Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 52: Đi vào động phỉ (trung)



Quả như Phi Yến nghĩ, lúc trước khi đặt chân vào trại nàng và bốn người gánh rượu ai cũng bị xét khắp mình mẩy.  Nên Phi Yến đã dùng vải bó ngực cho phẳng lại.  Bọn gác cổng không nhìn ra nàng là gái giả trai, không phát hiện vật gì khả nghi trên người nàng nên cho nàng qua cổng.

Năm người gánh rượu đi một vòng thật xa từ cửa trước ra hậu viện, đặt hai mươi vò rượu trong bếp.  Ở trên núi thì trại chủ là vua, nên cái ăn cái mặc cũng bắt chước y vua.  Bọn đầu bếp dùng kim vàng thử xem rượu có độc không mới cho năm người nàng ra khỏi trại.

Nhưng Phi Yến không rời khỏi trại, vừa bước khỏi căn bếp, nàng đã ôm bụng kêu cần phải đi nhà sau, bọn hỏa công đang bận rộn với việc xào nấu thức ăn nên không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, chỉ hướng cho nàng tự đi tìm nhà sau.

Đối diện với sơn trại là một khu rừng.  Cửu Dương chọn một tán lá rậm rạp nhảy lên ẩn mình kín đáo trong đó đưa mắt quan sát mọi động tĩnh ở hậu hoa viên.  Chàng không tiện ra mặt, sợ bọn thổ phỉ vốn có thù với Giang Nam Thất Hiệp phát hiện chàng và những cống sinh đang ở Tứ Xuyên, chừng đó lại phải tiếp tục chạy nạn đi nơi khác.

Cửu Dương không thấy Phi Yến đâu cả.  Chàng bắt đầu cảm thấy sốt ruột thì bỗng thấy trong hoa viên thấp thoáng bóng người.  Người đó đi xuyên qua những luống hoa trà mà không bị ai cản lại.

Cửu Dương chợt mỉm cười lắc đầu, đúng là ngé con không biết sợ cọp, mặc kệ có mai phục hay không, cô bé này cứ thích là làm.

Lại nói tới Phi Yến đang ở cách Cửu Dương một quãng.  

Phi Yến lén lút đến tân phòng, Đông Mai đang ngồi trên giường thất bảo, nghe tiếng chân liền giở khăn trùm đầu.

Phi Yến đưa tay lên miệng nàng suỵt khẽ.  Đông Mai hỏi:

- Làm sao tỉ vào nơi này được vậy?

Phi Yến cười nói:

- Có khó gì đâu!  Tỉ giả vờ đau bụng cần đi nhà sau, thực chất là hoãn binh để đi tìm muội thôi.  Bọn chúng thật ngu!

Phi Yến nói xong cởi đồ và gỡ tấm mặt nạ nàng đang đeo đưa Đông Mai.

- Nè – Phi Yến nói - Muội đeo mặt nạ vào và mặc áo này, mau đi, còn những đồ sính lễ trang phục cô dâu cứ để lại đây cho tỉ.

Đông Mai lo lắng nhìn Phi Yến:

- Thế còn tỉ?

Phi Yến nói:

- Muội đừng lo cho tỉ, tỉ sẽ không sao đâu.  

Rồi thấy Đông Mai nhìn nàng bằng đôi mắt buồn buồn, Phi Yến nói:

- Mình phải bắt tay thi hành kế hoạch ngay không chậm trễ mất thôi!

Phi Yến giục Đông Mai thay quần áo, nói với Đông Mai con đường từ tân phòng ra cổng Lãnh Hải Sơn.  Đông Mai đeo mặt nạ da người vào rồi rời khỏi phòng tân hôn, giao mọi việc lại cho Phi Yến giải quyết.  Thế là kế hoạch cướp dâu đã hoàn thành phân nửa.

Sau khi Đông Mai rời đi, Phi Yến ngồi lên giường, cầm bộ trang phục cô dâu tha thướt với chiếc mũ trùm đầu đắt giá lên, lại nhìn những đồ trang sức sáng lấp lánh do bọn cướp đưa đến đặt trên bàn phấn.  Phi Yến nghĩ: “Với số châu báu này, có thể mua được lương thực đủ cho các cống sinh sống đến mùa xuân năm sau!”

Sau khi Phi Yến dùng một tấm mặt nạ da người khác hóa trang thành Đông Mai, và khoác bộ áo cô dâu lên, nàng bỏ khăn quấn tóc ra, xổ mái tóc dài óng mượt xuống phủ lưng, chải tóc, và đội mão đỏ lên.  Phi Yến ngắm mình trong gương, xong nàng phủ khăn che kín mặt.  Bên ngoài có tiếng chân người vang lên.

- Thật là một vị tiểu thư nhan sắc khuynh thành đó nha! – Phi Yến nghe tiếng nói - Tôi đây chỉ mới ngắm cái chân đã mê.  Hèn chi trại chủ trông thấy đã phải chết mê chết mệt!

Phi Yến giở khăn nhìn người vừa thốt lời này, nàng thấy một phụ nữ khoảng chừng ba mấy tuổi, mặc áo gấm màu lục, quần gấm đỏ, tướng tá mập mạp, mắt hí, mũi tẹt, một nốt ruồi to bằng móng tay cái nằm chênh chếch trên môi.  Bà mai đứng nhìn Phi Yến ra vẻ tán thưởng.  Nàng nhìn lại người đàn bà không chút bỡ ngỡ, hỏi:

- Đến giờ bái thiên địa rồi hả?

- Vâng ạ, đến rồi, mời trại chủ phu nhân ra đại sảnh.

Bà mai nói, hơi ngạc nhiên vì bây giờ dáng đi cô dâu trông rất ung dung, khác hẳn thái độ chậm rụt lo âu sợ sệt lúc vừa vào trại.  Tới khi bái đường, bà ta càng được dịp ngạc nhiên hơn khi cô dâu còn vén cả khăn che đầu sang bên, mỉm cười nheo mắt với bà tỏ vẻ bỡn cợt.

Phi Yến bái thiên địa với trại chủ xong được bà mai dìu trở về căn phòng lúc nãy, vừa vào phòng, nàng liền đánh ngất rồi giấu bà ta dưới gầm giường.  Phi Yến đi đến bàn ăn đặt giữa phòng, khi này trời gần trưa, nàng chưa ăn điểm tâm nên đói bụng lắm rồi, thấy trên đó nào là một con gà trống luộc, chè trôi nước, mì xào cải, mứt táo, trái cây, vò rượu, đủ thứ, bất quá, nàng không nhịn được rót ra uống một li rượu.

Phi Yến ngồi chờ lâu rất lâu, cuối cùng đói quá, đành ăn dĩa bánh ngọt, lại chờ đợi.  Lại quất luôn dĩa mì xào, nhai trái lê, ăn gần xong nửa con gà cửa liền mở ra.  Phi Yến lật đật kéo khăn xuống phủ mặt trở về giường ngồi xuống.

Châu Tân Trình ăn tiệc cưới với khách đã đời, mãi đến khi khách khứa ai cũng say mèm mới đi tìm tân nương tử của gã.  Họ Châu đi vào chưa kịp nâng khăn che mặt Phi Yến, đã dang tay ôm nàng.  Phi Yến giãy đành đạch:

- Ối!  Chàng này, buông thiếp ra, chúng ta hãy ăn viên chè đi, kẻo qua giờ lành bây giờ!

Phi Yến phóng vội xuống giường.  Châu Tân Trình cười giả lả:

- Ta không ăn chè đâu, chỉ ăn.... nàng thôi.

- Ít ra chàng cũng phải đóng cửa lại đã chứ!

Châu Tân Trình bế thốc Phi Yến lên nói:

- Ta không đợi được!

Vừa nói vừa bế Phi Yến đặt trở lại trên giường.

- Người đẹp, nàng sẽ vĩnh viễn là của ta, đúng vậy chứ?

Phi Yến dịu dàng đáp:

- Bao giờ thiếp cũng là của chàng mà.  Cả trước đây cũng vậy!

Châu Tân Trình nhắm mắt, ngây ngất hít lấy hít để mùi hương thơm tho từ người thiếu nữ tỏa ra.  Nhưng mùi hương mỗi lúc một gắt, khiến Châu Tân Trình cảm thấy buồn ngủ.  Gã cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, Phi Yến giở khăn trùm đầu, cũng lột miếng mặt nạ.  Châu Tân Trình vội mở bừng mắt nhổm lên định nhảy khỏi giường nhưng chân tay gã mềm nhũn, dục vọng lập tức biến mất không còn chút dấu vết, mắt gã kinh hoàng nhìn cửa, há miệng định kêu lên.

Phi Yến điểm huyệt câm của họ Châu, gí sát mặt nàng vào mặt gã, cười nhăn nhở nói:

- Tân nương của ngươi bây giờ đã cao chạy xa bay với người yêu của cô ấy rồi!  Hi hi!

Châu Tần Trình muốn la lên nhưng bị điểm huyệt khiến y không phát được tiếng nào, ngã gục xuống giường, người lịm dần.

Cửu Dương nấp trên cành cây quan sát mọi cảnh tượng xảy ra trong sơn trại.  Thoạt tiên chàng trông thấy Phi Yến với vẻ mặt nam tử, giả dạng nam nhân rất giống không chê vào đâu được, thẳng bước đi vào hoa viên.  Tiểu Tường đã nói chàng hay bộ y phục của “én bay,” bằng không, có lẽ chàng cũng không nhận ra được nàng.  Cửu Dương mỉm cười, chợt nhận thấy người con gái này tinh nghịch nhưng cũng vì lòng trắc ẩn mới làm vậy.  Tiếp đó, chàng thấy nàng đột nhập vào phòng tân hôn của Châu Tân Trình, không đơn giản chỉ là việc cướp dâu.

Đúng như chàng nghĩ, sự việc mới chỉ bắt đầu thôi.  Sau khi đánh thuốc mê tân lang, Phi Yến lục lạo trong tủ lấy đi cùng nhiều thứ trang sức quý giá, cho vào miếng vải rồi cột thành cái túi quàng qua vai. Trước khi trốn đi còn dùng rượu tưới khắp tân phòng.  Trông nàng khi rời khỏi phòng tân hôn phấn khởi ra mặt.  Chuyến đi này của Phi Yến chẳng những kết quả mỹ mãn mà còn có thể nói là thắng lợi vượt quá mọi dự kiến.

Phi Yến đứng ở hành lang ngước mặt nhìn trời, lúc này mặt trời đứng bóng trên đỉnh Lãnh Hải Sơn, nàng dùng nan quạt mang theo trong mình phản chiếu ánh sáng mặt trời vào những vũng rượu trong phòng tân hôn, làm lửa bốc cháy cả phòng.  Lửa theo đường rượu lan từ tân phòng đi rất nhanh, từ hậu viên ra đại sảnh, tràn đến nhà chứa rượu, làm nổ một tiếng lớn như núi lửa phun trào.  Vì bấy giờ là mùa khô nên rất dễ bốc cháy, mà sơn trại lại được xây hoàn toàn bằng gỗ, phút chốc doanh trại đã chìm trong biển lửa.  Thì ra lúc trước khi đặt chân vào sơn trại, Phi Yến đã ngấm ngầm với những người gánh rượu, bảo với họ rằng khi nào đi gần tới trại thì dùng một chiếc đinh nhỏ làm vò rượu bể một lỗ, rượu được gánh đi suốt từ cổng trước ra cổng sau, bị rò rỉ mà không ai hay rồi theo đó mà bốc cháy thiêu đốt khu sơn trại.

- Mau lên!

- Mau lên!

- Trại chủ ơi!

- Đại ca!

Phi Yến nghe có tiếng kêu toán, nàng nhếch môi cười.  Lần này trở về nàng nhất định sẽ nhận được lời khen ngợi từ Phi Nhi rồi, không ngờ ở cuối hành lang lại thấy ai như Lôi Đại Hổ và một nhóm chục tên cướp núi đang tất tả mang nước lại tân phòng cứu hỏa.  Bọn chúng chưa phát hiện ra nàng, Phi Yến nấp sau một thân cây mọc gần bức tường, đợi chúng đi qua rồi mới nhanh chóng thi triển khinh công nhảy qua khỏi bức tường để vượt ra ngoài.  Nào ngờ nàng vác theo quá nhiều vàng trên lưng, phi thân không qua được bức tường cao, lúc đáp xuống nàng còn bị mất thăng bằng nên trặc mắt cá chân.

- Úi da! - Phi Yến kêu lên, nước mắt trào cả mi.

- Ai đó?

Bọn Lôi Đại Hổ nghe tiếng kêu chỗ phía sau thân cây, khả nghi vội tiến lại.

Cửu Dương thấy Phi Yến sắp bị nguy hiểm, nhưng lại sợ bị Lôi Đại Hổ và đàn em hắn nhận diện sẽ tạo thêm thù với tiêu cục Bạch Bảo, chàng bèn xé toạc một manh áo phủ lên mặt rồi nhanh tay cột một gút phía sau gáy, phóng đến sau lưng Phi Yến.

- Theo ta! - Cửu Dương vừa nhỏ tiếng nói vừa dùng tay bịt miệng Phi Yến, bế nàng trong hai tay phóng qua bức tường thi triển khinh công chạy đi.

Khi Lôi Đại Hổ đến nơi thì phía sau thân cây không còn ai.  Mà gã cũng không có thời gian nghĩ ngợi, lửa bốc mù mịt, khói đen dày đặc, Lôi Đại Hổ phải nghĩ cách rời khỏi sơn trại.  Bọn cướp phần đông say mèm ở nhà trước nên đều bị thiêu chết cả, phần nhỏ còn lại thì hớt hải đi làm nhiệm vụ chữa cháy, sau một hồi thấy lửa quá lớn mà nhị trại chủ lại biến mất, chúng biết sẽ không dập tắt thành công được, người nào người nấy cong mông chạy như vịt.

Phi Yến được Cửu Dương bế nàng chạy như bay xuống núi.  Phi Yến được người ta cứu thoát, nhưng tánh tình vốn dĩ rất ngạo mạn, không nói câu cảm ơn nào hết, nàng cứ nghĩ người này cứu nàng chắc vì số vàng nàng mang theo trên lưng.  Trong lúc hai người chạy tới gần một ngôi đền nàng lại tưởng người đàn ông này sờ mó nàng vì khi đó bàn tay y vô tình đặt sai vị trí trên mình nàng.  Phi Yến hét lên:

- Ê!  Quân thô bỉ hạ lưu, định thừa cơ hả?  Thả ta ra! - Vừa hét nàng vừa giãy giụa đạp chân loạn xị, còn cắn vào vai y một miếng nữa.

Bịch!  Cửu Dương giật mình thả tay, Phi Yến liền té xuống đất.

Phi Yến nằm dưới đất ngó lên, lúc này nàng mới có dịp nhìn kỹ tướng tá người “vô liêm sỉ” vừa rồi.

- Tình lang, là huynh, là huynh sao? – Phi Yến phát hiện đôi mắt người này quen quen, vội kêu lên.

Cửu Dương cởi bỏ tấm khăn che mặt, đoạn cúi xuống tháo chiếc giày của Phi Yến, tay phải nâng gót chân nàng lên.  Chàng nhìn bàn chân nàng nhỏ nhắn, vừa cầm tới đã nhớ nữ thần y, hồi còn nhỏ mỗi lần hai người ngồi chơi bên cầu Tây Lâm chàng đều rửa chân cho nữ thần y.  Cửu Dương thấy trong lòng chàng rung động, ngửng đầu nhìn lên, bắt gặp Phi Yến nhìn chàng mỉm cười.  Trong ánh nắng ban trưa, Cửu Dương thấy khuôn mặt Phi Yến rạng rỡ tuy trên má có điểm mấy giọt lệ nhưng ánh mắt đầy vẻ vui sướng.

Phi Yến không ngờ Cửu Dương chính là “ân nhân” của nàng, cổ nghẹn lại không thốt nên lời.  Một lát sau nàng lấy lại vẻ liến thoắng, nói:

- Thật nhờ huynh lanh trí cứu muội.  Làm sao mà huynh biết muội gặp nguy hiểm mà đến kịp thời như vậy?

Ánh mắt Cửu Dương không rời mặt Phi Yến, đáp:

- Sợ người ta bắt muội đi, lúc đó lại phải dùng ngân lượng để đánh đổi.  

Phi Yến hiểu là chàng nói dối.  Trống ngực nàng đập như muốn nhảy ra ngoài.  Chàng theo dõi mình chăng?  Nàng tự nhủ, có phải chàng lo lắng đến sự an nguy của mình mà chủ tâm rình rập, để xuất hiện đúng lúc cứu mình?  Phi Yến tin chắc như vậy.  Nàng cảm thấy nỗi sung sướng tràn ngập cả lòng.  Ừ nhỉ, chàng cũng không phải là kẻ vô tình trước vẻ yêu kiều diễm lệ của mình.  Bất giác, Phi Yến đưa tay lên sờ mặt Cửu Dương, chàng không quay đi.  Tâm hồn nàng càng thêm xao xuyến.

Phi Yến không còn sức để đi tiếp nữa, chân nàng bắt đầu sưng phồng, con đường xuống núi hãy còn xa, hai người đành trú lại trong ngôi đền hoang.  Cửu Dương dìu Phi Yến ngồi xuống giữa đền, dùng hai viên gạch kê cao chân bị đau của nàng lên, sau đó lấy một chiếc bát đựng nước lạnh và một đầu mảnh vải nhúng trong bát nước, đầu còn lại dùng để quấn vào chân nàng để cố định vết thương.  Nước lạnh thấm theo tấm vải có tác dụng như chườm lạnh trong khi chàng đi tìm hái lá chìa vôi, lá bạc thau, lá đau xương, lá cúc tần, lá thầu dầu tía, lá ngải cứu và lá náng hoa trắng.  Dùng mỗi thứ một nắm tay, nhai nát đắp vào chỗ chấn thương.  Những thứ lá đó đắng vô cùng, Phi Yến vừa ngửi qua đã muốn nôn ọe, thế mà chàng lại bình thản.  Nàng nhìn chàng tỏ vẻ biết ơn, đôi mắt long lanh vô cùng xinh đẹp.

Trời tối, có tiếng sói tru nghe lanh lảnh.  Phi Yến muốn đi tìm củi đốt lửa sưởi ấm và tiện để xua đi thú dữ nhưng Cửu Dương cản lại, chàng nói chàng e bọn người Lôi Đại Hổ phát hiện.  Cho nên Phi Yến chỉ đành ngồi xuống bên chàng.  Cửu Dương cởi áo choàng của chàng khoác lên vai Phi Yến, tuy Phi Yến đỡ lạnh nhưng nàng vẫn giơ tay lên bịt lấy đôi tai nói:

- Muội sợ tiếng sói lang lắm, hay huynh làm một bài thơ hoặc kể một câu chuyện gì đó cho muội nghe, được chăng?

Cửu Dương không có tâm trạng làm thơ, nên chàng cất giọng kể một câu chuyện cho Phi Yến nghe.  Bên ngoài gió nổi lên càng lúc càng to, Cửu Dương đưa mắt nhìn ngoài sân đền, chàng như nhìn thấy hình ảnh hai đứa trẻ ngồi bên Mã Lương trên bậc thềm như trên bậc thềm của Tâm Thiền thư viện.  Bên ngoài sương đêm trắng muốt.  Hình ảnh hai đứa trẻ và Mã Lương chìm trong màn sương mờ ảo, như có, lại như không.  Nữ thần y, muội có biết không, đêm nay có một người đang nhớ về muội?  Giấc ngủ muội cách chỗ huynh ngồi hàng vạn dặm nhưng biết đâu trong cơn mơ đêm này muội sẽ tìm theo cơn gió đông bên ngoài mà dò dẫm đến nơi này, ngồi lặng lẽ như một con mèo nhỏ năm nào?

Cửu Dương kể câu chuyện cho Phi Yến nghe xong, quay sang nhìn nàng, chàng khẽ giật mình khi trông thấy nàng ngồi bó gối bên chàng như một con mèo nhỏ, tướng ngồi giống nữ thần y năm xưa đến lạ!

Đôi mắt Cửu Dương ngưng thần dừng lại trên gương mặt Phi Yến, đêm nay nàng ngồi cạnh chàng, câu chuyện vừa rồi chàng kể nàng có hiểu gì không, mà mặt lại ngẩn ngơ?  

Phi Yến ngồi dầm mình trong bóng đêm mịt mùng, nhưng đôi mắt đẹp long lanh của nàng như hai vì sao trên trời.  Nàng ngồi một lúc tựa đầu lên vai Cửu Dương.  Cửu Dương ngồi im lặng để Phi Yến trong tư thế ấy thật lâu, cho đến khi nàng ngủ say chàng mới nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống.  

Bên ngoài gió vẫn nổi lên từng chập, Cửu Dương như nghe tiếng Mã Lương từ xa xăm vọng vào tai chàng, câu chuyện về sao Sâm sao Thương mà chàng vừa kể cho Phi Yến nghe vừa rồi, cũng chính là câu chuyện Mã Lương thường kể với nữ thần y và chàng năm nào, ông thường hay bảo hai ngôi sao này, bầu trời kín, mà quay hoài chẳng gặp!

(còn tiếp)