Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 76: Anh hùng nan quá mỹ nhân quan (thượng)



Phố khuya vắng lặng tiếng chân êm

Kỷ niệm về đây bỗng ướt mềm

Nhớ ai lả lướt trông kiều diễm

Nụ cười nhoẻn miệng một nét duyên

Sau khi Tế Độ và Trương Dũng bàn xong việc đem số gạo của Thiên Địa hội phân phát cho dân tị nạn hai người rời khỏi Tâm Thiền thư viện.

Trương Dũng trở về một căn phòng trong dãy Bắc Phong tư thất trong khi Tế Độ vẫn đi trên hành lang đưa mắt nhìn cơn gió mạnh đang cuốn lá khô bay, chiếc lồng đèn treo trên hành lang phát ra những tia sáng vàng vọt không đủ để soi sáng lối đi.

Chợt trời đổ mưa.  

Tế Độ nhớ năm đó trên Thiên Sơn có đợt trời mưa, nửa đêm, chàng đang ngủ bỗng dưng nghe tiếng hồng y nữ tử khóc thút thít, hỏi ra mới hay nàng nằm mơ thấy nàng phải ở một mình.  Tế Độ nhớ lúc đó chàng đã giơ tay vuốt tóc nàng mà rằng: “Không sao, có ta ở đây với nàng rồi!”  Từ đó về sau mỗi khi trời đổ mưa chàng lại nhớ về người con gái vận y phục màu hồng ấy và thấy mũi mình cay cay, tự hỏi liệu bây giờ nàng có còn sợ mưa nữa không?

Kỷ niệm chen chúc ùa về hành hạ khối lý trí lạnh căm và thổi bùng lên ngọn lửa trong con tim ngỡ chỉ là tàn tro.  Nếu không phải vì tình yêu thì chàng e rằng chẳng có sức mạnh nào ghê gớm đến thế.

Gió đông chờn vờn trên tà áo màu bạch kim, của người từ năm mười hai tuổi đã tham gia xông xáo vào rừng gươm lửa đạn, dựa vào bản lĩnh thăng chức làm quan, rất được hoàng đế Thuận Trị tín nhiệm.  Từ lâu đã thấy cảnh tan hoang chết chóc, nên trái tim chàng đã sớm hóa thành tro nguội, nhưng năm đó vì có người quan tâm chàng mà trở nên ấm áp lại.

Tế Độ vẫn còn nhớ mùi vị của chén canh tổ yến đường phèn do hồng y nữ tử nấu cho chàng, khi đó, chàng đã lẳng lặng uống hết chén canh rồi ngẩng đầu lên nhìn nụ cười dịu dàng của nàng.  Nàng có nụ cười đẹp như hoa ngọc lan khiến chàng nhớ mãi.  Chàng chưa bao giờ thấy cô gái nào có nụ cười đẹp đến như thế.  Chàng để ý ngay từ lần đầu tiên và cảm thấy ấn tượng.  Hồng y nữ tử đẹp, một vẻ đẹp nữ tính.  Ngoài nụ cười còn là đôi mắt lúc nào cũng ướt, nhìn vào chỉ muốn mê đắm mãi thôi!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều
2. Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em
3. Ở Lại Bên Anh
4. Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
=====================================

Ở kinh thành có vô vàn mỹ nhân nhưng chàng luôn nhìn nữ nhân với con mắt coi thường, xem họ như những món đồ chơi, một trò tiêu khiển không hơn không kém cho đến khi gặp nàng ấy.  Chàng yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.  Càng không thể ngờ trái tim lạnh giá của chàng lại đập với một người con gái xa lạ mà chàng chưa từng hiểu rõ.  Cái năm mà chàng bị mắc vào lưới tình của hồng y thiếu nữ quả thực không thể dứt ra khuôn mặt nàng được, ngoài khuôn mặt cực kỳ cuốn hút từng cử chỉ của nàng cũng toát lên nét duyên dáng.  Ở nàng có cái gì thôi thúc khát khao được yêu, được chinh phục trong chàng.  Chàng thầm nhủ người con gái đó sẽ là của mình, cho dù lúc đó chưa từng biết nàng là người như thế nào.

Chàng từng bảo với lòng rằng nàng muốn đi đâu, cho dù là chân trời góc biển chàng cũng sẽ lập tức theo nàng, cho dù hoàng thượng có cấm cản cũng không sợ.  Để rồi khi về lại kinh thành chàng đã trở thành một con người khác hẳn, vẫn bản lĩnh phong độ nhưng không còn là một tay chơi bời như hồi trước đây.

Hồi trước ở kinh thành người ta nói chàng rất hào hoa, tặng cho nữ nhân những món quà là không thứ nào ít hơn một trăm lượng bạc.  Có lần sinh nhật một cô gái tên Nguyệt Hạ chàng đã đãi tiệc ở một tửu lâu, bao luôn cả ba tầng lầu, rồi cho khách tới ăn thoải mái, ai tới cũng được, quen hay không quen.  Người ta nói chàng quá hào phóng, nàng Nguyệt Hạ đó chỉ là một dân nữ chỉ cần tổng cộng mấy chục lượng là đủ, chàng trả lời: “Không được nói nhảm nhí, Nguyệt Hạ là vô giá!  Lần này chi tiền là để giúp nàng làm tròn giấc mộng!”

Nhưng sau khi chàng gặp hồng y nữ tử tất cả mọi chuyện đều thay đổi, trong một năm gần đây người thúc thúc của chàng là Não Đại cứ luôn miệng bảo chàng cũng nên nghĩ cho tương lai của mình, mà sao mãi không nghĩ gì được.  Ai chàng cũng thấy nhạt, thấy chẳng giống hồng y nữ tử, thấy không vừa ý nên không muốn bàn tới chuyện cưới hỏi.  Mà những cô gái yêu chàng toàn là người tốt, như Nguyệt Hạ, Hà Tử Lăng, mà sao chàng lại từ chối họ?  Ở trong phủ đệ chàng cũng có rất đông những a hoàn sắc nước hương trời nhưng chỉ có hồng y nữ tử là cô gái duy nhất mang tới cho chàng cảm giác nhớ nhung xao xuyến.  Chàng bị thu hút bởi nét đẹp và tính nết vô cùng lương thiện của nàng ấy.

Người Mãn hay nói giấc mơ của họ là thảo nguyên!  Còn chàng?  Cũng là người Mãn đấy mà giấc mơ chỉ có hồng y nữ tử mà thôi!

Người ta cũng thường hay nói gặp đúng người thì ba tháng tưởng chừng như ba năm, ba mươi năm.  Chàng chỉ gặp hồng y nữ tử trong một mùa đông mà cuộc tình ngỡ như thiên thu bất tận.

(còn tiếp)