Định Mệnh Anh Và Em: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 33: Lại bắt đầu lo lắng



Anh không vội nói tiếp, dịu dàng nắm lấy bàn tay cô, khiến cô có chút không tự nhiên. “Hiện tại, ở tập đoàn cũng không quá bận rộn. Mọi việc trong nhà cũng có cô út và bà Văn lo liệu. Cháu nghĩ ông nội nên tranh thủ đi chơi cho khuây khỏa.”

An Tịch Vy ngẩn ra một lúc mới hiểu được, cô liền gật gật tán đồng với ý kiến của anh. Vì trước đó anh đã nói với cô về chuyến du lịch sắp tới của ông. Trùng hợp, lúc này cô Mỹ Chi cũng đi công tác. Chỉ cần ông ra nước ngoài một thời gian, thì có thể tạm thời cô và anh sẽ không phải ở chung phòng, ít nhất cũng phải ngủ chung một chiếc giường như hiện tại. "Anh Phi Vũ nói đúng đó ạ. Ông nội cứ yên tâm.”

Suy nghĩ một lúc, ông bất đắc dĩ phải gật đầu.

“Thôi được rồi. Ông sẽ nghe hai đứa. Ông biết, vợ chồng mới cưới thì rất cần có không gian riêng, ông không muốn bị xem là kỳ đà cản mũi đâu. Nhưng ông nói cho hai đứa biết, dù ông không có ở nhà, thì hai đứa vẫn phải giữ chừng mực cho ông. Hoạt động quá độ gây ảnh hưởng đến chắt của ông, thì hai đứa không xong với ông đâu.”

Trong khi Trác Phi Vũ vẫn tỏ ra bình thường, thì An Tịch Vy lại xấu hổ muốn chết. Ngoài việc cúi gằm mặt xuống ăn tiếp, thì cô thật sự không biết phải làm gì lúc này. Vốn dĩ chỉ là vợ chồng giả, làm sao có chuyện hoạt động quá sức như ông nói được.

Bàn tay bất ngờ trống rỗng, anh cũng không biểu tình gì. Tiếp tục quay lại với bữa ăn.

***

Theo ý của ông, thì cả hai phải cùng ông ra ngoài đi dạo, mua sắm, sau lại phải đến studio thay đổi tạo hình, đến địa điểm mà ông đã chọn trước đó để hoàn thành bộ ảnh cưới, thì ông mới có thể yên tâm đi chơi.

Loay hoay cả một ngày, đến tận chiều tối An Tịch Vy mới được về đến nhà. Cô mệt đến ngã lăn ra ngủ, chẳng còn hơi sức nào để dè dặt chuyện ngủ chung ngủ riêng với anh.

Như một thói quen, vừa thức giấc cô đã nhìn sang bên cạnh. Từ khi biết anh đến giờ, anh luôn dậy rất sớm. Có lẽ hôm nay cũng không ngoại lệ, cô đoán anh đã ra ngoài chạy bộ rồi.

Vệ sinh cá nhân xong trở ra, thì đúng lúc điện thoại cô đổ chuông, người gọi đến là Ngô Diệu Anh. Cô mừng rỡ, tay vội ấn nghe.

“Bà ngoại! Bà bận gì mà tận bây giờ mới gọi lại cho cháu?”

Bà liền cười ha hả. [Cũng không có gì, chỉ là mấy cô, dì, chú, bác trong xóm, nghe tin cháu kết hôn mà không mời họ, nên là họ buộc bà đãi tiệc mừng bù.]

“Ra là vậy.” Cô thở phào.

Trước khi hôn lễ ngày hôm đó kết thúc, bà ngoại bảo muốn về ngoại ô luôn, vì nhà cửa vẫn đang nhờ hàng xóm trong coi, nên Trác Phi Vũ đã nhờ chú Dương đưa bà về. Tuy cô rất muốn giữ bà ở lại lâu hơn, nhưng cô biết bà sợ thấy cảnh tiễn cô về nhà chồng nên mới đi vội như vậy. Hôm qua cô có gọi cho bà, nhưng bà bảo bận, còn bảo đợi rảnh bà sẽ gọi lại, khiến cô lo muốn chết. Cứ sợ bà ốm mà giấu mình thôi.

[Cháu gái ngoan của bà. Về bên ấy thế nào, đã quen chưa? Trên dưới Trác gia có ai gây khó dễ gì cháu không?]

“Dạ không có. Mọi người đều rất tốt với cháu. Bà ngoại đừng lo.”

Ngô Diệu Anh nghe vậy cũng phần nào yên tâm. Tuy bà rất tin tưởng đứa cháu rể Trác Phi Vũ này, nhưng trên dưới Trác gia, không chỉ có em chồng, còn có rất nhiều trưởng bối. Đặc biệt là bà cô Trác Mỹ Chi, ngay từ lúc đầu đã không có thiện cảm với cô.

[Tiểu Vy Vy, nếu cháu gặp phải chuyện gì không vui, hay có tâm sự gì, cháu nhất định phải nói với bà. Không được giấu giếm giống như chuyện vừa rồi nữa. Có biết chưa?]

“Cháu biết rồi ạ.”

[Phải rồi, tối qua Trác lão có gửi ảnh cưới của hai đứa qua cho bà xem. Đẹp đôi lắm. Ông ấy còn bảo sẽ gửi về cho bà cả tập ảnh để khoe với bà con.]

“Vậy sao ạ.” Nghe giọng bà vui mà cô lại thấy khó xử. Nếu bà ngoại biết tất cả chỉ là giả, thì bà sẽ có phản ứng như thế nào đây.

Hai bà cháu nói chuyện hết một lúc, thì tắt máy.

Vừa định xuống nhà thì Trác Phi Vũ chạy bộ về tới.

“Anh về rồi.”

“Ừm! Sao thức sớm vậy?”

Cô chỉ cười trừ. "Anh tắm đi. Quần áo em chuẩn bị sẵn cho anh rồi.”

Anh gật đầu. “Em cũng chuẩn bị đi. Phải rồi, vui thôi đừng vui quá!” Nói rồi, anh đi thẳng vào phòng tắm.

“…” Hả? Cô không hiểu anh là có ý gì. Sắp được ngủ riêng rồi cô không nên vui sao.

Như kế hoạch. Cả hai đã cùng nhau tiễn Trác lão ra sân bay, thì về thẳng nhà riêng.

Trên đường về, Trác Phi Vũ cẩn thận quan sát, khi thấy cô có vẻ không được vui, nhưng anh vẫn không hỏi gì.

Xe vừa đổ lại, cô liền thắc mắc khi thấy anh không có ý định xuống.

“Anh còn phải đi đâu sao?”

“Ừ. Công ty còn chút việc. Em ở nhà ổn chứ?”

Tuy bức xúc nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường. “Em bình thường mà.”

Nói rồi, cô quay người trở vào trong. Trác Phi Vũ nhìn theo bóng lưng cô mà thật sự không nhịn được cười.

Bên trong sảnh lớn, bà Văn đang loay hoay gấp quần áo thì thấy An Tịch Vy.

“Thiếu phu nhân về rồi!”

Cô mỉm cười. “Bà đang làm gì vậy?”

“Tôi đang soạn quần áo của cô và thiếu gia.”

“Để tôi giúp cho."

“Vậy sao được. Thiếu phu nhân vừa về tới, phải nên nghỉ ngơi…”

“Không sao đâu. Chỉ là gấp quần áo, tôi làm được.”

Cô cứ nhất quyết muốn làm bà cũng hết cách. “Thôi được rồi. Để tôi mang lên cho, thiếu phu nhân tuyệt đối không được mang xách bất cứ thứ gì. Cẩn thận mới tốt cho thai nhi.”

Cô ái ngại gật đầu. Chuyện cái thai càng lúc càng khiến cô lo lắng.

***