Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 542: Không thể xác định là đã chết.  



Ông cụ Diệp còn định nói gì, Chu Khánh Di đã gằn từng chữ nói: "Ông cụ Diệp, chúng tôi là tự nguyện, dù có chết cũng muốn kéo theo một số người chết chung!"

Ngay cả một cô gái bình thường luôn yên tĩnh như Chu Khánh Di mà lúc này cũng vô cùng hung hăng và giận dữ.

"Đúng vậy, cho dù có chết cũng muốn kéo theo một số người chết chung", các học viên đều siết chặt nắm tay đến nỗi kêu lên răng rắc.

"Tốt! Tốt! Tốt!", gương mặt ông cụ Diệp cũng đỏ lên: "Từ ngày thành lập đến nay, nhà họ Diệp tôi đã trải qua được 174 năm. Tới thế hệ của tôi đây lại đối mặt với sự diệt vong. Nhưng, tôi cũng kiêu ngạo, bởi vì hơn mười viện võ đạo của nhà họ Diệp chỉ có thời tôi là xuất sắc nhất. Cho dù nhà họ Diệp có bị tiêu diệt thì tôi cũng tự hào, ha ha ha ha..."

Cùng lúc đó.

"Diệp Thành Bang, còn không chịu mở cổng ra à? Sao? Định chờ ba nhà chúng tôi tự mình phá cổng hử?", bên ngoài trang viên, Ngụy Chấn Phong hét, giọng nói vang vọng cả trang viên.

"Diệp Tam, đi, mở cổng trang viên ra", ông cụ Diệp trầm giọng nói, rồi giơ gậy ba-toong trong tay lên, nói: "Cũng đã mấy chục năm ông cụ tôi đây chưa ra tay rồi".

"Vâng!", Diệp Tam xoay người đi về phía cổng trang viên. Ông ta là một trong những Thiên Tự Vệ, Thiên Tự Vệ gồm 6 người, lần lượt là Diệp Tam, Diệp Ngũ, Diệp Thất, Diệp Cửu, Diệp Thập Nhất, Diệp Thập Tam.

Mà 6 người Địa Tự Vệ lần lượt là Diệp Nhị, Diệp Tứ, Diệp Lục, Diệp Bát, Diệp Thập, Diệp Thập Nhị.

Hồi xưa, ông cụ Diệp được gọi là Diệp Nhất.

"Chỉ Tình, Lam Tuyết, thật sự có Thiên Đường ư? Có phải Tô Minh đã lên Thiên Đường rồi không?", bên cạnh sô pha trong phòng khách, Tống Cẩm Phồn cầm lấy bàn tay của Diệp Mộ Cẩn, nước mắt lăn dài trên gương mặt.

Cô ta cho rằng mình không có tình cảm gì nhiều với Tô Minh, nhưng khi biết được anh ấy đã chết thì trái tim cô ta lại đau đớn khôn nguôi.

Cả hai chỉ mới tiếp xúc, thời gian quen nhau cũng không lâu.

Nhưng lại đem lòng yêu anh sâu đậm.

Trần Chỉ Tình đã tỉnh lại, vẫn im lặng không nói câu nào, trên mặt đôi khi lại nở nụ cười, chẳng qua, nụ cười ấy lại tràn đầy đau thương và nước mắt.

Còn Lam Tuyết, từ đầu đến cuối vẫn chỉ im lặng rơi lệ.

Lam Tuyết và Trần Chỉ Tình chưa kịp nói nói gì thì Tiêu Nhược Dư bên cạnh đã vội nghiêm mặt nói: "Cẩm Phồn, Chỉ Tình, Lam Tuyết, mọi người cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Tuy trong Tây Lâm Sát trận không có Tô Minh, nhưng... Nhưng lỡ Tô Minh còn sống thì sao? Dù gì vẫn chưa tìm thấy xác mà, không thể nói rằng anh ấy đã chết".

Chưa thấy xác, chỉ có thể coi là mất tích.

Không thể xác định là đã chết.

"Thật không?", Tống Cẩm Phồn lập tức nắm lấy cánh tay Tiêu Nhược Dư, hết sức kích động hỏi: "Anh Tô Minh chưa chết thật ư?"

Tiêu Nhược Dư lại không đáp.

Sao Tô Minh có thể còn sống được?

Trận pháp đều đã mở, Tô Minh không có ở trong đó thì chắc chắn đã chết, chẳng qua, xác anh đã bị trận pháp xé thành thịt vụn mà thôi.

Cô ta nói vậy chỉ là muốn khuyên ba người Tống Cẩm Phồn đừng nghĩ quẩn.