"Mẹ không phải là kẻ thất bại đúng không nhỉ? Mẹ còn có con, ít nhất con còn đừng về phía mẹ."
Lòng đau như dao cắt, tôi không chịu được nữa, chạy tới ôm chặt lấy bà.
Lúc này tôi mới nhận ra không biết từ khi nào tôi đã cao hơn mẹ, nhưng tôi luôn mặc kệ những nỗi đau bà phải chịu, chỉ biết oán giận bà không quan tâm đến tôi.
Lần đầu bà làm mẹ, không thể không có thiếu sót.
Lần đầu tôi làm con gái thì tôi có thể liên tục phạm sao lầm sao?
Nhưng bà luôn bao dung tôi, còn tôi thì không bao giờ bao dung bà.
"Mẹ, đừng lệ thuộc vào đàn ông nữa, chúng ta có thể có cuộc sống của riêng mình mà." Tôi nói.
Mẹ lộ vẻ bối rối, hoang mang nhưng vẫn cậy mạnh nói: "Chuyện người lớn con đừng xen vào, mẹ tự lo được."