Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 548: Chiến hữu vừa là tình anh em



Huống hồ, Tiêu Nhược Dư còn cảm nhận được trên không trung nhà họ Diệp còn có mấy siêu cường giả đang ẩn nấp.

Khí tức vẫn rất quen thuộc, dường như là… Dường như là cường giả nhà họ Phong- Phong Bất Hủ.

Nhà họ Diệp chắc chắn bị diệt mà không có bất cứ cơ hội nào.

“Cô Tiêu! Coi như tôi cầu xin cô bảo vệ ba đứa trẻ kia. Và nhờ cô đưa thi thể của Mộ Cẩn đi và mai táng cho con bé”, ông cụ Diệp đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy vẻ đau thương.

Lời nói vừa dứt thì hơi thở của ông cụ Diệp cũng trở nên gấp gáp, sau đó lao thẳng ra ngoài.

“Trong cơ thể ông cụ bị phong ấn một nguồn năng lượng chân khí”, dì Cầm kinh ngạc nói.

Loại năng lượng chân khí bị phong ấn trong cơ thể là một thủ thuật huyền bí cổ xưa.

Thông thường đều do những cường giả siêu cấp dùng một số thủ đoạn phong ấn trong cơ thể những thế hệ đời sau để giúp họ tu luyện.

Những thế hệ đời sau có thể hấp thụ năng lượng trong quá trình tu luyện và tăng nhanh tốc độ tu luyện của mình.

Nhưng võ đạo của ông cụ Diệp đúng là khá kém.

Cả đời ông ta chẳng mấy khi tu luyện nên nguồn năng lượng bị phong ấn trong cơ thể vẫn còn.

Thông thường, ông cụ Diệp không thể phá bỏ phong ấn này. Nhưng lúc này ông cụ Diệp vì cái chết của Tô Minh và cháu gái Diệp Mộ Cẩn và còn tận mắt nhìn thấy người nhà họ Diệp chết trước mặt mình nên mọi cảm xúc như phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng đều dồn nén đến cực độ.

Lúc mà ông ta thoát khỏi chính tiềm lực của mình thì miễn cưỡng phá bỏ phong ấn năng lượng trong cơ thể khiến khí tức toàn thân điên cuồng tăng bậc lên cảnh giới tôn giả.

Tất nhiên đây chỉ là tạm thời. Hơn nữa di chứng rất lớn, sẽ phá hoại sức sống trong cơ thể ông ta.

Có thể nói, lúc lựa chọn gỡ bỏ phong ấn này thì ông cụ Diệp sẽ phải chết, mà không có bất cứ cơ hội cứu vãn nào.

Ông cụ Diệp tạm thời trở thành cường giả ở cảnh giới tôn giả, tốc độ khá nhanh rồi xông lại phía Cơ Khâm và Diệp Võ.

“Hì hì… Lão già này muốn cứu người ư? Nằm mơ đi!”, Cơ Khâm cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Diệp đang bổ nhào tới mà không sợ hãi gì, chỉ nhe răng ra cười.

Sau đó hắn ta đột nhiên nhấc chân lên.

“Bụp…”, hắn ta đá mạnh một cái.

Đầu Diệp Võ biến thành màu trắng đỏ nát vụn.

Diệp Võ đã chết!

“Diệp Võ…!”, Chu Khánh Di liều mình đến gần nhưng thật không ngờ cô ta lại phải tận mắt nhìn cảnh Diệp Võ bị giẫm nát đầu.

Cô ta và Diệp Võ ở trong viện võ đạo nhà họ Diệp mấy năm, hai người vừa là chiến hữu vừa là tình anh em.