Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 32: Hãy biết thân phận của mình



Mộng Ninh uống từng ngụm cà phê rồi thở dài, không biết sau này khi hai người công khai thì mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.Sau khi uống xong thì cô pha thêm 1 ly rồi đem lên văn phòng cho anh.

Hiền Mi liền đi theo Mộng Ninh, ngày hôm nay cô phải tận mắt chứng kiến mới được. …Cô không thể để cho Tống Dực rơi vào tay của người khác được.

Mộng Ninh mở cửa bước vào rồi đi lại đặt ly cà phê lên bàn làm việc của anh.

" Cà phê của anh "

Lúc này thì anh mới chịu ngước mắt lên,sau đó thì " ừm " một tiếng,cô thấy vậy định đi làm việc của mình.Nhưng không ngờ người đàn ông lại kéo cô ngồi lên đùi của anh,do mọi thứ quá là nhanh cho nên cô không thể nào mà xoay kịp được,hai tay thì đặt lên vai của Tống Dực …

" A…anh …"""

" Hửm! " _ Anh hôn lên lên bàn tay của cô rồi sau đó lại hôn lên gò má …

Cái tình huống này nó ám muội quá đi,cô vậy mà lại ngồi trên đùi của anh.Lỡ có người nào đi vào chắc cô chỉ có nước chui xuống lỗ mà thôi.

" Anh,mau thả em xuống"

Anh khẽ lắc đầu rồi sau đó lại ôn cô vào lòng," anh muốn ôm em mà ".

" Về nhà được không,ở đây là công ty.Lỡ như có người khác nhìn thấy thì sao "

" Không sao cả,anh là chủ thì ai dám bật lại anh …"

Vừa dứt lời thì anh liền đặt lên môi của cô một nụ hôn,anh đưa lưỡi luồn lách vào trong khuôn miệng của cô mà chiếm hết mật ngọt …

" Ưm…a …"

" Em mới uống cà phê à …"

" Ừm,em mới uống "

" Anh thích cà phê "

Nói xong anh lại một lần nữa hôn cô,môi anh vừa dán xuống thì đã nghe âm thanh lớn tiếng vang lên khiến cho Mộng Ninh và Tống Dực cũng phải giật mình …

" Sếp, tôi đến đưa tài liệu cho …"

Cô ta nói đến đây rồi cũng dừng lại, không ngờ suy đoán của bản thân mình là sự thật …

" Phong …em …""

" Không sao,để anh giải quyết…"

" Ra ngoài,mau ra ngoài cho tôi" _ anh hét lên,ngón tay chỉ thẳng về phía của Hiền Mi.

" Sếp, nhưng mà …"

" Kiều Mộng Ninh là thư ký của anh,sau hai người lại như vậy …’’

Càng lúc cô ta càng tiến lại gần hơn, cũng may là quần áo của Mộng Ninh vẫn còn nguyên vẹn nhưng sắc mặt không còn ổn chút nào …Anh đặt cô ngồi xuống ghế xoay rồi đứng dậy kéo Phan Hiền Mi ra khỏi văn phòng.

" Rầm …"

Anh khó chịu mà dùng lực đóng mạnh cánh cửa lại …

" Cô nên biết thân phận của mình đi,sau này đừng có mà xen vào"

"'Sếp!! Anh lên báo chứng minh mình còn độc thân là vì cô ta sao "

" Đúng vậy đó,cho nên sau này phiền cô đừng đụng đến người phụ nữ của tôi.Chứ nếu không thì cút khỏi đây "

" Tuy cô có năng lực nhưng mà thái độ thì rất là kém …"

" Tống Dực,tại sao bao năm qua anh vẫn phớt lờ em …"

Hiền Mi vừa khóc vừa bấu víu vạt áo sơ mi của anh …

" Phiền cô cẩn trọng lời nói của mình,ở đây tôi là sếp của cô.Cho dù cô có làm như thế nào thì cũng không bằng cô ấy …"

Tống Dực khó chịu liền đẩy cô ta văng vào tường còn mình thì đi vào trong phòng,căn phòng lúc này bây giờ đã rơi vào im lặng …

" Không sao nữa rồi,đã có anh ở đây "

Anh xoa đầu cô gái nhỏ rồi bế cô đi ghế hàng ghế dài của sofa rồi ngồi xuống.

" Sớm muộn gì mọi người cũng biết mà …"

" Phan Hiền Mi,cô ta ganh tị với em cho nên mới phẫn nộ như vậy mà thôi.Sau này em đừng có lại gần cô ta là được…"

" Ừm,em biết rồi "

Mộng Ninh không nói gì nữa mà nằm trên đùi của anh.Tống Dực mở máy tính lên làm việc,anh mở vào hợp đồng của Phan Hiền Mi,hợp đồng lao động của cô ta và công ty chưa có gia hạn hay là kí kết thêm nữa.Hết tháng sau là cô ta hết hợp đồng với công ty,ấy vậy thì sẽ kết thúc luôn chứ không cần gia hạn thêm làm gì cho nó phiền phức.

Tuy cô ta làm việc cũng khá là ổn nhưng thái độ thì vô cùng ngông cuồng và ngạo mạn.Làm việc lúc có lúc không, lần nào vào đây gặp anh điều mặc những bộ đồ hở hang.Cái này đi làm việc cho doanh nghiệp mà anh cứ nghĩ cô ta đang đi làm việc cho quán bar …

Haiz,anh khẽ thở dài,đã đến lúc nên thay đổi nhân sự rồi.Anh muốn bọn họ đến đây làm việc chứ không phải đến để quyến rũ ông chủ của mình…

Lúc này anh quay sang thì thấy cô đã ngủ rồi,hôm nay anh đến công ty hơi trễ,công việc chưa làm được bao nhiêu mà đã gần đến gì trưa rồi.Tống Dực liền bỏ máy tính xuống rồi bế cô vào trong phòng nghỉ riêng của mình …