Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 54



Biên tập: Lẩu

Hạ Tuyên không phải kiểu người thích kể lể, trước đó gã từng nói với Thành Nham rằng "bạn học Hướng" là việc riêng tư của gã, vậy nên dọc đường đi Thành Nham không hỏi nhiều, hơn nữa anh vốn dĩ cũng không thích dò hỏi việc riêng của người khác.

Quan trọng nhất là bây giờ anh miệng khô lưỡi khô, trên da cổ tay còn vương lại xúc cảm từ đầu ngón tay của Giang Mộ Bình, đầu óc hỗn loạn, chẳng rảnh bận tâm đến việc khác.

Đường quê ban đêm rất ít xe, cũng không có đèn giao thông, tài xế phi nhanh hết cỡ hơn nửa tiếng đã đến nơi.

Tài xế dừng xe ở ngã tư, quay đầu nói với Hạ Tuyên: "Người anh em, vào trong khó quay đầu xe, tôi đậu ở đâu nhé."

Hạ Tuyên gật đầu nói "Được", nhìn về ghế sau.

"Cảm ơn." Thành Nham nói rồi mở cửa xuống xe, Giang Mộ Bình bước xuống từ bên kia.

Hạ Tuyên ấn cửa sổ xuống, hỏi Thành Nham: "Chừng nào đi?"

"Sáng ngày mốt bay."

"Anh không đi tiễn cậu, thuận buồm xuôi gió."

"Ừ, có cơ hội sẽ gặp lại."

Hạ Tuyên nhìn Giang Mộ Bình, nói: "Hẹn ngày gặp lại, thầy Giang."

Giang Mộ Bình gật đầu: "Hẹn ngày gặp lại."

Bọn họ đi qua ngã tư và rẽ vào sân nhà dì. Đèn trong phòng ngoài vẫn còn sáng, Thành Nham gõ cửa. Một nhà ba người Triệu Tĩnh đã về nhà, là Triệu Thanh Ngữ mở cửa.

"Anh Thành, thầy Giang." Cô mở cửa ra rồi gọi.

Mặc dù Thành Nham và Giang Mộ Bình không uống nhiều rượu nhưng trên người vẫn thoang thoảng mùi rượu, Triệu Thanh Ngữ ngửi thấy mùi rượu, phát hiện ánh mắt Giang Mộ Bình không còn rõ ràng như trước, dường như không tập trung còn có chút vẩn đục. Cô nhanh chóng chạm mắt với Giang Mộ Bình, nhỏ giọng hỏi Thành Nham: "Mấy anh đi uống rượu à?"

"Uống một chút." Thành Nham nói rồi cùng Giang Mộ Bình đi vào trong nhà, hỏi: "Dì đâu?"

"Bà ấy chờ mấy anh một lúc, mãi không thấy mấy anh về nên ra ngoài rồi, mới vừa đi không lâu."

Lúc đi qua phòng khách, Thành Nham trông thấy một nam sinh trạc tuổi Triệu Thanh Ngữ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, anh dừng bước đối diện với nam sinh đó.

Một thiếu niên mặt mày rất đoan chính, chỉ có điều ban đêm xuất hiện ở đây thật không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.

Dù rằng Triệu Thanh Ngữ hẹn hò ở tuổi này là chuyện rất bình thường, nhưng chuyện như thế xảy ra với cô thì có vẻ hơi khác thường, Triệu Thanh Ngữ mang đến cho Thành Nham một cảm giác rất ngây thơ, lần trước nhìn thấy anh và Giang Mộ Bình hôn nhau là đỏ mặt ngay, hơn nữa nhìn dì cũng không giống sẽ cho cô yêu sớm.

Nam sinh có vẻ hơi bối rối.

Thành Nham không phải là người có tư tưởng cứng nhắc, nhưng đối mặt cảnh tượng như vậy ý thức trách nhiệm của một trưởng bối trong tiềm thức liền trỗi dậy một cách khó giải thích.

"Ai thế?" Thành Nham xoay đầu hỏi Triệu Thanh Ngữ.

Triệu Thanh Ngữ vội chạy tới nói: "Cậu ấy là bạn cũng lớp bổ túc với em, đến mượn tài liệu."

Thành Nham gật đầu, lại nói: "Muộn thế mà còn đến mượn tài liệu."

Nam sinh kia đứng lên, vểnh môi cười cười: "Hôm nay là mùng một, tiện thể em ghé qua chúc mừng năm mới Triệu Thanh Ngữ ạ."

Cũng coi như là thành thật, nếu như úp úp mở mở có lẽ Thành Nham sẽ lắm mồm hỏi thêm mấy câu.

Thành Nham ừ: "Chúc xong thì về nhà sớm đi nhé, trễ lắm rồi."

Thành Nham uống chút rượu, người ngầu ngầu, vẻ mặt hơi lạnh lùng, nam sinh kia cho rằng anh là anh trai của Triệu Thanh Ngữ, thấy anh có vẻ không dễ chọc nhất thời trở nên thận trọng hơn hẳn.

"Tụi anh lên trước đây." Thành Nham nói với Triệu Thanh Ngữ.

Bọn họ đi lên cầu thang, loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện đằng sau.

"Đó là anh của cậu hả? Anh của cậu có lớp bổ túc đón cậu, sao tớ nhớ trông không giống vậy nhỉ?"

"Ảnh là anh họ của tớ."

"Đờ mờ, làm tớ sợ muốn chết, bị anh ấy nhìn mà tớ cứ tưởng mình làm gì sai không luôn á." Giọng của nam sinh mang theo sự thô khàn của kì vỡ giọng, "Người bên cạnh thì sao? Cũng là anh họ của cậu hả?"

"Không phải, anh ấy là người yêu của anh họ tớ, bọn họ kết hôn rồi."

"Cái gì? Kết hôn?!"

...

Giang Mộ Bình choáng váng, lúc lên lầu luôn cảm thấy cầu thang nghiêng ngả, Thành Nham đi trước mặt hắn, mang dép lê bước từng bước lên cầu thang, Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn chằm chằm mắt cá chân lộ ra ngoài của anh. Hai người không nói lời nào, trong hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của bọn họ.

Nhiệt độ trong phòng không quá cao, nhưng Thành Nham lại cảm thấy hơi nóng, một tay anh cởi nút áo khoác, tay kia mở cửa phòng dành cho khách.

Thành Nham bước vào phòng, chợt nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, anh quay đầu, ngón tay còn đặt trên mở nút áo chưa mở ra còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Mộ Bình kéo cánh tay đặt lên ván cửa.

Giang Mộ Bình vội đè lên, phần bụng đè lên tay Thành Nham, hơi thở mang theo mùi rượu lướt qua mắt anh.

Kiềm chế suốt đoạn đường, cồn ngâm trong máu sắp thấm qua da dẻ, tỏa ra mùi vị khiến người khác say mê.

Nhiệt độ cơ thể của bọn họ đều rất cao, hơi nóng lượn lờ khắp cơ thể.

Thành Nham phát hiện tròng kính của Giang Mộ Bình xuất hiện một chút sương trắng, che mờ mí mắt dưới của hắn.

"Đè lên tay em rồi." Thành Nham nhìn vào mắt Giang Mộ Bình nói.

Hắn lùi về phía sau nửa tấc, Thành Nham tiếp tục cởi nút áo, Giang Mộ Bình đột nhiên đè tay anh, cất giọng bình tĩnh nói: "Anh cởi giúp em."

Đến cả lúc say Giang Mộ Bình vẫn làm ra vẻ nhã nhặn.

Thành Nham buông tay ngay tức khắc, bàn tay buông thõng bên người. Giang Mộ Bình vừa giúp anh mở nút áo vừa chăm chú nhìn vào mắt anh, động tác của hắn không nhanh không chậm, trầm giọng nói: "Vừa nãy rất có uy, sợ Triệu Thanh Ngữ yêu sớm à?"

Thành Nham cười tít cả mắt, sau khi uống rượu thì giọng càng khàn hơn: "Giờ em thế này rồi, có tư cách gì để quản nó yêu sớm."

"Em thế nào cơ?" Giang Mộ Bình hỏi.

Thành Nham bất động thanh sắc áp sát Giang Mộ Bình, thấp giọng hỏi: "Anh nói xem em thế nào nào."

Giang Mộ Bình nhìn xuống, đưa tay đè lên quần anh. Thành Nham khẽ rên một tiếng, lòng bàn tay chống lên ngực hắn.

Giang Mộ Bình ôm eo Thành Nham, hỏi anh: "Được không em?"

Anh không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói mình có hơi không thoải mái.

Giang Mộ Bình cởi áo khoác của Thành Nham, đè người xuống giường, tửu lượng của Thành Nham rõ ràng tốt hơn hắn, nhưng anh cảm thấy hình như mình mới chính là người không tỉnh táo.

Thành Nham nghe thấy tiếng thắt lưng kim loại chạm nhau phát ra tiếng vang ám muội. Giang Mộ Bình dường như không đợi được nữa, cúi xuống hôn anh.

Trước giờ Giang Mộ Bình vẫn luôn thong dong bình tĩnh, nhưng hôm nay lại rất khác thường.

Hắn hôn Thành Nham rất lâu, cởi sạch hết quần áo của Thành Nham còn bản thân mình vẫn áo mũ chỉnh tề như cũ.

Thành Nham đỏ bừng mặt, thế nhưng lý trí vẫn còn đó, thật thà nói: "Phòng của Triệu Thanh Ngữ ở ngay dưới đấy."

Vả lại Triệu Thanh Ngữ và bạn học của cô bây giờ còn đang ở dưới lầu, cảnh tượng hỗn loạn trong phòng chỉ được che chắn dựa vào một tấm ván cửa.

Giang Mộ Bình trầm giọng nói: "A Nham, anh không muốn làm gì cả."

Hắn vốn không có ý định phát sinh chuyện gì đó với Thành Nham ở đây, bọn họ chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa cách âm của phòng chắc gì đã tốt, nếu như có việc gì thì sẽ rất khó xử lý.

Thắt lưng của Giang Mộ Bình vẫn treo bên hông, không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng vẫn còn lý trí.

Hắn cúi đầu khẽ cắn hầu kết của Thành Nham, Thành Nham ngước cổ lên, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, ngữ khí như có chút bất mãn: "Không muốn làm gì mà anh còn như thế, anh đúng là —— "

Giang Mộ Bình nằm xuống bên cạnh anh, dán vào tai anh nói: "Nếu hôm nay làm thật thì ngày mai em sẽ không xuống giường được."

Thành Nham xoay đầu lại, ánh mắt như phủ một tầng sương, anh đến gần hôn lên cằm Giang Mộ Bình, hô hấp bất ổn hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Giáo sư Giang, em khó chịu." Thành Nham lại nói.

"Anh biết." Giang Mộ Bình an ủi anh: "Anh sẽ không bỏ mặc em."

"Vậy anh quan tâm em đi nào."

...

Thành Nham đi tắm trước, Giang Mộ Bình dọn sơ giường đệm, trong thùng rác có một cục giấy ăn đã dùng qua, hắn buộc túi rác lại rồi để sang một bên, đổi túi rác mới.

Thành Nham ở trong tắm mãi không thấy đi ra, Giang Mộ Bình đoán chừng anh không còn sức, sợ anh ngất xỉu trong phòng tắm bèn đi vào xem anh.

Giang Mộ Bình gõ cửa phòng tắm, giọng nói khàn khàn của Thành Nham từ bên trong truyền ra: "Sao vậy?"

"Em ổn không?" Giang Mộ Bình hỏi.

Thành Nham mơ hồ đáp ừ.

Giang Mộ Bình đẩy cửa bước vào, thấy Thành Nham đang nằm trong bồn tắm, Giang Mộ Bình hơi buồn cười, hắn mồ hôi nhễ nhại nhớp nháp cả người, đến quần cũng bẩn, mà cục cưng Thành Nham vẫn còn thong thả ở đây ngâm người.

Toàn thân Thành Nham như nhũn ra, quai hàm mỏi nhừ. Giang Mộ Bình trông thì nhã nhặn đấy, nhưng ở phương diện nào đó thì chẳng hề nhã nhặn chút nào.

"Em có để cho anh tắm hay không đây?" Giang Mộ Bình cười nói, "Trời sắp sáng rồi."

Thành Nham vỗ vỗ thành bồn tắm nói: "Cùng tắm đi."

"Bồn tắm nhỏ như thế anh vào rồi đứng đâu, ngồi xổm à?" Giang Mộ Bình đi tới ngồi xuống mép bồn tắm, nhìn xuống anh.

"Ngồi trên người em." Thành Nham không đứng đắn mà vỗ đùi mình trong nước, vỗ lên một đống bọt nước.

Lông mi Thành Nham ẩm ướt, còn vương hơi nước. Môi anh hơi sưng, tóc tai ướt nhẹp hỗn loạn xoã trên trán.

"Miệng đau không?" Giang Mộ Bình hỏi hắn.

Thành Nham sờ sờ, nói: "Vẫn ổn."

"Nếu ngày mai miệng vẫn như thế này thì phải làm sao?" Thành Nham hỏi.

Giang Mộ Bình vươn tay sờ nước trong bồn tắm, vẩy nước lên ngực Thành Nham, nói: "Thì cứ nói là hôn."

"Thế thì kỹ thuật hôn của giáo sư Giang mạnh mẽ thật đấy."

Có phải hôn thành như vậy hay không trong lòng hai người họ đều hiểu rõ.

Giang Mộ Bình ngước mắt nhìn anh, Thành Nham cong mắt cười, sau khi trải qua sung sướng tâm trạng đã tốt hơn nhiều, còn có hứng thú nói đùa với hắn.

"Giáo sư, có thể hỏi anh chuyện này không?"

Giang Mộ Bình gật đầu: "Em nói đi."

"Anh... Hai ngày nay anh ghen với Hạ Tuyên à?"

Giang Mộ Bình nhìn anh, Thành Nham có hơi ngượng ngùng, dứt lời liền nhìn vào nước trong bồn tắm. Nhưng mà anh thực sự rất muốn biết, sinh lý đã thoải mái thì tâm lý cũng muốn khoan khoái một chút.

Đêm nay anh đã thoải mái quá mức nên mới có chút tâm lý được voi đòi tiên.

Một lát sau, Giang Mộ Bình đáp ừ.

Mặc dù trước đó khi nói chuyện với Thiệu Viễn Đông hắn đã nói đấy là "đố kị".

"Anh cũng cảm thấy mình biểu hiện khá rõ ràng..." Giang Mộ Bình nói như thể đang trách móc anh: "Nhưng em cũng đâu cần phải cố ý nói ra."

Thành Nham híp mắt cười: "Vừa nhìn đã biết là em cố ý à?"

Giang Mộ Bình hừ cười một tiếng: "Em mà vui cái là khoe khoang ngay."

Lúc Thành Nham khoe khoang quả thật rất đáng yêu.

Giang Mộ Bình vươn tay xoa khuôn mặt ướt át của anh, thấp giọng nói: "Quan hệ của em với anh ta rất đặc biệt, hơn nữa con người anh ta cũng rất ưu tú, anh lại chẳng phải thánh nhân, không thể không có chút cảm xúc nào được."

"Anh chỉ là một người bình thường thích em mà thôi."