Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 543



“Tiện, có gì mà không tiện.” Sở Dật Phi cười ha ha nói: “Dù cậu không hỏi tôi thì tôi cũng định nói với cậu đây.”

“Thật ra hai món bảo vật này là hai bản chân giải.”

“Chân giải?” Trần Dật Thần ngẩn người, sao nghe hơi giống công pháp thế nhỉ.

“Đúng thế, chân giải.”

“Tên đầy đủ là Cực Đạo chân giải.” Sở Dật Phi nói.

“Cực Đạo chân giải!” Đồng tử Trần Dật Thần hơi co lại, nếu thật sự đúng như anh nghĩ, vậy giá trị của Cực Đạo chân giải này sẽ nhiều hơn sáu mươi nghìn tỷ không ít.

Thậm chí nói là bảo vật vô giá cũng không quá đáng.

“Dật Thần, có phải trước đây cậu từng nghe nói đến Cực Đạo chân giải không?” Sở Dật Phi hỏi, thấy giọng điệu ngạc nhiên của Trần Dật Thần, rõ ràng không phải lần đầu tiên nghe đến cái tên Cực Đạo chân giải này.

“Từng nghe nói.” Trần Dật Thần nghiêm túc gật đầu, trước đây anh thật sự từng nghe Tiêu Quốc Trung nhắc tới Cực Đạo chân giải.

Cực trong Cực Đạo chân giải có ý nghĩa là cực hạn.

Đạo là võ đạo.

Cực Đạo hợp lại với nhau là nói đến cực hạn của võ đạo.

Còn chân giải có thể hiểu là hiểu rõ công pháp, hoặc có thể nói là cảm ngộ.

Cảm ngộ với cực hạn võ đạo chính là Cực Đạo chân giải!

Hiện nay, chỉ có một loại người có thể viết ra cực hạn võ đạo, đó chính là tông sư võ đạo!

Rất rõ ràng Cực Đạo chân giải trong tay Sở Dật Phi là do một tông sư võ đạo để lại.

Trước đó Trần Dật Thần còn nghĩ không ra rốt cuộc là cái gì còn có giá trị hơn sáu mươi nghìn tỷ.

Bây giờ anh đã hiểu, chính là Cực Đạo chân giải!

Cực Đạo chân giải có thể tạo nên tông sư võ đạo!

Nếu có đại sư Hóa Cảnh đỉnh phong lấy được Cực Đạo chân giải này, thì xác suất anh tăng lên tông sư võ đạo sẽ nhiều hơn trước đây ít nhất năm mươi phần trăm!

Nói thẳng ra là một bản Cực Đạo chân giải có thể tạo nên một tông sư võ đạo!

Chẳng trách Thương Hội Thiên Thủy và Thương nghiệp Trung Hải sẽ điên cuồng như thế, bất chấp tất cả cũng phải giành được thắng lợi.

Vì bản Cực Đạo chân giải này thật sự quá quan trọng.

Nếu bên nào có thể lấy được Cực Đạo chân giải, thì bên đó sẽ có thể xuất hiện một tông sư võ đạo!

Như thế đã đủ ảnh hưởng đến thế cuộc của giới võ đạo toàn cầu rồi!

“Nếu cậu từng nghe nói đến Cực Đạo chân giải thì chắc cũng hiểu tầm quan trọng của nó”.

“Không giấu diếm gì, Cực Đạo chân giải trong tay tôi bây giờ là do Đại tông sư Lâm để lại.” Sở Dật Phi trầm giọng nói.

“Đại tông sư Lâm?” Trần Dật Thần sửng sốt, giới võ đạo nước H có một quy tắc bất thành văn là không thể gọi thẳng tên tông sư.

Nhưng Sở Dật Phi nói đến họ, Trần Dật Thần vẫn có thể đoán ra được đại tông sư anh ta nói là ai.

Lâm Thanh Đế!

Tông sư võ đạo duy nhất Trung Hải!

Nhưng đã hai mươi năm Trần Dật Thần không nghe đến cái tên Lâm Thanh Đế nữa rồi, không ngờ hôm nay Sở Dật Phi lại nhắc tới.

“Ừm, nghe đồn Cực Đạo chân giải này là Đại tông sư Lâm để lại vào mười tám năm trước.”

“Sau khi để Cực Đạo chân giải lại, Đại tông sư Lâm lập tức biến mất một cách thần bí, đến nay vẫn chẳng biết đã đi đâu.”

“Mà Cực Đạo chân giải của ông ấy lại bị đệ tử trong môn tranh giành. Cuối cùng, Cực Đạo chân giải chia làm hai phần, một phần nằm trong tay Thương Hội Trung Hải, một phần nằm trong tay Thương Hội Thiên Thủy.”

Sở Dật Phi nghiêm túc nói ra lai lịch của Cực Đạo chân giải.

Trần Dật Thần thầm thấy hoảng sợ, anh không ngờ Cực Đạo chân giải còn có lịch sử như thế.

“Anh Sở, bây giờ các anh định xử lý Cực Đạo chân giải này thế nào?” Trần Dật Thần hỏi, Cực Đạo chân giải chỉ có một tập, nhưng trong nội bộ Thương Hội Trung Hải có tận bốn gia tộc lớn.

Nhà họ Sở, nhà họ Uông, nhà họ Tần, cả nhà họ Tống nữa.

Dù là nhà nào có được Cực Đạo chân giải, ba nhà khác chắc chắn cũng sẽ không muốn.

Vì gia tộc có được Cực Đạo chân giải rất có thể sử dụng nó tạo ra một tông sư võ đạo.

Một tông sư võ đào hoàn toàn có thể thay đổi thế cục của Trung Hải bây giờ.

Mười tám năm trước, lúc Lâm Thanh Đế ở Trung Hải, cả Trung Hải đều do ông ta kiểm soát.

Khi đó, Trung Hải chỉ có một người có tiếng nói, chính là Lâm Thanh Đế.

Bây giờ nếu để một gia tộc nào trong bốn gia tộc lấy được Cực Đạo chân giải, thì tương lai Trung Hải chắc chắn sẽ do gia tộc đó định đoạt.

“Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra, dù chúng ta lấy được Cực Đạo chân giải, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm thấy người đời sau của Đại tông sư Lâm, chỉ có người đời sau của Đại tông sư Lâm mới có thể mở ra Cực Đạo chân giải”, Sở Dật Phi nói.

Dù Cực Đạo chân giải là một quyển công pháp, nhưng nó lại khác với công pháp bình thường.

Công pháp bình thường chỉ cần viết ra là mọi người sẽ có thể truyền nhau học.

Còn Cực Đạo chân giải là do tông sư dùng thần niệm và kình khí của mình để viết ra, mỗi một tông sư võ đạo một đời cũng chỉ có thể để lại một tập Cực Đạo chân giải.

Mỗi quyển đều có cách mở ra riêng biệt.

Các mở quyển Cực Đạo chân giải Lâm Thanh Đế để lại này nằm trên người hậu nhân của ông ta.

Phải tìm được người đời sau trực hệ của ông ta mới có thể tìm được cách mở Cực Đạo chân giải.

Hơn nữa dù mở Cực Đạo chân giải rồi cũng chỉ có thể cho một người cảm ngộ.

Đây cũng là lý do vì sao Trần Dật Thần hỏi nên xử lý Cực Đạo chân giải này thế nào.

Cực Đạo chân giải chỉ có thể tạo ra một tông sư.

Nhưng trong nội bộ Thương Hội Trung Hải có tới bốn gia tộc lớn ngang bằng nhau.

“Người đời sau của Đại tông sư Lâm?”

Trần Dật Thần hơi nhíu mày, không biết tài sao, lúc Sở Dật Phi nói lời này, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Lâm Ngọc Nhi.

Lâm Ngọc Nhi chẳng phải là con gái của Lâm Thanh Đế ư?

Trần Dật Thần không khỏi bị suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình làm hết hồn.

Sở dĩ anh nghi ngờ như vậy cũng không phải là vô căn cứ.

Lúc trước khi đệ tử của Đao Thánh ám sát anh, Lâm Ngọc Nhi chặn một kiếm thay anh, lúc đó, trong người cô ta đã bạo phát ra kình khí cấp độ tông sư.

Chính là kình khí này đã cứu mạng Lâm Ngọc Nhi.

Bây giờ nghĩ lại, kình khí trong người Lâm Ngọc Nhi rất có thể là do Lâm Thanh Đế để lại, dù sao tông sư ở nước H cũng không nhiều, chỉ có chín người, mà Lâm Ngọc Nhi lại vừa khéo họ Lâm.

Dù cô ta không phải người đời sau của Lâm Thanh Đế, e rằng cũng có quan hệ rất mật thiết với ông ta.

Những suy nghĩ lướt qua trong đầu Trần Dật Thần, nhưng anh cũng không nói ra.

Không thể nói chuyện này ra được.

Bây giờ Lâm Ngọc Nhi chỉ là một người bình thường thôi.

Nếu cô ta thật sự là chìa khóa mở ra Cực Đạo chân giải, thì cô ta sẽ trở thành lợi thế bốn gia tộc lớn muốn tranh giành, cô ta sẽ nháy mắt bị cuốn vào vòng xoáy cuồn cuộn.

Chỉ cần không cẩn thận là sẽ tan xương nát thịt.

Nên dù anh rất thân với Sở Dật Phi, cũng không thể nói ra chuyện này được.

Lòng người không chịu được thử thách.

Đặc biệt là chuyện còn liên quan đến tông sư, ai cũng sẽ điên cuồng thôi.

Sau khi cúp máy Sở Dật Phi xong, tâm trạng của Trần Dật Thần hơi nặng nề.

Chuyện đến nước này, anh gần như đã có thể chắc chắn giữa Lâm Ngọc Nhi và Lâm Thanh Đế có liên quan với nhau.

Dù trước đó Lâm Ngọc Nhi vẫn luôn ở Thương Châu, chưa từng đến Trung Hải bao giờ.

Nhưng Lâm Thanh Đế có thể từng đến Thương Châu.

Ông ta ở đó với mẹ Lâm sinh ra Lâm Ngọc Nhi cũng không phải chuyện khó gì.

Sau khi hít sâu một hơi, Trần Dật Thần quyết định gọi điện thoại cho Lâm Ngọc Nhi hỏi chuyện.

Nhưng không ngờ vừa lấy điện thoại ra đã có người gọi đến.

Là Trần Trạch Lý!

Trần Dật Thần không khỏi híp mắt, vì sao Trần Trạch Lý lại gọi điện thoại vào lúc này?

Chẳng lẽ Lâm Ngọc Nhi xảy ra chuyện rồi?