Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 60: Tình đầu thiên thu (hạ)



- Muội đừng quá lo – Tần Thiên Nhân bảo nữ thần y - Lần này có rất nhiều huynh đệ của chúng ta sẽ đi với huynh, huynh sẽ không hề gì đâu.

Nữ thần y nhón chân lên ôm lấy cổ Tần Thiên Nhân.

Trên trời những đám mây chiều đang trôi nhẹ nhàng.  Nữ thần y chợt nhớ lại hồi còn nhỏ, có lần hai người dắt nhau ra bờ hồ này nằm trên thảm cỏ xanh như gấm, nhìn bầu trời miền Nam pha ánh nắng chiều đỏ rực, lúc đó Tần Thiên Nhân bảo:

- Tây Hồ à, muội hãy nhìn đám mây trên trời, có giống một đàn dê hay không?

Nữ thần y nhớ nàng đã nhìn theo tay chỉ của chàng, cười đáp lời:

- Thật là giống lắm chứ, đám mây lớn như con dê lớn vậy đó, và chung quanh nó là một bầy dê nhỏ.

Tần Thiên Nhân thu tay lại, nằm gối đầu lên tay chàng nói thêm:

- Tương lai huynh cũng sẽ nuôi một đàn dê con.

Nữ thần y nhớ nàng đang nằm ngửa trên thảm cỏ xanh, nghe chàng nói thì chống khuỷu tay xuống cỏ, nghiêng người sang bên nhìn chàng mỉm cười.

Tần Thiên Nhân cũng cười:

- Bọn chúng sẽ vui đùa chung quanh huynh, mỗi tay huynh sẽ bồng một con, lại còn cõng trên lưng một con, thêm hai con quấn quít dưới chân, lúc đó muội nhất định phải làm dê mẹ giúp huynh nuôi bầy dê con.

Nữ thần y thu nụ cười:

- Nói ai chứ, chỉ có huynh mới dê đó, muội trong sáng lắm!

Nữ thần y nói rồi ngồi dậy.  Tần Thiên Nhân cũng ngồi dậy theo nàng.

- Muội không chịu gả cho huynh à? - Chàng hỏi.  

Nữ thần y giữ im lặng, nhưng chỉ sau một thoáng im lặng nàng không dằn được, lại nở nụ cười, nhìn thẳng vào mắt chàng rồi nói bằng giọng rất chân tình:

- Nếu huynh là gì, muội sẽ là cái đó, huynh là chim muội sẽ là chim, huynh làm cỏ cây muội cũng làm cỏ cây, vậy nên nếu huynh là dê thì muội cũng sẽ như vậy.

Nàng nói xong nhoẻn miệng cười.

Không có gì đẹp bằng nụ cười của người mình yêu và yêu mình.

Lại nữa câu nói chắc chắn của nàng, Tần Thiên Nhân nghe được vui mừng khôn xiết, bắt hai bàn tay làm loa, la lớn:

- Mọi người trên đời, nghe cho rõ, mỹ nữ đẹp nhất Giang Nam nguyện ý làm người họ Tần rồi!

Nữ thần y nhớ nàng cũng đã làm theo chàng, bắt hai tay làm loa và tiếng nàng cũng vang đi rất xa:

- Đúng vậy, ta nguyện ý làm người Tần gia rồi!

Nữ thần y vừa dứt lời, Tần Thiên Nhân đã vụt đứng lên nhấc bổng nàng và bế trong hai tay chàng.  Hai người cùng nhìn nhau và cười, tiếng cười của đôi trẻ lan xa trên bờ Tây hồ xanh thẳm.

Một chiếc lá rơi qua tấm rèm liễu làm nữ thần y sực tỉnh.

Bấy giờ trời đã nhá nhem tối, nữ thần y dời mắt xuống dòng nước, chợt thấy bóng một ngôi sao bay phớt qua, nàng buông Tần Thiên Nhân ra, chắp tay trước ngực.  Kể từ lúc Cửu Dương kể cho nàng nghe sự tích ngôi sao này hễ mỗi lần sao này xuất hiện nàng thường cầu nguyện.

Tần Thiên Nhân chờ cho nữ thần y cầu nguyện xong, vươn tay vuốt tóc nàng, hỏi:

- Muội đã thấy sao xẹt à?

- Vâng, muội đã cầu nguyện cho huynh.

- Vậy ư?  Muội cầu nguyện điều gì cho huynh?

- Muội cầu nguyện huynh được bình an – Nữ thần y nói - Bên cạnh đó cũng cầu cho Đình tỉ hãy sớm trở về Hàng Châu, tỉ ấy là con gái, không nên ở bên ngoài một mình không ai chăm sóc, chỉ cần tỉ ấy trở về ba người chúng ta sẽ bên nhau hạnh phúc viên mãn.

Tần Thiên Nhân nghe vậy nâng cằm nữ thần y lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, tâm sự của chàng thế nào, ước gì nàng biết rõ, từ nhỏ tới lớn, chàng chỉ thích thấy nàng cười là đã vô cùng hạnh phúc.  Còn người khác thế nào mặc, chàng chỉ muốn được lòng nàng!

Tần Thiên Nhân nói:

- Tây Hồ à, huynh cũng mong những lời cầu nguyện của muội sẽ hiển linh.  Huynh cũng không muốn muội ấy bên ngoài một mình không ai chăm lo, nhưng nếu muội ấy về lại Hàng Châu huynh vẫn sẽ chỉ cưới một mình muội thôi.

Nữ thần y im lặng.  Tần Thiên Nhân bưng đôi má của nàng trong hai tay chàng, nói thêm:

- Muội đừng cố tìm cách khuyên nhủ huynh, huynh không bao giờ chấp nhận đa thê.  

Tần Thiên Nhân nói xong nhìn vào đôi mắt nữ thần y, chàng vẫn nhìn thấy được cái buồn man mác ở nơi ấy.

- Thiên Nhân à – Nữ thần y nói với giọng đầy đau khổ - Huynh khoan hãy từ chối, nghe muội nói đã, muội nghĩ như vậy sẽ vẹn cả đôi đường mà.  Vì trước đó huynh cũng đã có hôn ước với tỉ ấy rồi, đạo làm con cái bách thiện hiếu vi tiên huynh không thể cãi lại lời cha mẹ.

Tần Thiên Nhân buông nữ thần y ra, lắc đầu:

- Tây Hồ, huynh đã nói bao nhiêu lần với muội rồi, huynh không thích năm thê bảy thiếp, bất luận đàn ông hay đàn bà cũng không có quyền làm cho người khác đau khổ, vì vậy đến thế hệ chúng ta phải dẹp bỏ cái tập tục không hay đó đi.

Đoạn chàng thở dài, nói thêm:

- Vả lại cái chuyện hứa hôn đó là trong lúc quá bối rối.  Khi đó cha huynh đang trong tình trạng thập tử nhất sinh nên huynh ngoài chuyện hứa ra, chẳng biết phải làm sao nữa.  Nhưng rồi sau một thời gian suy nghĩ huynh thấy rằng chuyện tiếp nhận hôn sự đó là một hành vi bội bạc, tự dối lòng mình, làm một người giả tạo mà huynh đây chỉ muốn sống thật với cảm giác của mình.  Huynh không có cảm tình với muội ấy, không muốn cưới thêm muội ấy về để rồi lạnh nhạt, vì nếu huynh như vậy sẽ chẳng làm muội ấy đau khổ hơn sao?  Huynh cũng không muốn bị kết tội là người dụng tình không chuyên.  Huynh phải nói thế nào nữa đây, phải khẳng định tình cảm của mình thế nào, để cho muội hiểu được rằng trong trái tim huynh chỉ có một mình muội, chẳng làm sao dung nạp thêm người khác được?

Nữ thần y đứng cúi đầu ngẫm nghĩ lời của Tần Thiên Nhân.

Tần Thiên Nhân lấy miếng giấy nhỏ trong tay áo chàng ra, dúi vào tay nữ thần y.

- Thôi – Tần Thiên Nhân nói – Chúng ta không nhắc đến muội ấy nữa, mà hãy nói chuyện của hai đứa mình hay hơn.  Huynh đã chọn được ngày lành, chỉ cần huynh bình an trở về muội sẽ danh chánh ngôn thuận là người của huynh, để chúng ta đêm ngày có nhau, để khỏi phải khổ vì nhớ thương.

Tần Thiên Nhân nói xong ước gì chàng có thể chớp mắt một cái là ngày đó mau tới, để nàng trở thành người của chàng, và chàng cũng là của nàng, từ nhỏ tới lớn chàng chỉ biết có mỗi mình nàng.

Nữ thần y nhìn tờ giấy rồi ngẩng lên nhìn Tần Thiên Nhân.  Cuối cùng nàng cũng hiểu được lòng dạ của chàng, nữ thần y cảm thấy thật vui mừng, muốn rơi nước mắt, song nàng vẫn cảm thấy buồn cho Lâm Tố Đình.

- Huynh sắp phải rời khỏi đây rồi - Tần Thiên Nhân nói – Trước khi huynh đi, xin muội đừng nói mãi những lời này, xin muội hãy nói những lời nhắn nhủ với huynh, được chăng?  Để huynh không lo buồn, không phân tâm?

Nữ thần y nói:

- Muội xin lỗi, muội đã hiểu rõ lòng huynh rồi, từ đây về sau muội hứa sẽ không nhắc tới việc huynh và Đình tỉ nữa, chuyến đi lần này huynh phải hết sức cẩn thận đó.

Tần Thiên Nhân vuốt ve mái tóc nữ thần y, gật đầu.

Nữ thần y cầm chặt tờ giấy trong tay nàng.  

Tần Thiên Nhân nhìn trời, biết nửa canh giờ đã qua, chàng phải đi.  Tần Thiên Nhân dang tay ôm chặt lấy nữ thần y lần cuối cùng, kéo áp thân thể mềm mại của nàng vào ngực chàng, để nàng có thể nghe tiếng trái tim đang đập âm vang trong lồng ngực chàng.  Nữ thần y cảm nhận được một tấm ngực đàn ông rắn chắc và ấm áp.  Tần Thiên Nhân cũng lắng nghe hơi thở của nữ thần y khe khẽ trong vòng tay chàng, một cảm xúc chàng yêu thương và tôn thờ nhất trong cuộc đời này.

Người trong giang hồ hay gọi Tần Thiên Nhân là Nam Hiệp Thần Quyền, nói chàng không có nhược điểm, nhưng nếu nói Tần Thiên Nhân cũng có nhược điểm thì nhược điểm của chàng chính là anh hùng phải lụy mỹ nhân.

Cái cảm giác bất an đến ớn lạnh cả tứ chi tiếp tục nổi lên trong lòng nữ thần y.  Tuy nàng biết rằng Tần Thiên Nhân đã từng theo Cửu Nạn hành hiệp trượng nghĩa không biết bao nhiêu lần, chận đường đánh cướp lương thảo của triều đình không biết bao nhiêu năm tháng, rồi lại mang đi phân phát cho dân chúng ở tận vùng Tây Bắc, Hồi Cương.  Mà lần này, nàng cảm giác rất không ổn, nhưng lá thư của Tàu Chánh Khê không cho phép nàng giữ chàng lại.  Ở Cam Túc đang có biết bao nạn nhân đang sắp làm ma đói, mà triều đình lại không mở kho cứu tế, không thể để họ chịu khổ được.

- Muội vẫn cảm thấy lo lắm – Nữ thần y nói - Lần này huynh đi cướp cống phẩm xong lại đi áp tiêu, ít nhất phải xa muội một tháng, ba mươi ngày này muội không biết phải làm thế nào để sống, chỉ sợ không quá một tuần muội đã không chịu nổi.

Tần Thiên Nhân nói:

- Muội sẽ chịu đựng được, chỉ cần muội ở nhà chuẩn bị trang phục cho ngày lễ, làm cho bản thân không còn thời gian lo âu và suy nghĩ thì ba mươi ngày đó sẽ nhanh chóng qua đi.  Còn về phần huynh, chỉ cần huynh nghĩ đến muội và ngày thành thân của hai chúng ta dù cho nguy hiểm cách mấy huynh cũng có thể ứng phó.  Và nếu mọi việc suôn sẻ, huynh sẽ trở về sớm hơn.

Chàng nói rồi buông nữ thần y ra.

Nữ thần y ôm chặt cánh tay Tần Thiên Nhân.

- Huynh nhất định sẽ trở về chứ? - Nàng nói.

Tần Thiên Nhân nhẹ nhàng gỡ tay nữ thần y ra khỏi tay chàng, đáp:

- Đương nhiên, bất luận thế nào huynh nhất định sẽ trở về.

Rồi Tần Thiên Nhân cười, nói thêm:

- Dù có bị chặt đứt cả hai chân huynh vẫn bò về đây với muội!

Câu bông đùa của Tần Thiên Nhân đã khiến dự cảm bất hạnh nổi lên trong nữ thần y thêm một lần, lòng nàng vừa dịu xuống lập tức trở nên bấn loạn, toàn thân run rẩy.  Nữ thần y nhìn chiếc bóng của Tần Thiên Nhân đổ dài trên đất, bỗng cảnh tượng chàng bị thất bại trong trận đánh sắp tới hiện ra trước mắt, hai chân chàng bị chém cụt đang bò một cách tuyệt vọng.  

Nữ thần y muốn bất chấp tất cả để giữ Tần Thiên Nhân lại, nhưng không thể làm như vậy, vì nàng hiểu rằng việc của chàng sẽ cứu được rất nhiều người, hơn nữa, chí nam nhân là ở bốn phương, nữ nhân tốt nhất đừng nên can dự.  Nữ thần y mở miệng nhưng không cách nào nói ra lời lưu giữ chàng lại được.

Nữ thần y không biết làm sao xóa bỏ hình ảnh chân thật trước mắt, chợt, hình gỗ mà Cửu Dương khắc tặng nàng hôm trước khi chàng đi Tứ Xuyên rơi ra từ trong tay áo nàng.  Tần Thiên Nhân nhặt “mộc mỹ nhân” lên.

- Mộc mỹ nhân này - Tần Thiên Nhân ngắm hình người gỗ giống nữ thần y như đúc, nói -  Muội tặng cho huynh nhé?  Huynh sẽ luôn mang theo bên mình để có cảm giác như muội luôn bên cạnh huynh.

Nữ thần y gật đầu.

- Chúng ta sẽ mãi yêu thương nhau như vậy, thật không? – Nữ thần y nói – Huynh hứa sẽ vĩnh viễn yêu muội, sẽ chỉ vĩnh viễn nghĩ đến một mình muội?

Tần Thiên Nhân siết chặt hình gỗ trong lòng bàn tay chàng, gật đầu.  Nữ thần y lại nói:

- Có được tình yêu của huynh là điều trân quý nhất trong đời này của muội, thật sự không còn gì trân quý hơn.

Nữ thần y dứt lời hai giọt nước mắt nàng chảy xuống má.  Lúc còn nhỏ, nàng cứ tưởng khi nàng vui vẻ thì sẽ nở những nụ cười, bây giờ, nàng thấy có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười nữa.

(còn tiếp)