Dịu Dàng Chỉ Riêng Mình Em

Chương 3: Không cần cảm ơn tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi tới ký túc xá, Trình Y Nhiên đang đứng dưới đèn đường, sắc nhạt của ánh đèn hắt xuống, bao phủ lên người cô một màu yên bình.

Ngôn Mặc vốn đến để trêu cô, hội sinh viên trường vốn là nơi đầm rồng hang hổ. Người tính tình như cô thì vẫn nên an an tĩnh tĩnh một mình ở trường làm chút việc vặt thôi. (Đặc biệt cảm ơn Alice đã giúp chị đoạn này)

Anh sờ cằm, nói đầy cảm khái: “Đã rất lâu không thấy em gọi tôi là sư huynh, tôi có chút không quen.”

Trình Y Nhiên thấy căng thẳng, hỏi gì đáp nấy: “Ngôn sư huynh, gần đây em có đắc tội với anh sao?”

Ngôn Mặc tỏ vẻ không hiểu: “Đâu có, sao lại hỏi như vậy?”

“Không, không có gì.” Trình Y Nhiên xua tay, “Anh vốn dĩ chính là sư huynh mà, em gọi anh một tiếng sư huynh không đủ ạ?”

Nhưng Ngôn Mặc lại tỏ vẻ nghiền ngẫm, “Ngoại trừ hồi tôi lớp 11 lần đầu gặp em ở buổi chiêu tân, em gọi tôi là sư huynh thì tôi chưa từng được nghe em gọi lại như vậy, ài, thực hoài niệm khi đó mà.”

Trình Y Nhiên cười haha, “Về sau có thể gọi thế, về sau vẫn có thể gọi ạ.”

Ngôn Mặc mỉm cười, “Đi nào, tiểu sư muội.”

Trình Y Nhiên miễn cưỡng cười, … tiểu sư muội.

Vài ngày sau, hội sinh viên trường tổ chức cuộc họp, các khoa phái đại biểu tới họp, làm người qua đường của khoa nghệ thuật – Trình Y Nhiên bị phái đến.

Phòng họp tối đen chật kín người, cô thật vất vả mới tìm được nơi đặt chân, chợt nghe thấy có người kêu tên mình.

Trình Y Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, cười với người kia, lại không nghĩ anh rất tự nhiên nói: “Trình Y Nhiên, tôi giữ chỗ cho em, lại đây ngồi đi.”

Giọng của anh không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy rõ ràng, thấy cô bất động cũng chẳng thúc giục, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi buông ra vài tiếng: “Tiểu sư muội…”

Ánh mắt mọi người lập tức thay đổi.

Thế là dưới những tầm mắt hóng hớt, Trình Y Nhiên anh dũng bước ra, dùng gương mặt cứng ngắc mà ngồi vào bên cạnh Ngôn Mặc.

Cô đưa tay ra thật cẩn thận, kéo tay áo anh, cười khổ rồi nói: “Ngôn sư huynh, anh tha cho em đi.”

Ngôn sư huynh ngồi phía trên cùng, vẻ mặt quang minh chính đại, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao vậy, tôi chỉ chiếm chỗ giúp em thôi, không cần cảm ơn đâu.”

Trình Y Nhiên thấp giọng cầu anh: “Sư huynh, em chân thành cảm ơn anh, chỉ có điều em thật sự không cần vị trí phía trên, thật đấy ạ!”

Ngôn Mặc bỏ sổ ghi chép ra, một tay chống cằm nhìn cô: “Nhưng phải làm sao đây, chỗ ngồi của tôi là cố định.”

Nên? Đâu có liên quan tới em đâu? Trình Y Nhiên trừng mắt nhìn anh.

Hội trường chật kín người, chàng trai mặt mày thâm thúy, góc nghiêng nhu hòa, chậm rãi cười với bạn, Trình Y Nhiên bỗng thấy tim mình đập nhanh.

“Cho nên…” Ngôn Mặc thu hồi tư thế, dựa lưng vào ghế ngồi, mở miệng nhẹ như gió thoảng mây trôi, “Vị trí của em sau này cũng cố định.”

Hở… Đây là bị đùa giỡn sao?

Trình Y Nhiên yên lặng cúi đầu, len lén rút điện thoại ra để xem gương mặt mình đã đỏ đến độ nào.



Sáng thứ sáu, sau khi lên lớp xong, Trình Y Nhiên hẹn gặp Ôn Ngữ Đường ở căn tin để ăn trưa.

Ôn Ngữ Đường gửi tin nhắn cho cô: giáo sư lại dạy quá giờ, mày đợi tao một lát, mười phút nữa tao ra~

Trình Y Nhiên trả lời lại “Ừ” rồi sau đó tùy tiện tìm một hàng ghế ngồi xuống, nghịch điện thoại.

Đột nhiên, ở bên có thêm một người, cô xoay qua chỗ khác nhìn, “Ngôn Mặc, tại sao anh lại ở đây?”

Ngôn Mặc chỉ vào khay ăn trong tay mình, “Không gọi sư huynh?”

Được rồi, Trình Y Nhiên ngoan ngoãn kêu: “Sư huynh.”

Ngôn Mặc nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của cô thì hỏi tiếp: “Ăn rồi hay chưa ăn?”

Trình Y Nhiên xoay qua xoay lại chiếc điện thoại, “Còn chưa ăn ạ.”

Ngôn Mặc nhíu mày, để đũa xuống rồi bưng khay ăn đi. Lúc trở về đứng bên cạnh cô, thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cô, chậm rãi mở miệng, “Đúng lúc, tôi cũng chưa ăn, ăn cùng nhau đi.”

Trình Y Nhiên – người chứng kiến hết thảy: (° °)°

Trong mắt Ngôn Mặc toàn là ý cười, “Chẳng phải chưa ăn sao? Ăn cùng nhau đi.”

Trình Y Nhiên nhận ra mình đấu không lại anh, mặt dạn mày dày tới trình độ này, cô nào có cửa so được!

Vừa lúc điện thoại vang lên, Trình Y Nhiên nhận điện, giọng nói của Ôn Ngữ Đường ở đầu bên kia đặc biệt rõ ràng: “Y Nhiên, tao bảo mày nè, tao không qua được, giáo sư Trương bắt tao đi họp cùng ông ấy, xin lỗi nha.”

Trình Y Nhiên an ủi bạn: “Không sao, để lần sau đi.”

Cúp điện thoại, Trình Y Nhiên đối diện với Ngôn Mặc đang cười tít mắt, thời điểm đi theo anh ra ngoài, cô còn không kìm được mà cảm thán: ngay cả ông trời cũng giúp cái người mặt dày này!

Hai người chọn một tiệm cơm thanh đạm, ngồi xuống rồi còn có nhân viên tới đưa thực đơn.

Ngôn Mặc nhận lấy thực đơn rồi đưa cho cô: “Em chọn đi.”

Trình Y Nhiên cũng không ngại mà nhận lấy, lật ra viết, hai người chọn ba món mặn một món canh.

Cả hai ngồi đối nhau, trong tiệm cơm ồn ào nhốn nháo, Ngôn Mặc đột nhiên mở miệng: “Vì sao không thấy bạn cùng phòng của em?”

Trình Y Nhiên: “Em không có bạn cùng phòng.”

Ngôn Mặc chau mày, ý bảo cô tiếp tục.

“Hồi bọn em đổi ký túc xá là rút thăm, 18 nữ sinh, thì phải là 2 người chung một phòng. Em và một người rút thăm ngẫu nhiên trùng nhau, kết quả sau khi cô ấy đem đồ đạc tới phòng thì trực tiếp ở lại bên ngoài, chưa từng trở về.”

Ngôn Mặc càng nhíu chặt mày, “Một mình một phòng không sợ sao?”

Trình Y Nhiên hơi ngừng lại, anh ấy đang quan tâm mình ư? Cô khẽ mở miệng, giọng điệu có vẻ xấu hổ: “Thực ra em cũng rất ít về ký túc, bình thường em đều ở nhà trọ bên ngoài.”

Ngôn Mặc cảm thấy kỳ lạ, “Cô phụ đạo của bọn em không kiểm tra sao?”

Trình Y Nhiên khẽ cười, “Cô phụ đạo của em hả, cô ấy có kiểm tra mà.”

“Vậy mà em còn ở bên ngoài?”

Trình Y Nhiên vẫn giữ nụ cười trên môi, nhỏ giọng đáp, “Chồng của cô phụ đạo họ Trình, Trình trong Trình Y Nhiên.”

“Là cô Khương Cẩm Thiến sao?”

Trình Y Nhiên kinh ngạc, chớp mắt hỏi anh: “Làm thế nào anh lại biết họ tên mẹ em?”

Ngôn Mặc thở dài thườn thượt, anh không chỉ biết mà trước mắt còn có một hạng mục hợp tác với bà nữa.

Làm sao đây, cô giáo hợp tác lại là mẹ vợ tương lai của mình? Người xưa nay bình tĩnh như Ngôn Mặc cũng cảm thấy khẩn trương.

Anh không đáp lời, Trình Y Nhiên cũng không truy hỏi, vừa ăn vừa hỏi anh, “Trường anh có phải có một giáo sư Lâm Vũ không, trên tay mẹ em có một hạng mục là làm cùng ông ấy, nhưng dạo này mẹ em không có thời gian nên chuẩn bị giao lại nó cho em, anh có biết giáo sư Lâm Vũ không?”

Ngôn Mặc bình thản nhấp một ngụm trà, “Ồ, biết chứ.”

“Anh cảm thấy giáo sư Lâm Vũ là người như thế nào? Có dữ không?”

“Không dữ, chỉ là…” Ngôn Mặc đặt chén trà xuống, nhìn cô bằng vẻ nuối tiếc.

“Chỉ là cái gì?”

Ngôn Mặc cất tiếng cười đầy hàm xúc, “Giáo sư Lâm đã đem việc này giao lại cho sinh viên của ông ấy, cho nên em không thể gặp được ông đâu. Về phần thầy ấy thế nào, hẳn là em không cần tìm hiểu.”

Trình Y Nhiên đành chịu, “Sinh viên của thầy ấy ư, vậy chắc là dễ nói chuyện lắm.”

Ngôn Mặc ngẫm nghĩ rồi trả lời chắc nịch: “Ừ, dễ nói chuyện vô cùng.”

Tới thứ hai, Trình Y Nhiên rốt cuộc hiểu được vị sinh viên “dễ nói chuyện vô cùng” kia của giáo sư Lâm.

Ừm… Vẻ ngoài bắt mắt, thanh âm khi nói chuyện rất êm tai, tính tình cũng dễ chịu, cho nên đúng là dễ nói chuyện vô cùng.

Quả không hổ là đệ tử sau cùng của đại giáo sư, hai ba lượt là phân chia xong nhiệm vụ, các thành viên đều dễ bảo, sau khi lĩnh tư liệu liền tản ra.

Tư liệu mà Trình Y Nhiên phải tìm là nhiều nhất, bởi vì người phụ trách chủ yếu là Khương Cẩm Thiến và Lâm Vũ, cho nên Trình Y Nhiên phải gánh team.

Trong phòng hội nghị chỉ có hai người họ, đúng thời điểm giữa trưa là lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, sắc nắng vàng xuyên qua cửa chớp rải đầy những tia sáng vụn nhỏ vào trong phòng. Ngôn Mặc ở sau lưng, chăm chú nhìn cô thật lâu, trong mắt có thêm vài phần cảm xúc.

Trong lòng Trình Y Nhiên ôm một sấp tài liệu, thời điểm xoay người định đi thì bắt gặp ánh mắt Ngôn Mặc, cô thấy nghi hoặc nên sờ vào mặt mình, “Trên mặt em có gì sao?”

Ngôn Mặc mỉm cười, “Không.”

Nói xong, anh liền nhận lấy thứ trên tay cô rồi tiến lên phía trước, “Đi thôi.”

Trên tay đột nhiên trống không, Trình Y Nhiên vén lại tóc rồi đi theo sau anh, “Đi đâu ạ?”

“Trưa rồi, nên ăn cơm.”

Trình Y Nhiên cản anh lại, vọt tới trước mặt anh, “Em không đi căn tin đâu. Chiều nay không có tiết, em sẽ quay về nhà trọ.”

Ngôn Mặc vẻ mặt đương nhiên, “Vừa lúc tôi cũng phải về nhà trọ, tiện đường đưa em một đoạn đi.” Nói xong dừng một chút, “Không cần cảm ơn tôi đâu, dù sao em cũng là tiểu sư muội của tôi.”

Trình Y Nhiên vẻ mặt hắc tuyến: em thật sự không hề nghĩ đến chuyện cảm ơn anh đâu, một chút cũng không!

Kết quả lúc tới nhà trọ, Ngôn Mặc chẳng hề về phòng mình mà lại đi thẳng tới phòng cô.

Trình Y Nhiên xoay người đi vào phòng bếp, “Nước lọc hay nước ngọt?”

Ngôn Mặc để tài liệu trên tay xuống mé bàn, sau đó tìm bừa một chỗ để ngồi, “Nước lọc.”

Chưa đầy một lúc sau, cô mang ra hai cốc nước, đưa cho anh một cốc.

Uống xong hai người nhìn nhau, Trình Y Nhiên không thể chịu được tình cảnh này, bèn hỏi: “Anh không định về à?”

Ngôn Mặc ra vẻ nghi hoặc, “Tôi cầm tài liệu về giúp em, còn đưa em về, em lại đuổi tôi đi?”

Trình Y Nhiên thật sự đã bị độ chai mặt của anh đánh bại, nhìn anh đầy khinh bỉ, “Chả lẽ là muốn ở đây ăn một bữa mới chịu về? Ngôn sư huynh, anh không thể thẳng thắn một chút sao?”

Ngôn sư huynh thực đơn thuần nhìn cô, vẻ mặt vỡ lẽ, “Tiểu sư muội, em định mời tôi ăn cơm sao, vậy thì thật là vinh hạnh quá.”

Chẹp chẹp chẹp, Ngôn Mặc anh không đi làm diễn viên đúng là tổn thất của quốc gia mà.

Bị bức bách dưới dâm uy của Ngôn Mặc, Trình Y Nhiên xắn tay áo bước vào phòng bếp.

Ngôn Mặc đi thăm phòng ở của cô, rõ ràng bố cục giống với bên anh mà lại nói là chả giống nhau tẹo nào. Sự tinh tế của nữ giới được thể hiện ở khắp nơi, huống hồ còn là một cô gái có tiếp xúc với nghệ thuật.

Rất nhiều bồn hoa từ nhỏ đến to, còn bày trí thêm búp bê, trên tường treo vài bức tranh phong cảnh, có lẽ là xuất phát từ chính tay cô. Màn cửa viền ren chạm đất lại thêm một tầng vải sợi, gió thổi tới là tung lên, trong làn gió nhẹ ấm áp, Ngôn Mặc hài lòng nhắm mắt lại.

Hai người ăn xong cơm trưa, Trình Y Nhiên bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ Ôn Ngữ Đường, dạo này bạn cô bị giáo sư Trương tư tưởng “Chu Dịch[1]” tra tấn tới trời đất đen kịt, luôn hỏi cô những chuyện không đầu không đuôi.

*Chú thích:

[1]Chu Dịch (tức Kinh Dịch) là bộ sách kinh điển của Trung Hoa. Nó là một hệ thống tư tưởng triết học của người Á Đông cổ đại. Tư tưởng triết học cơ bản dựa trên cơ sở của sự cân bằng thông qua đối kháng và thay đổi (chuyển dịch). Ban đầu, Kinh Dịch được coi là một hệ thống để bói toán, nhưng sau đó được phát triển dần lên bởi các nhà triết học Trung Hoa. Cho tới nay, Kinh Dịch đã được bổ sung các nội dung nhằm diễn giải ý nghĩa cũng như truyền đạt các tư tưởng triết học cổ Á Đông và được coi là một tinh hoa của cổ học Trung Hoa. Nó được vận dụng vào rất nhiều lĩnh vực của cuộc sống như thiên văn, địa lý, quân sự, nhân mệnh…

Hỏi: Quốc thịnh vượng, gia thịnh vượng, quốc gia thịnh vượng. Câu tiếp theo là gì?

Trình Y Nhiên cúi đầu nghĩ, trả lời lại rất nhanh: nhân an nhạc, dân an nhạc, nhân dân an nhạc.

Sai!

Vậy?

Ôn Ngữ Đường cười đến run người, nhắn lại: má nó, cmn, cmnc (mọi người cứ hiểu là bạn Đường đang tự biên tự diễn, tức đến mức chửi bậy cũng xuất khẩu thành thơ đi  )

Trình Y Nhiên tay cầm điện thoại, khóe miệng chứa nụ cười, dưới ánh nắng như phát sáng lên.
HẾT CHƯƠNG 3