Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 52: Thiếu chủ



Cuộc đấu giá lần này cuối cùng cũng đã kết thúc.

Khi mà nhóm người này lần lượt rời đi, Tôn Hồng không thể kiên trì được nữa, ngã quỵ xuống giống như là đống bùn nhão.

“Xong rồi, lần này xong rồi…” Tôn Hồng mất hồn thì thào nói.

“Chị dâu, cái này không phải là ba trăm tỷ đã đến tay rồi sao? Sao lại xong đời rồi chứ?” Lâm Như Tuệ ngược lại cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy, giờ phút này vẻ mặt của bà ta rất là hào hứng.

Đây chính là ba trăm tỷ đó, cả đời này của bà ta cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Đánh chết thì bà ta cũng không nghĩ đến con gái của bà ta lại đáng giá như vậy.

“Nếu như không có cái tên vô dụng Trần Dật Thần này, Nhược Y chắc chắn đã được gả vào một gia đình giàu có từ lâu lắm rồi. Ba năm này tôi căn bản cũng không cần phải ở trong một nơi lớn chừng bàn tay đó nữa, ngày nào cũng phải leo cầu thang, mệt mỏi y như là một con chó.” Lâm Như Tuệ oán trách một hồi, nhìn thẻ ngân hàng màu đen ở trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Bây giờ đã tốt rồi, rốt cuộc thì thời gian cực khổ đã trôi qua. Chị dâu, đây là ba trăm tỷ đó, tôi chia cho chị ba mươi tỷ nha.” Lần này Lâm Như Tuệ rất là hào phóng, bà ta hiểu rõ nếu như không có Tôn Hồng, lần đấu giá này đừng nói là ba trăm tỷ, ba mươi tỷ cũng đã đủ rồi.

“Bốp.”

Ai ngờ Tôn Hồng lại tát một bàn tay lên trên mặt của Lâm Như Tuệ, lập tức hằn lên năm dấu tay đỏ như máu.

“Cô đúng là ngu xuẩn mà, cô sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết nữa hả.” Tôn Hồng tức giận đến nỗi đã sắp nổ tung, bà ta vốn cho rằng mình đã đủ tham tiền rồi, nhưng mà cái tên ngu ngốc Lâm Như Tuệ này lại còn tham tiền hơn so với bà ta nữa. Chẳng lẽ bà ta vẫn còn chưa biết ba trăm tỷ của Thẩm Hà Du, căn bản cũng không thể nhận được hay sao.

“Chị dâu, chị đánh tôi làm cái gì vậy chứ? Cái gì mà sắp chết đến nơi chứ?” Lâm Như Tuệ bụm mặt, vẻ mặt vô cùng thắc mắc: “Không phải là cậu Thẩm đã thanh toán tiền rồi sao, chị đang lo lắng cái gì vậy?”

“Tiền của Thẩm Hà Du mà cô cũng dám nhận ư?” Tôn Hồng cắn răng hỏi.

“Có cái gì mà không dám chứ.” Lâm Như Tuệ nhếch miệng: “Tôi là mẹ vợ tương lai của cậu ta mà, cậu ta không dám làm gì tôi đâu.”

“Nếu như tôi nói thì cũng là do ông trời có mắt, thấy tôi bị tên vô dụng Trần Dật Thần đó hành hạ ba năm trời cũng nên hưởng phúc, cho nên mới có thể phái đến Thẩm Hà Du, cháu ruột của gia đình giàu nhất ở thành phố Thương Châu.”

“Chờ tương lai Nhược Y được gả vào nhà họ Thẩm, tôi đã trở thành mẹ vợ giàu có nhất ở Thương Châu trong tương lai. Hahaha, không ngờ Lâm Như Tuệ tôi vẫn sẽ có một ngày huy hoàng như thế này. Chị dâu, đến lúc đó chị đợi mà hưởng ké ánh sáng của tôi đi.” Lâm Như Tuệ đắm chìm vào khao khát có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tuyệt vọng của Tôn Hồng ở một bên.

Không thể cứu nói rồi, cái tên ngu này hoàn toàn không cứu nổi nữa rồi.

Nếu như chỉ là ba mươi hay sáu mươi tỷ thì còn tốt, nói không chừng thì Thẩm Hà Du sẽ rộng lượng một chút, thật sự giao số tiền này cho Lâm Như Tuệ.

Nhưng đó là ba trăm tỷ đó!

Hơn nữa còn là ba trăm tỷ bị người ta sắp đặt, nếu như tính tình của Thẩm Hà Du nhỏ nhen, thậm chí anh ta còn sẽ cho rằng ba người bọn họ đã hợp tác với Trương Sơn Quan để giở trò với anh ta.

Cho nên tất nhiên anh ta sẽ trả thù, sau lưng của Trương Sơn Quan có nhà họ Trương, nhưng mà bọn họ thì sao chứ, phía sau có ai đâu?

Hạ Thiên Hồng? Chỉ sợ là đến lúc đó phủi sạch quan hệ với bọn họ còn không kịp nữa là.

Tôn Hồng hối hận không thôi, lần này đã thật sự lấy tảng đá đập vào chân của mình, bà ta vốn muốn dụ cừu vào cửa, kết quả không cẩn thận một cái lại dụ dỗ phải một con sói.

Bây giờ ai cũng không thể cứu bọn họ khỏi con sói muốn ăn thịt người này.

Chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở trên người của Hạ Nhược Y, hy vọng là Hạ Nhược Y có thể khiến cho Thẩm Hà Du vui vẻ, đến lúc đó có thể thả cho bọn họ một con đường sống.

Trương Sơn Quan dẫn theo người phụ nữ Ucraina ở bên cạnh đi ra khỏi cửa, đi thẳng vào gara ở tầng hầm, nhìn bốn phía không có người, lúc này Trương Sơn Quan mới bấm một dãy số điện thoại.

“Thiếu chủ, giống như người đã dữ liệu, tên ngu xuẩn Thẩm Hà Du kia thật sự đã đến.” Vẻ mặt của Trương Sơn Quan vô cùng cung kính, hoàn toàn không còn bất kỳ sự giễu cợt nào của lúc nãy.

Nếu có người nào nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Trương Sơn Quan tuyệt đối sẽ giật nảy cả mình, người có thể khiến cho cậu chủ của nhà họ Trương đối xử cung kính như thế, rốt cuộc là người có thân phận gì.

“Ừ, cuối cùng thì anh ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền?” Giọng nói ở phía bên kia điện thoại hơi đạm mạc, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.

“Hai trăm chín mươi bảy tỷ.” Trương Sơn Quan đáp.

“Không tệ, Sơn Quan, chuyện này cậu làm rất tốt.” Khóe miệng của Trần Dật Thần giương lên một nụ cười, lần này phái Trương Sơn Quan đi đến đó thật sự là một chiêu bài rất hay.

“Thiếu chủ quá khen, đều là do thiếu chủ đã có cách dạy bảo.” Giọng nói của Trương Sơn Quan càng trở nên cung kính hơn, mặc dù là lời nói này của anh ta mang theo chút lấy lòng, nhưng mà sự khâm phục ở dưới đáy lòng cũng là thật. Bởi vì sau khi anh ta nói với Trần Dật Thần biết danh sách người tham gia đấu giá, Trần Dật Thần liền dự liệu được Thẩm Hà Du tuyệt đối sẽ đến đó, hơn nữa còn sẽ ôm một thái độ rất tự tin.

Lúc đó sau khi hét ra sáu mươi triệu, Trương Sơn Quan vốn có mấy phần thấp thỏm, cảm thấy Trần Dật Thần có thể đã đoán sai rồi hay không, Thẩm Hà Du không đến đây, không ngờ đến một giây cuối cùng Thẩm Hà Du vậy mà lại thật sự xuất hiện.

Không hề có một chút khác biệt nào so với tính toán của Trần Dật Thần!

Càng về sau nữa thì cũng không có gì để nói, anh ta dựa theo sự dặn dò của Trần Dật Thần, phô bày ra kỹ năng diễn xuất ở trước mặt của Thẩm Hà Du, khiến cho Thẩm Hà Du trả thêm hai trăm mười tỷ đến hai trăm bốn mươi tỷ.

Quả thật là dự liệu như thần!

Rất hiếm khi Trương Sơn Quan sẽ khâm phục một người cùng tuổi như vậy, nhưng đối với Trần Dật Thần, anh ta quả thật phục sát đất.

“Sơn Quan, cậu không cần phải khiêm tốn đâu. Nếu như cậu không diễn xuất tốt, lộ ra sơ hở, thì Thẩm Hà Du cũng sẽ không bị mắc lừa.” Trần Dật Thần cười.

Biết được Lâm Như Tuệ bán đấu giá đêm đầu tiên của Hạ Nhược Y từ sớm, Trần Dật Thần liền bắt đầu âm thầm lập ra kế hoạch, trong khi điều tra hết tất cả những người mua trong danh sách của Lâm Như Tuệ lại có mặt của Thẩm Hà Du, Trần Dật Thần liền đoán được Thẩm Hà Du chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội trả thù mình, anh ta nhất định sẽ tham dự vào buổi đấu giá này.

Vì để cho Thẩm Hà Du có một sự trừng phạt nho nhỏ, Trần Dật Thần vận dụng thế lực của mình ở nhà họ Trương để Trương Sơn Quan tham gia vào cuộc đấu giá, trừng phạt Thẩm Hà Du là một chuyện, một phương diện khác cũng là vì duy trì tình thế ổn định.

Đương nhiên là Trần Dật Thần không thể nhìn người mẹ vợ ngu ngốc của mình thật sự bán Hạ Nhược Y cho một người đàn ông khác ngoài tầm kiểm soát của mình.

Bán cho Thẩm Hà Du là bởi vì Thẩm Hà Du quá ngu, Trần Dật Thần có đủ lòng tin khiến cho Thẩm Hà Du ngay cả đụng cũng không thể đụng vào Hạ Nhược Y một chút nào.

Nếu không cho dù là hôm nay có ai đó ra giá ba mươi nghìn tỷ, Trần Dật Thần cũng sẽ kêu Trương Sơn Quan ra giá hơn ba trăm tỷ so với người đó.

Bởi vì đối với anh mà nói, Hạ Nhược Y là vô giá.

“À đúng rồi, cậu chủ, tôi đã điều tra được chuyện này là do Tôn Hồng kia là kẻ cầm đầu, trong tay của bà ta có điểm yếu của bà Lâm…” Trương Sơn Quan nói, Trần Dật Thần không tính sổ với Lâm Như Tuệ thì còn có thể nói được, nhưng mà không tính sổ với Tôn Hồng, anh ta có chút không hiểu nổi.

“Điểm yếu? Điểm yếu gì vậy?” Trần Dật Thần tò mò hỏi.

“Ặc…” Dường như là Trương Sơn Quan hơi khó khăn mở miệng.

“Nói đi, không có gì mà phải giấu diếm cả.” Trần Dật Thần cười khổ nói, có lẽ là anh cũng đã đoán được rồi.