Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 123: Ra trận (trung)



Hồ Quảng Đông cùng Tô Mậu và người đội trưởng đội bốn làm theo lời dặn của Tần Thiên Nhân, chống đỡ qua loa với quân đoàn của Chu Xương Tô, sau đó dẫn quân Thiên Địa hội rút lui, chạy vào động Bác Cách.

Vạn Văn Thông và người đội trưởng đội năm trông thấy Chu Xương Tô và quân Thanh đã kéo nhau vào hết trong động, nhảy ra khỏi lùm cây hô:

- Đốt lang yên!

Lính của Vạn Văn Thông và đội trưởng đội năm liền xuất hiện ở lối vào hang, đốt một đống phân sói đã chuẩn bị sẵn lên.

Phân của loài sói có khói đậm đặc, xa mấy chục dặm vẫn có thể nhìn thấy được, người Mông Cổ thường hay dùng làm tín hiệu để liên lạc với người ở xa.  Khi một vùng thấy khói đen bay thẳng lên trời như một cây cột đen khổng lồ thì không bao lâu vùng lân cận cũng sẽ có một làn khói đen tương tự bay lên. Người ở vùng tiếp theo nhìn thấy làn khói này, lập tức đốt phân sói lên, cứ thế mà truyền đi, trong chốc lát có thể truyền tín hiệu ra xa mấy trăm dặm.

Hồ Quảng Đông dẫn người Thiên Địa hội rẽ phải năm lần rẽ trái bảy lần ra khỏi hang động.  Hồ Quảng Đông cũng làm như Vạn Văn Thông, cũng bảo lính của mình đốt lang yên và trấn giữ cửa ra, quyết dùng khói làm ngạt Thanh binh.  Khói lan đi rất nhanh trong động Bác Cách.  

Quân Thanh thất lạc trong hang động lạnh lẽo, toán quân đi phía trước Chu Xương Tô bị mùi nồng nặc làm cho khó thở, dừng lại quay đầu cầu cứu với Chu Xương Tô.  Chu Xương Tô biết mình đã bị trúng kế, định hô binh sĩ phía sau rút lui nhưng nghe thấy phía sau có tiếng la ỏm tỏi và tiếng ho sặc sụa.  Thì ra đường tiến đường lui cũng bị khói chặn mất rồi.  Chu Xương Tô không biết làm sao, mặt xám như tro tàn.

(còn tiếp)