Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 32: Cần kim chủ hay không?



{ Soái Nứt Trời Cao: Chủ phòng, ngươi muốn Live cái gì a?}

"Ca hát."

Đừng hỏi hắn tại sao lại lựa chọn ca hát. Ha hả, ai bảo trong số những sở trường hiện tại của hắn cũng chỉ có ca hát là có thể Live được. Chí ít cũng không thể Live đánh người hay ngự thú gì đó đi?

Kế tiếp cũng không đợi xem phản ứng của bọn họ là gì, Hạ Vũ đã bắt đầu nhập tâm hát một bài hát mà ở kiếp trước hắn từng nghe qua rất nhiều lần.

"Ngược ngược xuôi xuôi đường dài không lối

Người còn mơ mơ, mộng mộng xa xôi

Người ở tương lai,

Ngạo mạn, cao cao tại thượng, mong manh.

Tôi xưa bộ dáng chẳng có sai biệt.

Từng thiêu cháy hết những thứ ở trong tay.

Muốn đi xa đi xa chốn này.

Từng rơi xuống đáy bóng tối nào ai hay.

Tìm đường ra mà toàn sình nhơ.

Từng chỉ mình tôi và tôi lạc bước đi, lối đâu cho tôi?

Từng buông xuôi, từng khát khao

Con đường duy nhất là giản đơn."

( Nhóc: Đây là một phần lời bài hát "Con đường bình phàm" của Tiểu Muội Màn Thầu nha.)

Sau khi hát xong, Hạ Vũ liền có chút giật mình khi mà số lượt người đang xem đã lên đến gần...2 vạn? ( 1 vạn = 10000)

Mà lúc này, bên trong khu trò chuyện đã trở nên vô cùng sôi nổi khiến hắn xem đến vô cùng buồn cười.

{ Người Qua Đường: A, ta cảm thấy lỗ tai của mình đều muốn mang thai rồi.}

{ Anh Trai Nhà Bên: Đang ăn mì, tỷ muội nào có rụng trứng thì cho ta xin một ít.}

{ Tiết Tháo Ở Đâu: Vị huynh đài phía trên đừng lo, số lượng này đủ để huynh ăn mì tôm đến suốt đời.}

{ Áo bông của nam thần: Nam thần a, ta yêu ngươi hôn hôn}

............

"Cảm tạ mọi người rất nhiều, hôm nay chỉ Live đến đây thôi, ngày khác gặp lại."

Không chút keo kiệt nào mà cười cười nói lời cảm ơn với những "Điểm cảm xúc" biết nói này, Hạ Vũ liền trực tiếp tắt đi Livetreams. Nhưng là, lúc này đây ánh mắt của hắn lại chợt lướt qua một cái tên vô cùng bắt mắt...

|Bảo bảo muốn ăn gì đưa tặng cho chủ bá lâu đài hoa lệ x1.|

|Bảo bảo muốn ăn gì đưa tặng cho chủ bá lâu đài hoa lệ x2.|

|Bảo bảo muốn ăn gì........|

Sau khi tắt xong, Hạ Vũ mới phát hiện ra rằng Lâu đài hoa lệ là đồ vật đánh thưởng đắt nhất ở phát sóng trực tiếp Thiên Phong. Trị giá của nó tương đương với 50 vạn nhân dân tệ.

Đếm xong số đánh thưởng mà Bảo bảo muốn ăn gì đưa tặng, Hạ Vũ đã trực tiếp trợn trắng mắt. Hơn 23 cái, 1000 vạn nhân dân tệ...

Trực tiếp từ trên giường ngồi thẳng dậy, Hạ Vũ không thể tin được mà xoa xoa mắt mình. Mẹ kiếp, không nhìn nhầm? Rốt cục là kẻ nào mà lại dám đánh thưởng cho một người xa lạ như hắn số tiền lớn như vậy kia chứ?

Cũng không phải Hạ Vũ chưa từng nhìn thấy đánh thưởng Lâu đài hoa lệ nhưng hắn thật sự là chưa từng gặp được người nào đem thứ này đưa tặng nhiều đến như vậy a.

Vì thế, Hạ Vũ liền mở ra trang cá nhân của Bảo bảo muốn ăn gì, chỉ thấy ngoại trừ tên, giới tính nữ, một cái ảnh đại diện đen tuyền cùng với một chữ Vip mạ vàng sáng lấp lánh ra thì không còn gì khác nữa.

Mà cũng nhờ có cô đánh thưởng cho nên phòng phát sóng của hắn mới có nhiều người xem như vậy, bài Live của hắn cũng đã lên đến hạng thứ 32 trên bảng xếp hạng Livetreams được đánh thưởng nhiều nhất.

Bỗng dưng ngay lúc này, âm thanh thông báo tin nhắn của hắn liền vang lên, hắn cũng nhanh chóng mở ra xem.

|Bảo bảo muốn ăn gì: Đánh thưởng nhiều như vậy, không có phúc lợi gì thêm hay sao?|

|Nam Thần:????|

|Bảo bảo muốn ăn gì: Chủ bá khác đều có phúc lợi, ngươi không có?|

|Nam Thần: Không có.|

|Bảo bảo muốn ăn gì: Có cần một cái kim chủ hay không?|

|Nam Thần: Không cần.|

Vì thế, Hạ Vũ liền vô cùng quyết đoán mà đóng lại phần tin nhắn, không quan tâm đến việc ai kia có tức giận hay không. Đùa sao, chỉ mới 1000 vạn liền muốn bao nuôi hắn? Không có khả năng đâu.

Mà sau khi Hạ Vũ bắt đầu đi tu luyện, việc Livetreams cũng như Bảo bảo muốn ăn gì đánh thưởng cho Hạ Vũ cũng đã bị người cho chụp lại đăng lên diễn đàn phát sóng Thiên Phong.

{ Ăn dưa quần chúng: Ta nhìn lầm sao? Bảo bảo muốn ăn gì không phải là chỉ xem loại mỹ nữ chân dài xinh đẹp hay sao? Hôm nay cư nhiên lại đánh thưởng cho một cái nam a...}

{ Quần lót của Nam Thần: Khốn kiếp a, Bảo bảo muốn ăn gì có phải hay không là để ý nam thần nhà ta rồi?}

{ Áo bông của Nam Thần: Lầu trên là bị ngốc sao. Cái gì gọi là nam thần nhà ngươi? Là nhà ta a.}

- --------------------------

Trong căn phòng tổng thống của khách sạn Tinh Tú, một cô gái mặc váy ngủ màu trắng lúc này đang nằm trên giường, trong tay cầm lấy một cái điện thoại mà nhìn chăm chú.

"Thì ra là ở đây sao? Đúng là trùng hợp mà..."

Cười nhẹ một tiếng, cô gái dường như xem đến một thứ gì rất thú vị. Ánh mắt tràn đầy một loại nóng bỏng cùng biến thái không phù hợp với ngoại hình của mình chút nào.

"Vẫn là từ chối lạnh nhạt như vậy sao? Thật sự là không biết đáng yêu một chút nào..."

"Như vậy thì sẽ không lấy được thê chủ đâu."

Thờ ơ quăng điện thoại sang một bên, cô gái mới mang vào đôi dép bông rồi bước xuống giường đi đến chiếc gương ở ngay bên cạnh.

Đứng trước gương, cô phảng phất như gặp phải một điều gì đó kinh ngạc mà cảm khái, trên mặt luôn là một nụ cười ôn nhu, quỷ dị đến khó hiểu.

"Làm sao bỗng dưng lại đến được đây rồi? Còn phải dùng một cái cơ thể xấu xí thế này đây."

Dùng tay bóp bóp mặt mình, gương mặt tươi cười của cô liền trở nên méo mó vặn vẹo vô cùng kinh khủng. Thấy thế, cô liền chậm rãi buông tay ra, đi đến gần cửa phòng rồi mở công tắc đèn.

Trong phòng nhanh chóng bừng sáng lên, chỉ thấy bốn vách tường lúc này đang treo đầy hình ảnh của vô số nam nữ, tất cả đều là bị tra tấn đến máu me đầy người vô cùng dữ tợn.

Mà cô gái lúc này cũng tiến đến bên cạnh những bức tường này, đem tất cả những khung ảnh được treo bên trên đều gỡ xuống rồi đặt lại cùng một chỗ với nhau.

"Lạch Cạch". Ánh lửa lập lòe mỏng manh lóe lên trong căn phòng, nhanh chóng đem những tấm hình này đều thiêu đốt thành tro tàn. Nhìn thấy một màn này, cô gái lại nở một nụ cười dịu dàng rồi nhỏ giọng thủ thỉ.

"Những thứ này thật sự là quá xấu, không có mỹ cảm bằng ngươi đâu a."

**Fan cứng xem một chút là biết ngay cô gái cười ôn nhu này là ai rồi nhỉ? ≥3≤

*Sau này khi xem truyện mới của Nhóc thì mọi người sẽ hiểu được chị này được thừa hưởng "gương mặt ôn nhu" từ ai.:v