Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 46: Khiêu chiến!



Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 46: Khiêu chiến!

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Sáng hôm sau, quả nhiên giông bão đã kéo tới trước gian phòng của Đoàn Ngọc.

Gần chục tên Thai Tức hậu kỳ, cộng thêm vài ba tu sĩ Tiên Thiên sơ kỳ đến hô hào la lối om sòm, đòi Đoàn Ngọc phải quỳ lết ra ngoài giơ tay chịu trói. Số lượng thành viên Bạch Đạo kéo tới để xem kịch vui cũng rất đông, nhờ có bọn họ mà không khí cũng rộn ràng sôi động hẳn lên, khí thế chẳng khác gì lúc Bạch Đạo tấn công vào tổng đài ma giáo vậy. Nhưng Đoàn Ngọc vốn đã có sự chuẩn bị sẵn, làm sao để bản thân dễ dàng rơi vào tay bọn chúng như thế.

Vị cứu tinh của hắn đã đến kịp vào thời khắc quan trọng nhất. Đó chính là tộc trưởng Ngô gia cùng gã mập Tiểu Bàn.

Họ lúc này đang cưỡi xe ngựa do bảy con Thần Phong mã kéo hùng hổ từ trên không trung hạ xuống.

Giây phút vị tộc trưởng Ngô Khiếu Thiên hạ xuống thì bốn phía Bạch Đạo cũng im lặng như tờ. Ai chẳng biết Ngô Khiếu Thiên vốn là một tu sĩ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tu vi siêu phàm thoát tục, đến ngay cả chưởng môn Thiên Kiếm Tông Lý Đạo Tông còn phải nể nang mười phần! Hơn nữa, đệ đệ của Ngô Khiếu Thiên lại chính là chưởng môn Vũ Hóa môn, lúc này có thể nói danh khí của Ngô gia như mặt trời giữa ngọ, không ai dám xâm phạm.

Ngô Khiếu Thiên bước ra khỏi xe ngựa, mắt quét qua hơn trăm người đang tụ tập trước gian phòng của Đoàn Ngọc một lượt, sau đó giọng trầm trầm quát:

- Là ai dám động đến bằng hữu của cháu ta!

- Đoàn huynh!

Gã mập Tiểu Bàn vẫy tay nhìn Đoàn Ngọc, miệng cười hì hì. Đoàn Ngọc cũng cười đáp lại. Người huynh đệ này quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn. Hôm qua, sau khi nhận được bồ câu đưa thư từ Đoàn Ngọc, Tiểu Bàn ngay lập tức nhờ thúc gã sáng nay nhanh chóng đến Bạch Đạo để ứng cứu cho hắn.

Thấy không ai dám đứng ra trả lời, Ngô Khiếu Thiên hừ lạnh:

- Ỷ đông ức hiếp một tu sĩ Thai Tức tầng năm nho nhỏ, bây giờ thấy kẻ mạnh tới thì sợ rồi phải không? Đúng là lũ chuột nhắt!

- Ngô bá phụ, bá phụ nhầm rồi. Hắn đâu phải là tu sĩ nho nhỏ gì chứ? Nếu chỉ là Thai Tức tầng năm thì làm sao đánh bị thương cháu, một tu sĩ Thai Tức tầng bảy một cách dễ dàng như vậy được?

Ngô Khiếu Thiên nhìn kẻ vừa trả lời, nheo mắt hỏi lại:

- Ngươi là ai?

Gã kia cúi đầu kính trọng đáp:

- Cháu là tộc nhân Kiêu gia phía Bắc Việt quốc. Ngô bá phụ cứ gọi một tiếng Kiêu Thất là được!

- Kiêu Thất, hai anh ngươi Kiêu Nhị Kiêu Tam phải chăng là đang làm tướng quân, dẫn dắt tu chân đồng đạo giữ vững biên giới Việt quốc – Đại Tấn tại Ma Lĩnh sơn phải không?

Ngữ khí Ngô Khiếu Thiên dần ôn hòa trở lại. Quả nhiên, người Kiêu gia có ảnh hưởng rất lớn trong tu đạo giới Việt quốc, nếu không vì lý do đặc thù, thì không ai tự nguyện đối đầu với họ cả.

Đoàn Ngọc nghe thế thì quay sang hỏi Tiểu Bàn về lai lịch chi thứ của Kiều Thất. Tiểu Bàn đáp:

- Chi thứ này của Kiêu gia cũng rất nổi danh. Họ được tu đạo giới trọng vọng do có công lao lớn chống lại phía tu đạo Đại Tấn xâm lược Việt quốc chúng ta. Kiêu Hùng, cha của bảy anh em Kiêu Nhất… Kiêu Thất, chính là một tuyệt thế anh hùng. Năm xưa khi tu đạo giới Đại Tấn tiến hành chiến tranh, đại quân chúng ta còn chưa tiếp ứng kịp, chính là Kiêu Hùng một thân một mình trấn giữ tại Ma Lĩnh sơn. Dùng sức một người mà đại sát hơn ngàn quân Đại Tấn, thậm chí cả tướng tiên phong của Đại Tấn cũng bị ông đánh cho tan xác. Một trận này Kiêu Hùng thành danh, vị thế của chi thứ này tại Kiêu gia cũng tăng lên vùn vụt.

- Không ngờ lại rắc rối như thế.

Trong lòng Đoàn Ngọc thầm than mọi sự không ổn. Chỉ hy vọng là Ngô Khiếu Thiên có thể dùng mặt mũi của mình mà hòa giải mọi việc.

Kiêu Thất nhìn Đoàn Ngọc, nói oang oang:

- Các vị huynh đệ trong Bạch Đạo xưa nay đều biết Kiêu Thất tôi là con người như thế nào. Trước giờ tôi chẳng hề sống trái với lương tâm, luôn trừ bảo vệ chính nghĩa, dốc lòng hy sinh cho Bạch Đạo. Vậy mà giờ lại bị một tên không danh không tính đả thương, huynh đệ bị hắn giết trước mặt, các người nói tôi có nhịn nổi không?

Nghe Kiêu Thất chất vấn. Đám đông thành viên Bạch Đạo bắt đầu xì xào bàn tán.

- Tên tiểu tử kia thật là quá cuồng vọng rồi.

- Dám vào tới tận Bạch Đạo gây chuyện. Nghe đồn hắn là do Phong Vô Ưu đưa tới, phen này khi Phong Vô Ưu trở về, ta nhất đinh sẽ giáo huấn y một trận.

- Nhưng mà hắn có tộc trưởng Ngô gia chống lưng, chúng ta biết phải làm sao đây?

Ngô Khiếu Thiên nghe mọi người bàn tán trong lòng cũng có đôi chút khó chịu, lão hướng Kiêu Thất lên tiếng:

- Này Kiêu hiền chất. Cháu có chắc là bị Đoàn Ngọc đả thương hay không? Hắn mới chỉ là Thai Tức tầng năm thôi mà.

Như Ý Tâm Kinh quả nhiên lợi hại. Đến cả Quy Nguyên cảnh mà vẫn không thể nào nhìn ra thực hư của mình. Đoàn Ngọc trong lòng thầm cảm thán về môn công pháp này. Tuy hiện tại ngoài phép“diễn sinh vạn pháp” và che dấu khí tức ra thì Như Ý Tâm Kinh vẫn chưa đem lại một hiệu quả nào khác, nhưng Đoàn Ngọc vẫn rất tin tưởng ở nó. Hắn có cảm giác, chỉ cần dốc lòng tu luyện, một ngày không xa sẽ đạt được thành quả mà bản thân không cách nào tưởng tượng nổi.

- Cháu chắc chắn. Bá phụ có thể kiểm tra thân thể của hắn.

Ngô Khiếu Thiên lấy làm nghi hoặc bước lại gần Đoàn Ngọc, đưa tay đặt lên vai hắn. Đoàn Ngọc chỉ cảm thấy một luồng linh lực cuồn cuộn chảy vào cơ thể mình, đi một vòng thám xét khắp nơi, rồi quay trở lại lòng bàn tay của Ngô Khiếu Thiên.

Lão gật gù, nheo mắt nhìn Đoàn ngọc:

- Không tệ. Công pháp ngươi tu luyện không ngờ lại có thể che mắt cả ta. Ngươi vào tuổi này có thể áp súc linh lực đến năm lần, tư chất miễn cưỡng cũng có thể được coi là tầm trung.

Sặc. “Miễn cưỡng tầm trung”. Ta sinh tử khổ chiến mới có được thành quả như vầy, thế mà lão dám nói ta cũng chỉ là một tu sĩ bình thường thôi ư? Đoàn Ngọc bất mãn mắng thầm.

- Ngươi đừng thấy Kiêu Thất yếu đuối vậy mà lầm. Kiêu Thất, Kiêu Lục chỉ là hai tên phế vật, nhưng từ đại ca hắn Kiêu Ngũ trở đi không ai không là hảo hán tráng kiệt. Họ nổi tiếng tính nóng như lửa, bao che người thân đến mức vô pháp vô thiên. Ngươi đụng phải chi thứ này của Kiêu gia thì thật là… quá đen đủi rồi!

Ngô Khiếu Thiên thầm than mấy câu. Rồi lại hướng Kiêu Thất nói:

- Kiêu hiền chất. Người thì cũng đã chết rồi, quan trọng là hiền chất không bị thương gì. HIện tại nể mặt Ngô lão đầu ta, bỏ qua cho Đoàn tiểu tử được không?

- Việc này…

Kiêu Thất đang ngập ngừng thì từ sau lưng gã đột nhiên có tiếng quát:

- Không được.

Mọi người lại lập tức xì xầm bàn tán.

- Là ai mà ngông cuồng như vậy? Dám không coi Ngô tộc trưởng ra gì?

Chỉ thấy một gã thân cao hai thước, thân hình vạm vỡ bước ra trước đám đông, hướng Ngô Khiêu Thiên ôm quyền nói:

- Xin lỗi Ngô bá phụ, nhưng Kiêu Lục cháu không bỏ qua chuyện này được.

Đoạn Kiêu Lục chỉ Đoàn Ngọc, thốt:

- Ngươi đừng lo. Kiêu gia chúng ta quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không làm chuyện mờ ám, dựa vào số đông. Đệ đệ ta Kiêu Thất bất tài đã bại trong tay ngươi, nay Kiêu Lục ta thay mặt Kiêu gia, đứng ra tiếp tục khiêu chiến ngươi! Phương thức là sinh tử chiến, chiến trường là Võ đài Bạch Đạo!

Lời Kiêu Lục nói ra làm ai nấy sửng sốt, không ngờ Kiêu Lục lại muốn dùng cách này để trả thù Đoàn Ngọc. Kiêu Lục đã năm nay ba mươi tuổi, tu vi Thai Tức tầng mười một, linh lực trong đan điền cũng đã áp súc năm lần như Đoàn Ngọc. Nếu tính ra thì y mạnh hơn Đoàn Ngọc gấp đôi, nếu đánh nhau thì làm sao Đoàn Ngọc có cửa thắng cơ chứ!

Kiêu Lục nheo mắt nói tiếp:

- Đương nhiên ngươi cũng có thể từ chối. Nhưng theo quy củ Bạch Đạo, kẻ từ chối yêu cầu khiêu chiến phải tự lánh, tránh gặp mặt người kia trong suốt ba năm. Hơn nữa, hiện tại, phải tự hô to trước quần hùng Bạch Đạo ba lần câu: “Ta là con rùa”!.

Quy củ này chính là do minh chủ Bạch Đạo đặt ra, cốt là để kích thích tính tranh đấu, hơn thua trong các thành viên, để họ cố gắng phấn đấu, thúc dục bản thân gia tăng tu luyện nhiều hơn. Để không phải chịu nhục, thì đương nhiên chỉ còn một cách là mạnh hơn kẻ địch mà thôi!

Ngô Khiếu Thiên ho nhẹ, nói khẽ:

- Đại trượng phu không nên chấp nhất chuyện nhỏ nhặt. Bảo tồn mạng sống mới là điều quan trọng. Ngươi mau chọn từ chối đi.

Tiểu Bàn đứng bên cạnh bĩu môi:

- Thúc thúc, người là sợ Kiêu gia sao? Thế mà trước giờ ta cứ tưởng thúc thúc bá đạo lắm cơ. Ai dè hiện tại chỉ mới gặp một chi thứ nhỏ nhỏ của họ mà cũng e dè như vậy.

Ngô Khiếu Thiên xấu hổ đành quát lại:

- Ngươi còn nhỏ, biết gì mà nói. Kiêu gia oai chấn Việt quốc không phải chỉ có hư danh thôi đâu.

Trong lúc hai chú cháu họ Ngô đùa giỡn thì Đoàn Ngọc vẻ mặt trầm tư, đang suy nghĩ đến nát óc về hướng giải quyết. Ngô gia là chỗ chống lưng duy nhất cho hắn mà cũng phải cam bái hạ phong trước Kiêu gia, Đoàn Ngọc có muốn không sợ họ cũng không được.

Kiêu Lục cười nhẹ nhìn Đoàn Ngọc bằng ánh mắt khiêu khích, hỏi tiếp:

- Thế nào? Suy nghĩ xong chưa?

- Có thật là ta từ chối khiêu chiến thì các ngươi sẽ bỏ qua cho ta không?

- Đúng. Kiêu gia chúng ta cũng tiếc rẻ danh dự lắm, không ai lại đi chấp nhất với một con rùa cả.

Lời Kiêu Lục vừa nói ra lập tức khiến mọi người xung quanh cười ồ lên, còn Đoàn Ngọc thì tái mặt lại, trong lòng bực bội khôn tả.

Chợt hắn đảo mắt qua chỗ Kiêu Thất thì thấy y đang ôm một cô gái vào lòng, tay chân không ngừng sờ soạng vào bộ ngực căng tròn của cô gái.

Thục Trân! Không ngờ gã khốn Kiêu Thất vẫn còn dám dở trò như thế!

Thục Trân dùng ánh mắt buồn bã bất lực nhìn Đoàn Ngọc. Cô đang thầm nghĩ đây là số phận mà cả đời mình phải cam chịu, chẳng ai có thể cứu nổi cô ra.

- Hiếp người quá đáng! Đoàn Ngọc ta tiếp nhận khiêu chiến!

Đoàn Ngọc máu nóng trào lên đỉnh đầu, tức giận chỉ tay thẳng vào mặt Kiêu Lục quát.

Phía sau Kiêu Lục, Kiêu Thất khi thấy Đoàn Ngọc không kìm chế được mình như thế thì mỉm cười đắc ý. Đoạn y làm động tác liếm môi, rồi kéo Thục Trân mất hút vào đám đông người.