Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 581: Tắm máu nhẫn hồn



Theo mệnh lệnh của Momojiro Yamamoto đưa ra, toàn bộ trụ sở của Tổ chức Nhẫn Hồn hỗn loạn.

Cho dù là sát thủ đang nghỉ ngơi trong phòng của mình, sát thủ đang tắm trong suối nước nóng hay sát thủ đang uống rượu ở

quán bar thì họ ngay lập tức cầm vũ khí bên người lên chuẩn bị nhận thách thức.

Cùng lúc đó, sau khi Trần Dật Thần đánh giết mấy tên sát thủ trong phòng bắn súng thì lấy một khẩu súng tiểu liên rồi rời khỏi

phòng bắn súng, đi đến căn phòng thứ hai, phòng tập thể hình.

Trong phòng tập thể hình, bốn tên sát thủ đều ngừng tập luyện, họ trốn ở hai bên lối vào phòng tập thể hình, chuẩn bị chờ sau

khi Trần Dật Thần đi vào thì ra tay.

Mượn ánh đèn có thể nhìn thấy rõ ràng, họ từng nhận sự huấn luyện tàn khốc và bàn tay nhuốm vô số máu tươi giờ khuôn mặt

đầy hoảng sợ và lo lắng, thậm chí có người cơ thể còn đang run rẩy.

Tất cả những thứ này chỉ vì đối với Trần Dật Thần họ đã cảm thấy như sấm bên tai, nhất là việc tối hôm qua Trần Dật Thần đã

giết đám người Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma gây chấn động thế giới ngầm toàn cầu và giới võ thuật, cũng hoàn toàn làm

họ hoảng sợ.

Rầm!

Ngay sau đó, trong khi mấy tên sát thủ đang căng thẳng và lo lắng chờ đợi thì cửa phòng phòng tập thể hình bị Trần Dật Thần

một cước đá văng.

Hô! Hô! Hô! Hô!

Bốn tên sát thủ gần như lách ra cùng một lúc, nhào về phía Trần Dật Thần đang bước một chân vào phòng tập thể hình.

Dường như Trần Dật Thần đã sớm có chuẩn bị, lùi lại, quay người, sau đó đá ra một cước.

Đá xoáy một vòng.

Rầm!

Rầm!

Theo hai tiếng trầm đục, hai tên sát thủ xông lên trước đứng mũi chịu sào, bị Trần Dật Thần một cước trực tiếp đá trúng, đầu hai

người lần lượt vỡ vụn, lập tức mất mạng.

Hai gã sát thủ khác do khoảng cách xa hơn một chút nên không bị Trần Dật Thần đá trúng, nhưng lại hoảng sợ đến độ bước

chân dừng lại, kết quả trực tiếp bị Trần Dật Thần bóp cò, bắn nổ đầu.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Trần Dật Thần đi vào phòng tập thể hình, sau khi xác định không có người mới quay

người đi ra, tiếp tục đi về phía căn phòng thứ ba.

Dưới ánh đèn, nét mặt của anh không nóng không vội, bước chân vững vàng và mạnh mẽ, tiếng bước chân vốn rất nhỏ không

ngừng vang vọng trên hành lang, giống như âm thanh ma quái từ địa ngục, đánh thẳng vào tâm trí của mọi người, làm cho tất

cả mọi người đều cảm thấy rùng mình.

“Cộc cộc cộc…”

Sau đó, mỗi khi tiếng bước chân biến mất thì tiếng súng sẽ vang lên.

Mỗi một tiếng súng vang lên sẽ có người chết đi.

Giống như Trần Dật Thần tàn sát đẫm máu gia tộc Miyamoto, đây là một trận tàn sát đơn phương.

Sát thủ của Tổ chức Nhẫn Hồn không những không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào đối với Trần Dật Thần mà thậm chí ngay cả

chống cự cũng không làm được, giống như một đám cừu non bị Trần Dật Thần giết.

Trần Dật Thần đi từ phòng này sang phòng khác, sát thủ từ người này đến người khác lần lượt chết đi.

Vẻn vẹn mười phút sau, Trần Dật Thần đã đi đến căn phòng cuối cùng.

Trong phòng, Momojiro Yamamoto ngồi trên ghế sô pha, giống như đặc biệt chờ đợi Trần Dật Thần đến, vẻ mặt không còn sợ

hãi, chỉ có phẫn nộ và sự thù hận điên cuồng.

“Tôi đã nói với ngài Amaterasu về việc cậu tới đây, ngài Amaterasu và xã trưởng Miyamoto chẳng mấy chốc nữa sẽ chạy tới

đây, cậu chắc chắn sẽ phải chết.”

Momojiro Yamamoto thở hổn hển, đỏ mặt, lớn tiếng gầm rú, không biết là đang xua đuổi nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng hay

đang trút bỏ những cảm xúc tiêu cực của mình.

“Tôi sẽ dành cho họ một niềm vui bất ngờ, nhưng thật đáng tiếc, ông không thấy được.”

Trần Dật Thần mỉm cười, sau đó giơ tay lên, họng súng nhắm ngay vào Momojiro Yamamoto.

“Cậu muốn…”

Bên tai vang lên những lời của Trần Dật Thần, Momojiro Yamamoto ý thức được điều gì đó, nhưng không đợi ông ta nói xong

câu nói tiếp theo thì đã bị một tiếng súng vang lên cắt ngang.

“Đoàng… “

Sau một giây, đầu Momojiro Yamamoto lập tức bị xuyên thủng, ngã trên ghế sô pha.

Máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt ông ta, nhưng có thể nhìn thấy lờ mờ trên mặt của ông ta tràn đầy hoảng sợ.

Lần này.

Đối với ông ta mà nói, sợ hãi không phải là vì sợ chết, mà là bởi vì ông ta đọc hiểu được ý nghĩa câu nói kia của Trần Dật Thần.

Xảy ra chuyện lớn.

Sau khi Trần Dật Thần dùng một phát súng bắn vỡ đầu Momojiro Yamamoto thì toàn bộ trụ sở của Tổ chức Nhẫn Hồn không

còn một ai tồn tại.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Trần Dật Thần vứt bỏ khẩu súng tiểu liên mp5a1 trong tay, sau đó đi về phía kho vũ khí đạn dược.

Nơi đó có thứ mà anh cần.

Cùng lúc đó.

Nhà tổ của gia tộc Miyamoto ở tỉnh Thiên Diệp.

Miyamoto Hanzo cả đêm chưa ngủ lại nhận được một cuộc điện thoại.

Cuộc điện thoại này là thủ lĩnh Momojiro Yamamoto của Tổ chức Nhẫn Hồn gọi cho ông ta, Momojiro Yamamoto nói cho ông ta

biết, Trần Dật Thần lẻn vào trụ sở của Tổ chức Nhẫn Hồn, đang tiến hành tàn sát đẫm máu Tổ chức Nhẫn Hồn, Tổ chức Nhẫn

Hồn hoàn toàn không có sức chống lại, rất nhanh sẽ nối gót gia tộc Miyamoto.

Trừ cái đó ra, Momojiro Yamamoto thỉnh cầu ông ta bảo ông ta nhanh chóng chạy tới Hokkaido, phòng ngừa Trần Dật Thần trốn

thoát lần nữa, đánh giết Trần Dật Thần, báo thù cho Tổ chức Nhẫn Hồn và gia tộc Miyamoto.

Sau khi cúp điện thoại, Miyamoto Hanzo cũng không phẫn nộ, ông ta bình tĩnh lạ thường.

Ông ta trực tiếp gọi điện thoại cho Aoki, người phụ trách Nhẫn Đường.

“Ngài Aoki, tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ Momojiro Yamamoto, ông ta nói với tôi rằng cái tên rác rưởi Trần Dật Thần kia đã

tới Hokkaido, đồng thời lẻn vào trụ sở Tổ chức Nhẫn Hồn, tiến hành tàn sát đẫm máu trụ sở Nhẫn Hồn.” Điện thoại kết nối,

Miyamoto Hanzo lên tiếng trước, đi thẳng vào vấn đề.

Nhẫn Đường trực thuộc Nhẫn Hồn, nhưng cũng tồn tại độc lập với Nhẫn Hồn, đó là nơi chuyên bồi dưỡng ninja cho Nhẫn Hồn.

Vù!

Bên tai vang lên lời nói của Miyamoto Hanzo, sắc mặt Aoki lập tức thay đổi.

Ông ta đã sớm biết việc Trần Dật Thần đánh giết Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma, cứu Lâm Ngọc Nhi ra, cũng biết chuyện

đêm qua Trần Dật Thần tàn sát đẫm máu gia tộc Miyamoto, nhưng hôm nay Miyamoto Hanzo lại nói cho ông ta biết, Trần Dật

Thần chạy đến Hokkaido, hơn nữa còn tàn sát đẫm máu trụ sở Tổ chức Nhẫn Hồn.

Tất cả những điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

“Thủ lĩnh Yamamoto ông ấy…thế nào?” Aoki hít sâu một hơi, mặc dù đoán được tình hình Momojiro Yamamoto rất có thể đã

không ổn, nhưng ông ta còn ôm lấy một tia ảo tưởng cuối cùng, dù sao Momojiro Yamamoto là thủ lĩnh tối cao của Nhẫn Hồn.

Miyamoto Hanzo thở dài: “Với những hiểu biết của tôi về Trần Dật Thần thì e rằng Thủ lĩnh Yamamoto đã gặp nạn.”

“Ngài Miyamoto, ý của ngài muốn xử lý thế nào? Tôi dẫn người đi đánh giết cậu ta được không?”

Sau khi hết khiếp sợ, Aoki hiểu ra, Miyamoto Hanzo ngoài việc nói với mình chuyện này thì chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó

nên đã chủ động mở miệng hỏi.

“Không phải. Các ông không cần đi.”

“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì mục tiêu tiếp theo của tên rác rưởi kia rất có thể là các ông.” Miyamoto Hanzo trầm

giọng mở miệng, mặc dù ông ta chưa chính thức tiếp xúc với Trần Dật Thần, nhưng Trần Dật Thần mang đến cho ông ta một

cảm giác là một người có thù tất báo.

Cho nên chắc chắn lần này anh ta sẽ nhổ sạch tận gốc Nhẫn Hồn và Nhẫn Đường đã bắt cóc Lâm Ngọc Nhi.

Hiện tại Nhẫn Hồn đã bị tàn sát đẫm máu, vậy trận chiến tiếp theo của Trần Dật Thần tất nhiên sẽ là Nhẫn Đường.

“Chúng tôi?”

Nghe được lời nói của Miyamoto Hanzo, đáy lòng Aoki không khỏi giật mình.

“Không sai, rất có thể là các ông.” Miyamoto Hanzo khẳng định lần nữa.

“Ngài Miyamoto, chúng ta nên làm gì?” Aoki hơi luống cuống, mặc dù tất cả các thành viên của nội bộ Nhẫn Đường đều là ninja,

nhưng những ninja này phần lớn là cảnh giới hạ nhẫn và trung nhẫn. Ninja cảnh giới hạ nhẫn và trung nhẫn ở trước mặt Trần

Dật Thần chỉ là con hổ giấy.

Nếu như Trần Dật Thần thật sự tới Nhẫn Đường, vậy thì tất nhiên Nhẫn Đường sẽ nối gót Nhẫn Hồn, bị Trần Dật Thần tàn sát

đẫm máu.