Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 37: Hoa đẹp khó hái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chào anh rể!”, hai người đi được một đoạn thì đột nhiên có giọng nói trong trẻo nhưng cũng khá tinh nghịch vang lên. Đó là một cô gái buộc tóc đuôi gà, ngoại hình cũng ổn nhưng cũng chỉ được coi là đẹp bình thường thôi. Chứ nếu so với Trần Chỉ Tình thì kém xa, nhưng đôi mắt thì vô cùng trong trẻo.

Trần Chỉ Tình vui mừng nói: “Chồng à! Đây là Ngô Viên Viên, em thứ tư trong ký túc xá của bọn em, năm nay mới 20 tuổi. Viên Viên! Đây là Tô Minh, chồng của chị”.

“Gọi là chồng rồi cơ à chị?”, Ngô Viên Viên bước lại nhìn Tô Minh một lượt, nói: “Đúng là đẹp trai thật. Hừm! Chị hai à! Chẳng trách mấy ngày nay những người trong trường theo đuổi chị đều đứng ngồi không yên. Chị có mắt chọn thật đấy”.

Nói xong, cô ta quay sang nói với Tô Minh: “Anh rể! Hay là anh nhận cả em đi, em sẽ làm giúp việc cho chị hai”.

“Con bé này cút đi…”, Trần Chỉ Tình trừng mắt nhìn Ngô Viên Viên, nói: “Chồng à! Con bé này nó cứ hay lém lỉnh vậy đấy”.

“Hì hì!”, Ngô Viên Viên cười mà không đáp.

Nhưng Tô Minh lại thấy có thiện cảm với Ngô Viên Viên. Anh cảm thấy cô bé này rất đáng yêu và vô tư.

Tất nhiên, thiện cảm này là giữa những người bạn với nhau thôi. Mặc dù Tô Minh không muốn thừa nhận nhưng thực tế anh là người thuộc ‘câu lạc bộ ngoại hình’. (*)

(*) là nhóm người lấy ngoại hình của đối phương làm tiêu chuẩn đánh giá, thậm chí lấy đó làm yếu tố quyết định có kết bạn với người đó không?

Ngoại hình không phải đẹp nhất vẫn có thể kết bạn, mà có thể là bạn thân nhất. Nhưng anh sẽ không có ý nghĩ khác.

“Chỉ Tình! Em đã nghỉ mấy ngày rồi, còn tưởng em không đến trường nữa chứ”, đúng lúc này lại có hai cô gái bước đến.

Một người cao ráo với chiều cao nổi trội 1m75, body cũng chuẩn, nhan sắc ưa nhìn. Nếu như để Tô Minh cho điểm đánh giá, Chỉ Tình được 9,5 thì cô gái này cũng phải được 8 điểm. Nhưng trên mặt cô gái này có vài đốm tàn nhang.

Còn cô gái đứng bên cạnh cô gái này lại khiến Tô Minh sáng mắt lên. Anh vừa nhìn liền biết, cô ta chính là Tống Cẩm Phồn.

Tống Cẩm Phồn có mái tóc đen nháy, hơi xoăn, nhan sắc thuần khiết, làn da trắng nõn, thậm chí trắng khác thường, giống kiểu trắng bệnh.

Các đường nét hài hòa cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn, trông vô cùng thu hút; đôi mắt lấp lánh như ngọc với ánh mắt thông minh tinh nghịch.

Tống Cẩm Phồn ăn mặc theo kiểu trung tính. Cô ta mặc bộ đồ thể thao nhưng lại tăng thêm phần nào vẻ cuốn hút của cô ta.

Đẹp thật! Được xưng là viên minh châu của Nguyên Hải đúng là danh bất hư truyền. Cô ta không hề thua kém Trần Chỉ Tình, hai người có vẻ đẹp khác nhau, không ai kém ai.

“Chẳng trách gọi điện thoại cho bổn công chúa nói là muốn tụ họp, thì ra là muốn khoe bạn trai hả? Cũng may bổn công chúa thông minh nên đã gọi điện thoại cho Tiết Tịnh rồi. Đợi chút, anh ấy cũng đến”, Tống Cẩm Phồn nói mà giọng điệu có chút kiêu ngạo. Cô ta nhìn Tô Minh một cái, sau đó quay sang nói với Trần Chỉ Tình.

Thú vị đấy! Lại tự xưng mình là bổn công chúa cơ?

“Xời! Đến thì đến đi, Tiết Tịnh cũng không so được với chồng chị đâu”, Trần Chỉ Tình cũng nói với vẻ cao ngạo.

Sau đó, cô ta giới thiệu: “Chồng à! Cô ấy là Tống Cẩm Phồn, là em ba trong ký túc xá của chúng em. Còn cô ấy là Vu Lâm, là chị cả”.

“Chỉ có em là đáng thương nhất, em tư nè”, Ngô Viên Viên chen vào một câu, nói với vẻ oán giận, vì cô ta ít tuổi nhất.

“Chào mọi người! Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh lên tiếng chào hỏi Tống Cẩm Phồn và Vu Lâm.

“Gọi là chồng rồi cơ á?”, Tống Cẩm Phồn có chút bất ngờ. Trong lòng cô ta thừa biết sự kiêu ngạo của Trần Chỉ Tình không kém gì mình nhưng Trần Chỉ Tình không phải là người dễ dàng gọi người khác là chồng, trừ phi là chắc chắn về mối quan hệ với người đó.

Cô ta nhìn Tô Minh thật kỹ với ánh mắt dò xét. Cô ta và Trần Chỉ Tình là chị em tốt nên cô ta cũng không cho phép ai đó lừa gạt Trần Chỉ Tình.

“Chỉ Tình, chúc mừng em nhé! Tô Minh đẹp trai thế này thì dường như có thể so được với Tiết Tịnh rồi”, Vu Lâm cười nói, nụ cười rất dịu dàng.

Nhưng Tô Minh là người nhạy bén, anh có thể cảm nhận được sự đố kỵ và khinh bỉ trong mắt cô ta.

Lại còn ‘dường như có thể so được với Tiết Tịnh rồi?’

Lời này có nghĩa là không bằng Tiết Tịnh sao?

Trần Chỉ Tình cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù nụ cười không đổi nhưng ánh mắt cô ta đầy vẻ chán ghét.

Ký túc xá có bốn người, cô ta và em ba Tống Cẩm Phồn là chị em tốt; còn mối quan hệ với em tư Ngô Viên Viên cũng được. Chỉ duy nhất với chị cả Vu Lâm thì đôi khi bằng mặt không bằng lòng, bởi nhiều khi Vu Lâm nói chuyện kiểu gai góc.

Tất nhiên, bề ngoài vẫn có thể sống với nhau là được rồi.

“Em thấy anh rể nhà chị hai còn đẹp trai hơn cả Tiết Tịnh nữa”, Ngô Viên Viên lè lưỡi ra nhỏ giọng nói. Thú vị đấy! Cô ta gọi Tô Minh là anh rể hai, cho thấy đã thừa nhận Tô Minh là người đàn ông của Trần Chỉ Tình rồi. Nhưng cô ta lại gọi Tiết Tịnh là Tiết Tịnh chứ không phải anh rể, chứng tỏ vẫn chưa thừa nhận.

“Cẩm Phồn! Khi nào thì Tiết Tịnh mới đến vậy?”, Vu Lâm nói lời này thì sắc mặt Vu Minh càng khó coi hơn. Bởi vì trong lời nói của cô ta ẩn chứa vẻ mong đợi và phấn khích.

Hình như Vu Lâm yêu thầm chồng sắp cưới của Tống Cẩm Phồn thì phải?

“Sắp rồi ạ! Tại vì anh ấy bận lắm”, Tống Cẩm Phồn nói.

“Tất nhiên là bận rồi! Một công ty lớn như công ty kỹ thuật Thiên Phong đều dựa cả vào anh ta nên anh ta bận là phải. Cẩm Phồn! Em phải thông cảm cho anh ta đấy. Anh ta mới 24 tuổi, một mình gây dựng được sự nghiệp như thế là hiếm lắm đó”, Vu Lâm nói xong mà sắc mặt đều là vẻ sùng bái. Trên mặt cô ta đã hiện rõ mấy chữ ‘Tôi thích Tiết Tịnh’ rồi.

Tất nhiên là Tống Cẩm Phồn biết Vu Lâm thích chồng sắp cưới của mình. Nhưng cô ta chả quan tâm, bởi vì cô ta biết Tiết Tịnh không thèm để ý đến Vu Lâm.

Đúng lúc này…

“Chị à, anh ta… Anh ta là bạn trai chị sao?”, một người trẻ tuổi cao 1m90 bước tới, trong tay còn cầm một quả bóng rổ, trên trán toát mồ hôi, dường như vừa chơi bóng xong.

Ngoại hình của cậu ta cũng được, cũng khá đẹp trai.

Bên cạnh cậu ta