Định Mệnh Đời Anh

Chương 8: Vì sao lại là cô?



Tất nhiên không tin, cô nhìn chằm chằm anh ta nói “Không thể nào! Anh đừng lừa tôi”

“Dựa vào độ thông minh tôi thấy ở cô thì tôi không việc gì phải tốn công lừa cô”

Những lời nói đó thật sự làm cô có cảm giác bị sỉ nhục liền trực tiếp đẩy anh ra xa “Rõ ràng Hoàng Minh Huân đã sáu mươi tuổi già yếu, còn mắc bệnh suy gan nặng, đi còn không nổi sao lại là anh được”.

Anh thật sự cảm thấy dây thần kinh trên đầu giật không ngừng, liền đặt tay lên eo cô kéo lại gần mình hơn, phả hơi thở bên tai làm cô run lên “Già yếu, suy gan? Thử xem tôi có thỏa mãn được cô hay không?” Sau đó trực tiếp đè lên người cô.

Không biết chú nghĩ thế nào mà chọn cô gái ngốc nghếch này làm vợ anh. Không sợ con cháu sau này IQ sẽ thấp sao. Cô lúc này muốn phản kháng cũng vô dụng, cả người cô hiện giờ đang bị anh làm cho khó có thể cử động được. Đột nhiên môi cô bị khóa chặt bởi một nụ hôn vô cùng mạnh mẽ tưởng chừng sắp không thở được rồi người kia mới thả ra.

“Yên tâm! Đêm nay tôi sẽ không làm gì quá đáng với cô”.

Không làm gì quá đáng? Cưỡng hôn như vậy không quá đáng? Nhưng cô không dám cãi lại sợ chọc giận anh ta. Nếu anh ta thật sự là Hoàng Minh Huân cô chẳng phải tự tìm đường chết sao? Còn nếu không phải không những cô mà anh ta cũng không còn đường sống.

Anh ta vẫn duy trì tư thế đó mặc dù cả hai không mấy thoải mái nhưng vì nụ hôn ban nãy cô không dám nói gì.

“Tôi có một số điều muốn nhắc nhở cô, tốt nhất đừng làm trái ý tôi. Nếu không…”

Hơi thở nóng bỏng kề sát tai cô làm cô không thoải mái nên đưa tay muốn đẩy anh ra, hơi thở gấp gáp, “Có gì thì anh ngồi dậy trước rồi nói. Tôi không bỏ trốn được đâu nên anh không cần dùng tư thế này để nói chuyện”.

Anh nhếch môi nhưng rồi cũng ngồi dậy, mới như vậy mà cô không chịu nổi rồi đúng là không có tiền đồ.

“Tôi chỉ cần cô làm được 2 việc. Thứ nhất từ nay mọi chuyện trong nhà đều nghe theo sự sắp xếp của chú. Không cần biết cô có suy nghĩ gì nhưng cô phải đồng ý với chú trước, sau đó ý kiến gì cứ nói với tôi.

Thứ hai thực hiện đúng nghĩa vụ của một người vợ. Tôi cũng sẽ có trách nhiệm của một người chồng với cô. Đương nhiên nếu cô có yêu cầu gì không quá đáng tôi cũng sẽ thực hiện”.

Chú? Là lão gia sao?

Những điều Hoàng Minh Huân nói cô cảm thấy không có vấn đề, những điều đó không cần phải nhắc cô thực hiện vì cô là vợ anh thực hiện nghĩa vụ của một người vợ là điều đương nhiên, còn về phần chú là trưởng bối nên nghe lời là chuyện bình thường.

“Mọi thứ đều nghe anh” giọng nói cô trở nên nhỏ nhẹ đi không ít.

“Ngoan như vậy tất nhiên có phần thưởng cho cô” Nói xong anh xoa đầu cô một cái rồi từ trong ngăn kéo bên cạnh giường lấy một túi đồ đưa cho cô, “Thẻ đen trong này tùy cô sử dụng, mật khẩu tôi đã để trong đó”.

“Tôi không cần. Anh mang nó đi đi” Cô dứt khoát từ chối.

Tấm thẻ cao cấp nhất đưa cho cô vậy mà không muốn nhận, anh cũng không muốn làm khó người khác mà mang đi.

“Đêm mai kiểm tra cô một chút”.

Kiểm tra? Kiểm tra gì chứ? Nói không đầu không đuôi vậy ai mà hiểu nhưng cô không muốn nghĩ tiếp, nãy giờ bị anh ta dọa sợ như vậy trán cũng đẫm mồ hôi.

Anh đứng lên đưa lưng về phía cô chỉnh lại áo một chút sau đó rời đi.

Cô thầm thở dài sau đó đi tắm lại một chút, thay một bộ đồ khác mới thoải mái ngủ.

Hoàng Minh Huân từ chỗ cô trở về phòng mình tất nhiên cũng phải đi tắm trước, lúc nãy khoảng cách gần cô như vậy đột nhiên cơ thể nóng lên không ít. Tắm xong tóc còn chưa lau khô liền có người gọi đến, căn bản giờ này chỉ có thư ký Nhạc gọi đến là vì công việc, những người khác chắc chắn không có gì tốt đẹp.

Quả nhiên là như vậy, không chỉ một mà tận ba người!

Hoàng Minh Huân kéo cái ghế tựa, lười biếng lấy điều khiển mở máy lên chiếu cách đó không xa, nhàn nhã vừa vắt hai chân vào nhau vừa lau tóc.

Ngay lập tức bốn góc màn hình lập tức bị lấp đầy, trên môi mấy người họ lúc này đang cong lên một đường, nụ cười này có thể làm bao nhiêu con tim thiếu nữ đổ gục nhưng trong mắt Hoàng Minh Huân tất nhiên không dễ coi.

Hoàng Minh Huân lên tiếng trước “Tôi biết các cậu muốn nói gì. Lấy vợ đi rồi biết cả, đừng tốn thời gian nói chuyện không đâu”.

Bạn bè suốt hai mươi năm, hiểu nhau hơn cả anh em trong nhà nên chắc rằng nên chặn lời nói của mấy con người này trước vẫn hơn.

“Đấy! Đấy! Đấy! Mấy cậu xem kìa cái tên này rõ ràng mới cưới vợ đã lên mặt với bọn mình, thử hỏi sau này có con rồi sẽ hống hách thế nào nữa đây?” Diệp Hàn Lâm vẫn hớn hở, tay chỉ ra trước mặt ám chỉ Hoàng Minh Huân nói nửa thật nửa đùa.

“Số phận của những người cô đơn đang dần bị ghẻ lạnh”.

“Người ta chắc đang nghĩ đến cuộc sống an phận sau hôn nhân rồi, chắc gì sau này chúng ta tụ tập có mặt cậu ta nữa”.

Lý Thiên Nhân và Vũ Nam Phong cũng anh một câu, tôi một câu hùa theo Diệp Hàn Lâm. Biết ngay mà! Nếu không phải là những lời “chặt chém” nhau thì là những lời giả vờ đáng thương thế này, còn lạ gì nữa khi ai cũng từng bị những người khác chĩa mũi tấn công vào vì đủ thứ chuyện trên đời.

Mấy người đùa thêm vài câu nữa Hoàng Minh Huân thở một hơi, “Mắt mấy người các cậu trên cả đầu mà, nhìn phụ nữ nào cũng không vừa ý. Tôi thì khác… chỉ cần ký tên là đã kết hôn rồi”.

Thật ra không cần nói ai cũng biết lý do Hoàng Minh Huân kết hôn là theo ý của Hoàng lão gia.

Lý Thiên Nhân: “Vì sao lại chọn cô gái đó vậy?”