Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 503: Trương sư huynh



“Ám Kình sơ kỳ.”

Trần Dật Thần nhíu mày, sau đó nhàn nhạt nói.

Trong giới võ đạo, tự dưng hỏi cảnh giới võ đạo của người khác, thật ra là một loại hành vi không lịch sự.

Trương Thiên Dụ xuất thân từ loại danh môn đại phái như Long Hổ Sơn, là tất nhiên hiểu đạo lý này.

Nhưng hiểu đạo lý này, anh ta lại còn hỏi như vậy, vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề, Trương Thiên Dụ, có ý kiến đối với anh!

Còn tại sao có ý kiến, Trần Dật Thần cũng đại khái có thể đoán được một chút, không phải là thân phận của võ giả tán tu của anh sao.

Trong giới võ đạo, địa vị của võ giả tán tu, không hề cao.

Phần lớn võ giả tán tu, đều là thứ phẩm mà giới tông phái võ giả đào thải ra.

Bọn họ không có thiên phú tu luyện tốt, không có đủ tài nguyên tu luyện, cái có chỉ là một trái tim hướng về võ đạo.

Nhưng tu luyện võ đạo, chỉ có vậy là không đủ.

Bạn còn phải có thiên phú, có tài nguyên, có sự truyền dạy…

Có những thứ này, bạn mới có thể mạnh hơn người khác, mới có thể nâng cao cảnh giới hơn.

Không có những thứ này, bạn chỉ có thể lăn lộn ở tầng thấp nhất của giới võ đạo.

Võ giả tán tu, chính là tầng thấp nhất của giới võ đạo.

Bị tổ chức nhà nước chê bai, bị võ giả tông phái xem thường…

Có thể nói, võ giả tán tu chính là kẻ ba không thương, mẹ không yêu.

Từ việc Trương Thiên Dụ dám hỏi trắng trợn về cảnh giới của ‘võ giả tán tu’ này của anh thì có thể nhìn ra được, địa vị của võ giả tán tu ở trong giới võ đạo, thấp cỡ nào.

“Ám Kình sơ kỳ?”

Ngữ điệu của Trương Thiên Dụ có vài phần kinh nghi: “Cậu thật sự là Ám Kình sơ kỳ?”

“Nếu giả bao đổi.” Trần Dật Thần nói dối với kiểu mặt không đỏ tim không đập nhanh, cảnh giới thật sự của anh, tự nhiên không phải là Ám Kình sơ kỳ, mà là Hóa Kình sơ kỳ!

Ám Kình sơ kỳ, chỉ là anh thuận miệng bịa ra mà thôi.

Có điều cho dù là thuận miệng bịa ra, cũng đủ khiến Trương Thiên Dụ sửng sốt.

“Một võ giả tán tu, có thể vào độ tuổi này tu luyện tới Ám Kình sơ kỳ, ngược lại cũng coi như không tệ rồi.” Sau khi ý thức tới việc bản thân có hơi thất thố, Trương Thiên Dụ rất nhanh liền khôi phục lại.

Có điều, Trần Dật Thần có thể vào độ tuổi này tu luyện tới Ám Kình sơ kỳ, không chỉ không tồi đơn giản như những gì anh ta nói.

Nghiêm khắc mà nói, nên là yêu nghiệt!

Dù sao loại thiên tài giống như anh ta, có tài nguyên của tông phái ủng hộ, hơn nữa lão chưởng môn đích thân chỉ dạy, vào độ tuổi 26, cũng đặt chân vào ngưỡng cửa của Ám Kình trung kỳ.

Hiện nay anh ta sắp 30 rồi, vẫn là Ám Kình trung kỳ.

Nhưng cho dù năm năm đều không có đột phá ngưỡng cửa của Ám Kình trung kỳ, anh ta cũng là thiên tài đếm trong đầu ngón tay của Long Hổ Sơn.

Nếu đặt Trần Dật Thần vào trong loại hoàn cảnh như anh ta, khó đảm bảo Trần Dật Thần sẽ không làm tốt hơn anh ta.

Nghĩ tới đây, Trương Thiên Dụ không khỏi thu lại thái độ xem thường đối với Trần Dật Thần.

Tuy cảnh giới của Trần Dật Thần thấp một chút, nhưng thiên phú của Trần Dật Thần, vẫn đáng được công nhận, tương lai, Trần Dật Thần chưa chắc không có cơ hội, đột phá đến cảnh giới đó của đại sư võ học.

Nếu Trần Dật Thần thật sự đột phá tới cảnh giới của đại sư võ học đó…

Sắc mặt của Trương Thiên Dụ hơi thay đổi, lần nữa nhìn sang Trần Dật Thần, trên mặt anh ta nhiều thêm một tia thiện ý:

“Trận thi đấu ngày mai, cậu dốc hết sức là được, nếu không địch lại đối phương, cậu nhận thua là được, tuyệt đối đừng cố chống đỡ, cố chống đỡ, sẽ tổn thương tới căn cơ của cậu.”

Đừng cố chống đỡ?

Sắc mặt của Trần Dật Thần quái dị, Trương Thiên Dụ này, là đang quan tâm anh sao?

Thái độ của anh ta, tại sao lại chuyển biến nhanh như vậy chứ?

Tuy trong lòng ngạc nhiên, nhưng trên mặt của Trần Dật Thần lại không biểu hiện ra, anh mỉm cười nói:

“Lời dặn của Trương sư huynh, Trần mỗ ghi nhớ rồi, ngày mai Trần mỗ nếu không địch lại đối phương, sẽ nhận thua.”

“Ừm, cậu có cảm ngộ này là tốt.” Trương Thiên Dụ khẽ gật đầu, thái độ này của Trần Dật Thần khiến anh ta rất hài lòng, có một loại cảm giác đồ đệ dễ bảo.

“Trần sư đệ, thật sự không giấu, mấu chốt chiến thắng của trận thi đấu ngày mai, thật ra ở trên người ta và vị thiên tài của Kiếm Tông kia, những Ám Kình sơ kỳ như các cậu, thật sự là dùng để tiêu hao thể lực của những võ giả nước N kia.”

“Các cậu tiêu hao càng nhiều thể lực của những võ giả nước N kia, tỷ lệ của tôi và vị thiên tài của Kiếm Tông kia mới trụ được tới cuối cùng, mới càng lớn.”

“Cho nên, ngày mai những Ám Kình sơ kỳ như các cậu phải tận khả năng làm tiêu hao của những võ giả nước N kia, vì để tôi và vị thiên tài của Kiếm Tông kia mới tăng thêm phần thắng.”

Thần sắc của Trương Thiên Dụ có vài phần kiêu hãnh, lời này của anh ta tuy nói rất thẳng thắn, thậm chí có chút chói tai, như lại cũng là sự thật.

Trong mười võ giả mà thương hội Trung Hải mới tới lần này, người duy nhất có thể lọt vào mắt của anh ta, chỉ có Vương Kiền của Kiếm Tông.

Ngoài Vương Kiền, các võ giả khác, đều là Ám Kình sơ kỳ.

Giữa Ám Kình sơ kỳ và Ám Kình trung kỳ, tuy chỉ cách biệt một cảnh giới.

Nhưng đối với võ giả mà nói, cách biệt một cảnh giới lại là cách biệt giữa trời và đất.

Đây là đường ranh giới của thiên tài bình thường và thiên tài đỉnh cấp.

Người có thể trước năm 30 tuổi bước vào Ám Kình trung kỳ chính là thiên tài đỉnh cấp!

Đây là sự thật không cần nghi ngờ!

“Trương sư huynh yên tâm, thi đấu ngày mai, tôi sẽ dốc toàn lực làm tiêu hao thể lực của những võ giả nước N.” Trần Dật Thần nghiêm túc mở miệng, ý tứ khi nói những lời này của Trương Thiên Dụ rất rõ ràng, chính là muốn khẳng định địa vị chính của mình.

Trần Dật Thần tự nhiên phải cho Trương Thiên Dụ một cái mặt mũi rồi.

“Rất tốt.” Trên mặt Trương Thiên Dụ tràn ngập vẻ hài lòng, trình độ thức thời của võ giả tán tu Trần Dật Thần này, có chút vượt ngoài tưởng tượng của anh ta.

Vốn dĩ anh ta còn nghĩ, hạ mã uy với Trần Dật Thần, để Trần Dật Thần ý thức được sự cách biệt giữa bản thân và anh ta.

Bây giờ xem ra, hạ mã uy là không cần rồi.

Trần Dật Thần đã ý thức được sự cách biệt giữa bản thân và anh ta.

Sở Dật Phi nghe không sót một từ trong cuộc đối thoại giữa Trương Thiên Dụ và Trần Dật Thần, có điều Sở Dật Phi không lên tiếng phản bác, anh ta cả quá trình chỉ mang vẻ kỳ quái nhìn Trương Thiên Dụ biểu diễn, anh ta rất tò mò, nếu Trương Thiên Dụ biết, tu vi thật sự của ‘võ giả tán tu’ trước mặt này, ít nhất cũng là Ám Kình hậu kỳ, Trương Thiên Dụ sẽ có biểu tình gì?

Trương Thiên Dụ sau khi rời đi.

Sở Thanh Từ không nhịn được nhìn sang Trần Dật Thần: “Trần đại ca, anh thật sự chỉ là Ám Kình sơ kỳ sao?”

Tuy cô ta hiểu không nhiều về chuyện của võ giả, nhưng cô ta lại rõ ràng, võ giả chắc đều có cảnh giới nào đó.

Dựa theo phân tích của nhà họ Sở, cảnh giới thật sự của Trần Dật Thần, rất có khả năng là Ám Kình hậu kỳ, tuyệt đối không phải là Ám Kình sơ kỳ gì đó.

Nếu là Ám Kình sơ kỳ, nhà họ Sở căn bản sẽ không lấy Trần Dật Thần làm đòn sát thủ.

Người ngoài đều cho rằng, Trương Thiên Dụ là đòn sát thủ của nhà họ Sở lần này, nhưng chỉ có cao tầng của nhà họ Sở rõ ràng, Trần Dật Thần mới là đòn sát thủ lớn nhất mà nhà họ Sở chuẩn bị cho lần thi đấu này!

“Ngày mai cô sẽ biết thôi.”

Trần Dật Thần mỉm cười, anh có phải là Ám Kình sơ kỳ hay không, ngày mai lên lôi đài sẽ thấy rõ.

Bây giờ nói những điều này, không có ý nghĩa gì cả.

Sau khi đuổi khéo Sở Thanh Từ đi, xung quanh cuối cùng yên tĩnh lại.

Có điều Trần Dật Thần không có trở về khoang phòng, vừa rồi khi lên du thuyền, anh ở bên bến tàu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bây giờ, anh muốn xác nhận một chút, vừa rồi anh có nhìn nhầm hay không.

Sau khi đi loanh quanh một vòng, Trần Dật Thần từ boong tàu của tầng trên cùng đi xuống boong tàu của tầng thứ tư.

So với boong tàu của tầng thứ tư, view của boong tầng thứ tư rõ ràng hẹp hơn không ít.

Có điều trên boong tàu của tầng thứ tư, người đi người lại tấp lập, so với boong tàu của tầng trên cùng thì đông hơn nhiều.

Có những nhân viên đón khách với dung mạo xinh đẹp bê khay hoa quả, cũng có nhân viên hàng hải đẹp trai mặc đồng phục, đương nhiên, nhiều hơn là khách du lịch ăn mặc thoải mái.