Lâm Như Tuệ đến từ đâu, nhưng tin chắc rằng, bà ta cũng đã ít nhiều nghe nói về thân phận của bà chủ khách sạn Kim Mã, có liên quan đến tỷ phú nào đó.

Một lãnh đạo tai to mặt lớn quả thật không phải là người mà nhà họ Lâm nhỏ bé như họ có thể trêu chọc được.

“Ngông cuồng?” Lâm Như Tuệ khinh thường cười, nói: “Đợi bà chủ khách sạn Kim Mã tới đây, bà sẽ biết tôi có phải ngông cuồng hay không.”

“Lâm Như Tuệ, bà muốn chết một mình thì kệ bà. Đừng có liên lụy đến nhà họ Lâm chúng tôi được không?!” Tạ Vân Phương tức điên lên. Loại người thấp kém như Lâm Như Tuệ mà cũng dám thốt ra những lời này? Tưởng mình là Lương Tịnh Như chắc?

“Ngươi họ Lâm chúng tôi? Tạ Vân Phương, bà họ Tạ, mặt mũi đâu mà nói mình là người của nhà họ Lâm…”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Lâm Như Tuệ muốn nói thêm vài câu, nhưng bị Lâm Tiêu Hiền khẽ ngắt lời.

“Nếu cậu ta có thể giải quyết được chuyện này, ta sẽ nhận cậu ta là cháu rể, nếu không thì từ bây giờ trở về sau, cậu ta cũng đừng mong bước vào cánh cửa của nhà họ Lâm ta.”

Mặc dù giọng điệu của Lâm Tiêu Hiền rất bình tĩnh, nhưng giọng nói vang vọng, Lâm Như Tuệ và Tạ Vân Phương không dám nói thêm gì nữa.

Vài phút sau, một chiếc Lamborghini lớn màu đỏ dừng trước cửa khách sạn Kim Mã.

Một người phụ nữ cao gầy mặc váy đen bước xuống xe.

“Giám đốc Hồ.”

Ngay khi người phụ nữ bước vào cửa, Dương Thiên Quốc dẫn những người khác đến chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Người phụ nữ cau mày nhìn Dương Thiên Quốc và hỏi, lúc cô ta đang mua sắm ở gần đó thì nhận được cuộc gọi từ Dương Thiên Quốc, nói có người đến khách sạn Kim Mã gây rối. Sau khi cúp máy, cô ta vội vã chạy đến đây.

“Giám đốc Hồ, cô cuối cùng cũng đến rồi.” Dương Thiên Quốc vẫn chưa kịp mở miệng, Vương Đức Phát đã đi tới, muốn đánh đòn phủ đầu.

“Giám đốc Hồ, hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi lăm tuổi của mẹ tôi. Để mừng sinh nhật bà, tôi đã đặc biệt bao toàn bộ các phòng tiệc của khách sạn Kim Mã cô. Kết quả là có người khăng khăng dành phòng với tôi. Tôi không đưa, cậu ta còn đánh người của tôi và đe dọa tôi, Giám đốc Hồ, cô xem việc này nên xử lý thế nào?”

Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Vương Đức Phát, lông mày của người phụ nữ không khỏi nhíu sâu hơn: “Phó Giám đốc Vương, nếu sự tình thật đúng như lời ông nói, vậy tôi nhất định sẽ cho ông một…”

“Anh Thần!”

Nói được nửa chừng, giọng nói của người phụ nữ đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên khó tin.

“Tư Viên.” Trần Dật Thần cũng hơi kinh ngạc, không ngờ bà chủ đứng đằng sau khách sạn Kim Mã lại là Hồ Tư Viên.

“Anh Thần, sao anh lại ở đây?” Hồ Tư Viên hỏi theo bản năng, cô ta tự hỏi tại sao Trần Dật Thần lại xuất hiện ở đây.

“Hôm nay là sinh nhật ông ngoại anh.” Trần Dật Thần cười nói.

“Ông ngoại anh…”

“Giám đốc Hồ, ngài quen thằng nhóc này à?” Lúc này, Vương Đức Phát tiến lên phía trước.

Nghe giọng điệu của Vương Đức Phát, khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Tư Viên đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Phó Giám đốc Vương, mời ngài nói chuyện lễ phép chút. Anh Thần là bạn của tôi, không phải thằng nhóc.”

“Giám đốc Hồ, ngài…”

Vương Đức Phát sửng sốt, sao Hồ Tư Viên có thể bênh vực thằng nhóc này?

“Dương Thiên Quốc, đã xảy ra chuyện gì?” Hồ Tư Viên lạnh lùng nhìn Dương Thiên Quốc, quan sát tình hình của bảy tám nhân viên bảo vệ nằm trên mặt đất, rõ ràng Dương Thiên Quốc đã xảy ra mâu thuẫn với Trần Dật Thần trước khi cô ta đến.

“Giám đốc Hồ, là như thế này. Nay là lễ mừng thọ ông ngoại của bạn cô, muốn bảo phó Giám đốc Vương để trống cho cậu ta một phòng tiệc, nhưng bên phó Giám đốc Vương cũng có rất nhiều khách. Nếu để một phòng cho bạn cô, khách khứa bên phó Giám đốc Vương không thể nào tiếp đãi được, cho nên…”

Dương Thiên Quốc nhắm mắt giải thích, vừa nói xong bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: “Dương Thiên Quốc, ý của ông là chúng tôi muốn chiếm lấy một phòng tiệc của phó Giám đốc Vương sao?”

Người nói là Lâm Vũ.

“Tôi không có ý đó.” Dương Thiên Quốc liếc nhìn Lâm Vũ, vội vàng phủ nhận.

“Không phải sao?” Lâm Vũ chế nhạo: “Ba ngày trước tôi gọi điện thoại cho ông để đặt phòng tiệc. Lúc đó, ông đã hứa với tôi sẽ dành một phòng tiệc cho tôi. Nhưng hôm nay khi chúng tôi đến, phòng tiệc kia ông đã cho tên khốn kiếp Vương Đức Phát này, bây giờ ông còn nói chúng tôi muốn cướp phòng tiệc từ tay Vương Đức Phát… ”

“Haha, khách sạn Kim Mã phục vụ khách hàng như vậy sao?!”

“Những gì anh ta nói có phải là thật không?” Ánh mắt Hồ Tư Viên cực kỳ lạnh lùng, cô ta biết Vương Đức Phát đã bao toàn bộ khách sạn Kim Mã. Lúc đó Dương Thiên Quốc cũng đã gọi điện thông báo cho cô ta, nhưng ông ta không nói với cô ta là trước khi Vương Đức Phát đặt thì đã có người đặt một tầng rồi…”

“Đúng … đúng vậy ạ …” Trán Dương Thiên Quốc lấm tấm mồ hôi lạnh, có Lâm Vũ ở bên cạnh, ông ta có muốn phủ nhận cũng không được.