Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 505: Điều tra camera giám sát



“Phải, tôi không có chứng cứ, nhưng hồi nãy anh ta đích thực đã sờ tôi.” Liễu Huyên miễn cưỡng mà tiếp tục kiên trì, chuyện đã đến lúc này, cô ta đã không còn bất kỳ đường lui nữa, chỉ có hất đống shit lên đầu Trần Dật Thần thì mới có một cơ may sống sót thôi.

Sở Thanh Từ cô là đại minh tinh thì đã sao? Đại minh tinh không lẽ có thể không nói lý nữa sao?

“Cô chắc chứ?” Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thanh Từ càng thêm băng lãnh.

“Chắc chắn!” Liễu Huyên nghiến răng nói.

“Được.” Sở Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó, cô dời ánh mắt lên một lão già mặc lễ phục đuôi tôm ở đằng sau mình: “Chú Vương, đi điều tra camera giám sát!”

“Điều tra camera giám sát của boong tàu tầng này ra!”

“Vâng thưa cô.” Lão già mặc lễ phục đuôi tôm khẽ khom người, sau đó quay người rời khỏi.

Sau khi nghe thấy điều tra camera, sắc mặt Liễu Huyên lập tức thay đổi dữ dội, trên du thuyền vậy mà còn có camera.

“Đợi đã!”

Lão già mặc lễ phục đuôi tôm còn chưa đi xa, Liễu Huyên đột nhiên lên tiếng.

Cô ta không thể để lão già mặc lễ phục đuôi tôm này điều tra camera, nếu như lão già mặc lễ phục đuôi tôm này điều tra ra và bày ra trước mắt của mọi người thì mặt mũi của cô ta sẽ mất sạch! . Truyện Hot

Hơn nữa mất mặt là chuyện nhỏ, quan trọng hơn, là Sở Thanh Từ và Trần Dật Thần sẽ không bỏ qua cho cô ta!

“Cô Sở, có thể tôi nhớ lầm rồi.” Thấy Sở Thanh Từ lạnh lùng nhìn mình, Liễu Huyên nhịn không được mà mở miệng.

“Nhớ lầm?” Khoé miệng Sở Thanh Từ cong lên một nụ cười giễu cợt.

“Ừm, hồi nãy, anh đây không có sờ mông tôi, có thể là anh ta chỉ….không cẩn thận đụng tôi một chút thôi.” Liễu Huyên miễn cưỡng nói.

“Chỉ là không cẩn thận đụng cô một chút thôi sao?” Trên mặt Sở Thanh Từ viết đầy hai chữ mỉa mai, đã đến bước này rồi, Liễu Huyên vậy mà còn định giảo biện.

“Là…là như vậy đó.”

“Chú Vương, đi tra camera đi, xem ra không tra ra camera thì có một số người sẽ không chịu nói thật đâu.” Sở Thanh Từ nhàn nhạt nói.

“Đừng!” Thấy Sở Thanh Từ quả quyết như vậy, Liễu Huyên lập tức hoảng.

“Tôi nói, tôi nói thật!”

“Anh đây vốn không có sờ tôi, là tôi chủ động câu dẫn anh đây.” Nhất thời nóng lòng, Liễu Huyên buột miệng nói ra.

“Chủ động câu dẫn?!”

Lời này của Liễu Huyên lập tức khiến cho đám người ồ lên.

Không ít người hướng ánh mắt khinh miệt tới.

Mà mấy thanh niên nhiệt huyết nói giúp Liễu Huyên lúc nãy, lúc này vừa xấu hổ vừa giận, hận không thể đào mấy cái hố, sau đó chui vào.

“Câu dẫn không thành, sau đó trả đũa?”

Sở Thanh Từ cười mỉa mà nhìn Liễu Huyên một cái.

“Phải.” Mặt mũi Liễu Huyên đỏ bừng mà thừa nhận.

Sở Thanh Từ khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang đám du khách ở xung quanh: “Nghe thấy hết chưa?”

“Nghe thấy rồi.” Có du khách trả lời, cũng có không ít du khách khi nhìn ánh mắt của Sở Thanh Từ, không tự chủ được mà cúi đầu.

“Nghe thấy rồi thì tốt.” Sở Thanh Từ khẽ gật đầu, sau đó cô ta lại nhìn sang Liễu Huyên, nhàn nhạt cười mà nói: “Nói cho cô biết một chuyện, trên chiếc du thuyền này vốn không có camera giám sát gì hết.”

“Không có camera giám sát?!

Sở Thanh Từ hồi nãy gạt cô ta?!

Liễu Huyên trừng to đôi mắt, suýt nữa thì tức đến ói ra một ngụm máu.

Rất nhiều người qua đường ở xung quanh đều há hốc mồm, nghẹn họng không nói lên lời.

Sở Thanh Từ vốn không quan tâm Liễu Huyên và đám người qua đường có phản ứng gì.

Lúc này, Sở Thanh Từ mỉm cười đi tới trước mặt Trần Dật Thần: “Anh Trần, sao anh xuống đây rồi?”

“Tôi đến đây tìm một người.” Trần Dật Thần nhàn nhạt cười nói.

“Tìm người?” Trong đôi con ngươi xinh đẹp của Sở Thanh Từ loé qua một tia trầm tư, nói: “Cần tôi giúp đỡ không?”

“Không, thời gian đã rất trễ rồi, cũng có thể là tôi đã nhìn nhầm, cô về trước đi.” Trần Dật Thần lắc đầu, cười nói.

Sở dĩ lại có suy nghĩ tìm người, chỉ là anh chợt có linh cảm mà thôi.

Tìm được hay không, thực ra không có quan trọng.

“Ừm, vậy tôi về nghỉ ngơi trước đây.” Sở Thanh Từ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quay người, đi được một nửa, cô ta đột nhiên quay đầu, mỉm cười ngọt ngào nói: “Anh Trần, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Trần Dật Thần im lặng một hồi, một lúc sau, anh mỉm cười gật đầu, nói: “Được.”

Nhìn Sở Thanh Từ rời đi, Liễu Huyên cuối cùng cũng thở phào, chỉ là trong ánh mắt nhìn Trần Dật Thần, có thêm một tia oán hận.

Nếu như Trần Dật Thần lúc đầu không từ chối cô ta, cô ta căn bản sẽ không mất cái mặt này.

Đều tại Trần Dật Thần hết!

Liễu Huyên căm hận mà nhìn Trần Dật Thần một cái, sau khi ghi nhớ hoàn toàn bộ dạng của Trần Dật Thần, lúc này mới quay người rời đi.

Đối với ánh mắt ngập tràn hận ý của Liễu Huyên, Trần Dật Thần chưa hề bỏ trong lòng.

Lại quét nhìn đám người trên boong thuyền vài cái, sau khi xác định không còn bóng lưng quen thuộc đó nữa, Trần Dật Thần liền quay người lên tầng cao nhất.

Lúc này, trong một căn phòng nào đó trên tầng ba, hai bóng ảnh màu đen ngồi khoanh chân đối diện nhau.

Ánh đèn trong phòng rất tối, cho nên không nhìn rõ được tướng mạo cụ thể của hai bóng ảnh màu đen này, chỉ có thể mang máng nhìn thấy, đây là hai người đàn ông trung niên.

Sau một hồi trầm mặc, người đàn ông trung niên ở bên trái đột nhiên mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: “Ông chắc chắn là cậu ta?”

“Chắc, Watanabe Kamisa đã cho người đi Yến Kinh điều tra qua rồi, cậu ta đích thực là con riêng của nhà họ Trần, môn đồ của Đao Thánh các hạ cũng là chết dưới tay cậu ta.” Người đàn ông trung niên ở bên phải trầm giọng nói: “Bây giờ cậu ta đang ở cảnh giới gì?” Người đàn ông trung niên có giọng nói khàn khàn hỏi.

“Rất có thể là ám kình hậu kỳ.”

“Ám kình hậu kỳ?!” Người đàn ông có giọng nói khàn khàn hít ngược một hơi lạnh.

“Không sai.” Người đàn ông trung niên ở bên phải gật đầu nói: “Lần này cậu ta sẽ đại diện nhà họ Sở tham gia cuộc đấu.”

“Watanabe Kamisa nói thế nào?” Người đàn ông có giọng nói khàn khàn thở dài.

“Tìm cơ hội giết cậu ta!”

“Giết cậu ta? Giết thế nào? Ngay cả môn đồ Đao Thánh cũng không phải đối thủ của cậu ta….” Người đàn ông có giọng nói khàn khàn nhíu mày nói.

“Cách giết người thì có rất nhiều, không nhất định phải dùng vũ lực.”

“Ý của ông là……”

“Tự nghĩ đi, ông có cơ hội tiếp cận cậu ta.” Người đàn ông trung niên nhìn người đàn ông có giọng nói khàn khàn một cái, nói: “Lần đấu này đối với Watanabe Kamisa mà nói là rất quan trọng, Watanabe Kamisa không hy vọng kết quả cuộc đấu xuất hiện sự cố ngoài ý muốn nào, ông tốt nhất đừng khiến hắn thất vọng.”

Người đàn ông có giọng nói khàn khàn hít sâu một hơi: “Giết cậu ta, tôi có thể an toàn thoát thân không?”

“Có thể.”

“Chỉ cần ông giết cậu ta, thì Watanabe Kamisa sẽ nghĩ cách để ông thoát thân khỏi Chiến Minh một cách an toàn.” Người đàn ông trung niên nói.

“Người nhà tôi thì sao? Kamisa có thể bảo đảm cho sự an toàn của bọn họ không?”

“Có thể, sau khi chuyện thành, Kamisa có thể để bọn họ di cư đến nước N.”

“Được! Tôi sẽ giết cậu ta!”

Một đêm vô sự.

Sáng ngày hôm sau, Trần Dật Thần thức dậy sớm, sau khi rửa mặt xong xuôi, Trần Dật Thần rời khỏi phòng, đến nhà ăn.

Đây là nhà ăn chỉ mở cửa cho khách ở phòng sang trọng trên tầng cao nhất, cho nên diện tích nhà ăn vốn không lớn, chỉ có năm mươi mấy mét vuông.

Lúc Trần Dật Thần đi vào nhà ăn, phát hiện Sở Dật Phi và Trương Thiên Dụ đã tìm một bàn ngồi xuống rồi.

Sở Thanh Từ cũng ở bên cạnh.

Sở Thanh Từ hôm nay, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, dưới chân mang một đôi giày thể thao màu hồng, trên đầu cột tóc đuôi ngựa đơn giản, cả người mang theo cảm giác thanh xuân sạch sẽ lanh lợi.

“Anh Trần, bên này.”

Thấy Trần Dật Thần vào, Sở Thanh Từ không khỏi vẫy tay, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện nụ cười.