Dịu Dàng Ngược Lối

Chương 7



Edit: Cải Trắng

Chu Trì đưa Ôn Vũ đi.

Lúc rời đi, tay anh đặt bên eo cô.

Ôn Vũ giãy dụa muốn thoát, anh nhăn mày nói: “Mặt mũi tôi không lớn lắm đâu, cô phối hợp tí đi.”

Ôn Vũ sững người ngay tức khắc. Giờ hai người họ vẫn chưa đi xa nên cô chỉ có thể nín nhịn để mặc tay anh “sàm sỡ” mình.

Mãi cho đến chỗ ngã rẽ, cô mới dùng lực khuỷu tay hất anh ra, cái hất tay mang theo cả nỗi buồn bực và xấu hổ.

Nhưng vì đối phương không dùng lực ôm cô thật nên cô vung người một cái đập luôn toàn thân vào cái cây phía sau, túi cũng theo quán tính văng ra xa.

Ôn Vũ: “…”

Còn có thể mất mặt hơn nữa không?

Chu Trì cũng hết sức bất ngờ trước hành động “tự mình hại mình” của cô, nhướng mày nhìn cô đau đớn ôm đầu, gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên vì tức giận.

Biết cô đang tức nên anh không đi lại đỡ mà liếc qua nhìn chiếc túi bị quăng tới cạnh cống thoát nước, rồi quay đầu nhìn cô một cái.

Phần lưng lẫn ót nhức tới mức làm cô chảy nước mắt, động thử chân một cái cũng thấy chân mình cứng đờ. Cô ngước lên nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây chuyện, lòng chưa lúc nào thấy uất ức như ngày hôm nay.

“Anh nhặt túi lên giúp tôi với.”

Chu Trì toan cãi lại là túi đâu phải là anh vứt đi nhưng nhìn cô xấu hổ tới mức hai mắt đỏ bừng, anh bĩu môi không nói gì nữa, yên lặng giúp cô nhặt túi lên.

“Khóa túi bị mở này.”

Ôn Vũ thử nhích hai bước lại phát hiện mắt cá chân bên phải đau nhói, đành phải trụ lực bằng chân trái nhảy lò cò đi qua.

Túi bị vung mạnh quá nên văng hết đồ bên trong ra, rớt mất son và hộp phấn.

Ôn Vũ dùng đèn pin điện thoại rọi xuống qua khe nắp cống thoát nước, rồi ngước lên nhìn Chu Trì.

Chẳng hiểu sao Chu Trì lại xúc động trước ánh mắt ấy.

Viền mắt đỏ ửng, nhìn vừa bất lực lại ấm ức, muốn nổi đóa mà không thể.

Tựa như một chú thỏ vốn chỉ có thể ăn cỏ cây mà cố chấp cắm đầu nhe răng ăn thịt, đã vậy đó còn là một chú thỏ mít ướt nữa.

Giờ thì dù là cảnh sát nhân dân hay chỉ là một người đàn ông bình thường anh đều nên giúp cô một tay, nhưng anh vẫn muốn cô phải nói ra lời nhờ vả mình tử tế hơn.

“Muốn tôi nhặt giúp cô à?”

“Không thì…sao?”

Chu Trì: “Khe hở nắp cống này không rộng lắm, tôi thấy tay cô thò qua được đấy.”

“Chuyện tối nay anh phải chịu phần lớn trách nhiệm đấy! Tên đó là bạn anh đúng không? Giờ anh muốn tôi ấn gọi 110 ngay tại đây hay về nhà báo?”

“Chà, cô “nhờ” tôi tử tế chút không được à.”

“Tôi ấn gọi luôn đấy!”

Chu Trì cười khẽ, lại hiểu tính cách cô thêm một chút, không so đo với cô nữa: “Đừng báo cảnh sát, tôi nhặt.”

Nhưng bàn tay anh không đủ nhỏ để len qua khe hở là thật, cố chấp lách vào lắm cũng miễn cưỡng thò được xuống, cơ mà phần da tay cũng vì thế mà trầy xước hết cả, đến lúc rút tay ra bàn tay đã đỏ ửng cả lên.

Nhìn hai món đồ trong tay mình, anh lại không khỏi xúc động thêm lần nữa.

Nếu anh nhớ không nhầm thì cái hộp phấn hồng gì đó của hãng này vô cùng đắt.

Ôn Vũ rê chân qua lấy lại hộp phấn và thỏi son.

Son môi dính chút nước còn hộp phấn chỉ có vỏ ngoài dính bẩn. Cô lau qua hộp phấn rồi ném trả lại vào trong túi, còn thỏi son lại thuận tay vứt luôn vào thùng rác.

Chu Trì: “…”

Anh không nói gì, để mặc Ôn Vũ khập khiễng đi đằng trước còn mình lẳng lặng bước theo sau, cứ thế đi thẳng qua một quán mì nhỏ.

Biển hiệu “Mỳ thịt bò chị Linh” vẫn đang sáng đèn, bên trong có người phụ nữ bị què chân đang bận rộn, gương mặt có vết sẹo kéo dài từ gò má trái tới lỗ tai.

Chị ấy tên Lâm Linh, là mẹ của thằng nhóc Lục Gia Đồng. Vì một tai nạn ngoài ý muốn mà chị ấy trở nên què quặt, gương mặt cũng mang vết thẹo dài, chồng chị thấy thế lập tức vứt vợ con bỏ chạy. Dù vậy chị vẫn rất kiên cường, gắng sức tập chân để mình bước đi như thường và quật cường nuôi con khôn lớn tới ngày hôm nay.

Chu Trì hiểu rõ từng chuyện của người sống quanh đây, đó là sự nhạy bén trong ngành nghề của anh.

Lâm Linh thấy họ tới, cười nói: “Tiểu Ngũ, Tiểu Chu, hai em giờ mới về đấy à? Có muốn vào uống bát canh không?”

Ôn Vũ nói: “Không được đâu chị Linh, em đang giảm cân.”

“Em có béo đâu, dáng người như thế này là đẹp lắm rồi.”

Chỉ có Chu Trì là định bước vào tiệm. Lâm Linh đang định múc bát canh cho anh thì anh lại nói: “Chị Linh đừng vội, cho em xin chút nước rửa tay đã.”

“Nước mà còn cần phải xin ư?” Lâm Linh bật cười chỉ vòi nước cho anh, bất ngờ phát hiện trên mu bàn tay anh có vết thương: “Sao lại trầy da thế này? Em đừng rửa nước nữa, để chị đi lấy rượu cho em khử trùng.”

“Không cần đâu ạ, sạch bụi bẩn là được.” Chu Trì giơ tay hứng dưới vòi nước, rửa sạch.

Lâm Linh vội vàng đi tìm cho anh chai rượu trắng, quay đầu thấy Ôn Vũ khập khiễng bước đi cũng lo lắng.

Chu Trì nói: “Cô ấy không sao đâu, trật chân thôi.”

Anh lại bước theo Ôn Vũ.

Cô đi rất chậm, anh chỉ cần bước nhanh hai ba bước là có thể đi vượt qua cô, xoay người đi giật lùi, mỉm cười chọc ghẹo dưới cái nhìn đầy bực tức của cô: “À, đáng lẽ nãy tôi phải lấy rượu trắng của chị Linh cho cô xoa mới đúng.”

“Không cần! Tôi không đau chút nào!” Ôn Vũ đau tới há mồm.

Hai người một trước một sau đi lên tầng. Chu Trì đã leo tuốt hết một tầng rồi Ôn Vũ mới chậm rì rì bước được ba bậc thang

Anh vịn tay vào lan can, nhìn qua khe hở cầu thang thấy đôi tay trắng nõn của cô nằm chặt tay vịn, gian nan thở dốc.

Anh quay ngược trở lại đứng trước mặt cô.

Ôn Vũ ngẩng lên nhìn anh: “Quay lại đây làm gì, chân anh không phải dài lắm à.”

“Cô đang trách tôi không đỡ cô hả?” Anh ung dung đón lấy cái nhìn căm tức của cô: “Là tự cô tránh tôi như tránh tà đấy chứ.”

Ôn Vũ không nói gì.

Toàn thân cô đau nhức đến mức còn định tới bệnh viện bó bột rồi ấy chứ, nhưng nghĩ lại thì chắc ngày mai sẽ đỡ hơn thôi. Có điều giờ phải leo thang bộ cô lại thấy không tốt nổi, bước một bước thôi cũng đau.

“Cô tránh tôi làm gì?” Chu Trì nói: “Nhìn tôi giống kẻ xấu lắm à?”

Ôn Vũ nhạo báng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng?”

Chu Trì bật cười đầy bất lực: “Thôi được, vậy để tôi nói cho cô nghe, dù có là người xấu đi chăng nữa người ta cũng không làm chuyện xấu trước mặt hàng xóm đâu.”

Anh nói tiếp: “Tên cô là Ôn trong dịu dàng, Vũ trong khiêu vũ, lại hay mặc sườn xám thế này sau đừng có mà nóng tính thế nữa. Dịu dàng chút đi! Đừng chọc điên kẻ xấu!”

Ôn Vũ: “Anh đừng có gọi tên tôi!”

“Tên Ôn Vũ mà không cho người ta gọi?”

“Không cho.”

“Được.” Chu Trì lười so đo với cô, hất hàm nói: “Muốn ôm hay muốn khiêng?”

Ôn Vũ còn chưa kịp phản ứng, Chu Trì đã cúi người khiêng cô trên vai.

“Chu, Trì!”

“Không cần cảm ơn.”

Ôn Vũ: “…”

Eo cô đập vào bả vai cứng rắn của anh, đầu óc quay cuồng máu dồn lên não vì di chuyển trong tư thế lộn cổ xuống đất, mặt thì như dí sát hẳn vào lớp áo phông của anh. Với khoảng cách gần như này, Ôn Vũ có thể thấy rõ ràng vòng eo rắn chắc ẩn sau lớp áo kia, từng động tác của anh hết sức mạnh mẽ, mông lại vểnh… Không hiểu nghĩ nào cô lại mường tượng đến cả chuyển hẳn trong chuyện ấy anh cũng rất được.

Sao thế nhỉ?

Sao trong đầu cô lại có suy nghĩ ô uế vậy cơ chứ?

Anh chỉ quàng tay giữ thăng bằng cách ôm phần đầu gối chứ không có hành động nào khác. Như hiểu được điều cô đang lo lắng, lúc tới chỗ khúc ngoặt hành lang anh nhỏ giọng bảo: “Không ai thấy đâu.”

Ôn Vũ rất muốn vạc lại rằng anh là chó nghiệp vụ à, sao tai với mũi thính thế.

Nhưng đi qua rồi mới biết, nhà hàng xóm tầm này ai ai cũng đóng kín cửa. Tới nơi, cô được anh thả xuống trước cửa nhưng vì anh rút tay nhanh quá cô chưa kịp đứng vững nên lại ngã bổ nhào lên người anh.

Đối phương không nhúc nhích, không lui ra phía sau hay được đà sấn tới, cứ lẳng lặng đợi cô tự đứng thẳng dậy.

Khoảnh khắc đó, người Ôn Vũ cứng đơ.

Cô chạm tay vào vòm ngực đầy nam tính của anh, ẩn bên trong có thứ đang “nhảy nhót”.

Và cả…

Cô sờ được một thứ cưng cứng nằm ở phần bụng dưới của anh.

Cô đờ đẫn tới quên cả nhúc nhích, chờ tới khi phản ứng lại rồi lập tức bật người dậy quay đầu bấm mật mã rồi lủi nhanh vào nhà.

A a a a!

Đồ bỉ ổi!

Cô đụng phải chỗ đó của anh rồi á?

Ghê chết đi được!

Cô chưa cả ngồi đã vơ vội điện thoại tìm tới anh cảnh sát nằm trong danh sách bạn bè của mình kêu cứu.

Chanel: “Cảnh sát Đoạn! Gã bỉ ổi kia lại giở trò với tôi rồi!”

Chanel: “A a a a a, lần này gã lộ rõ thú tính rồi! Xấu xa khủng khiếp luôn! Đồ mặt người dạ thú!”



Bên kia cánh cửa, Chu Trì cũng nhanh chóng quay người đi vào nhà mình phía đối diện, đồng thời rút cây mã tấu giấu ở lưng quần ra. Đôi mắt thâm thúy đột nhiên lóe lên, nghĩ tới biểu cảm ban nãy của Ôn Vũ.

Anh muốn đi sang giải thích, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết.

Cứ để cô tránh xa anh cũng là một cách bảo vệ.

Trong nhà không bật đèn, anh lặng lẽ di chuyển ra phía sau rèm phòng ngủ hướng mắt theo dõi động tĩnh ở cửa sổ đằng xa. Rèm cửa căn phòng đó khẽ lay động, thi thoảng lại thấy lướt qua bóng dáng một người đàn ông.

Tay buôn ma túy đó tên Diêm Trí Binh.

Một gã đàn ông hơn 30 tuổi.

Là tay thủ lĩnh gần đây Tân Dã rất tín nhiệm.

Số ma túy tuồn vào thị trường trong nước hai năm trở lại đây đều do thuộc hạ của anh ta điều chuyển, nếu suy đoán của tổ phòng chống ma túy không sai thì rất có thể anh ta có căn cứ điều chế ma túy ngay tại tỉnh hoặc thậm chí ngay trong thành phố này.

Còn Tân Dã thì kể từ lần trốn thoát thành công hai năm trước tới nay không có tin tức gì.

Tân Dã

35 tuổi.

Ông trùm ma túy gây nhiễu loạn tại Trung Quốc.

Gã lập nghiệp buôn ma túy tại biên giới Tam Cảnh của nước Già Man(1). Tám năm nay gã không ngừng vận chuyển lượng lớn ma túy vào thị trường Trung Quốc thông qua cách vượt biên, thủ đoạn vô cùng xảo trá. Nhưng kể từ vụ án oanh động hai năm trước, gã mất tăm không thấy tung tích, chỉ khi nào cần thiết mới có thuộc hạ ra mặt làm giao dịch.

(1)Tam Cảnh lẫn nước Già Man đều là những danh xưng không có thực trên thế giới. Có lẽ tác giả muốn tránh đụng chạm tới quốc gia khác nên đã bịa những địa danh bên ngoài lãnh thổ Trung Quốc.

Bốn tháng trước, trong thành phố đã xảy ra một vụ đâm xe chết người và người thiệt mạng là một con buôn ma tuý, còn tên trước đó được cứu đưa vào bệnh viện chữa trị cũng tự dưng bỏ mạng. Theo như nguồn tin được truyền về thì đây là thủ đoạn giết người diệt khẩu quen thuộc của Tân Dã.

Và giờ bọn họ cần phải tiếp cận được Diêm Trí Binh mới gặp được Tân Dã.

Chu Trì đứng cạnh cửa sổ quan sát hồi lâu, tay bất giác giơ giữa không trung mờ mịt nhịp từng nhịp như đang gảy ghita.

Đã lâu rồi anh không được chơi ghita.

Ca hát và đàn ghita là hai thứ anh yêu thích nhất.

Nếu như cha anh không hi sinh trong tay tội phạm ma tuý, anh đã chẳng cần phải theo học học viện cảnh sát, có thể nuông chiều theo sở thích của mình mà học trường nghệ thuật, mỗi lần đi học là được đàn hát, ôm ghita ngâm nga ca khúc mình yêu thích.

Nhà số 193 đường dân tộc Hồi, khu dân cư “ổ chuột” ấy chỉ là thân phận của Chu Trì.

Còn Đoàn Trì là đặc công, hai năm trước gia nhập đội phòng chống ma tuý của tỉnh.

Anh từ nhỏ đã sống trong khu tập thể của Cục công an. Mẹ của anh là một người rất dịu dàng, bà ở nhà làm công việc nội trợ và dành rất nhiều thời gian để chăm sóc con cái. Còn cha anh là đội trưởng đội phòng chống ma tuý. Vợ chồng họ rất yêu thương nhau nhưng gần thì ít mà xa cách thì nhiều.

Và trong một lần làm nhiệm vụ, Đoàn Tích Hoa vì cứu con tin mà bỏ mạng dưới họng súng của một tay buồn ma tuý, còn Chu Lan gắng gượng nuôi anh đến năm 18 tuổi cũng dứt áo gieo mình đi tìm Đoàn Tích Hoa.

Ngày bà rời đi là một ngày rất đỗi bình thường. Bà vẫn chuyển sinh hoạt phí cho anh như mọi ngày, gửi anh xem dự báo thời tiết ngày hôm đó, dặn dò trong điện thoại rằng hễ anh mặc quần trắng mà bị bắn dầu vào quần nhớ phải lập tức dấp nước lau đi, muốn ăn gà hầm thì phải luộc sơ miếng gà loại bỏ cặn bẩn rồi bấc nồi lên bếp ninh mới ngon.

Bà cười nói với anh hết thảy rồi nhắm mắt nhẹ nhàng rời khỏi thế giới.

Chờ tới lúc anh về tới nhà đã thấy Chu Lan mỉm cười, ôm bức hình gia đình ba người ngồi lên ghế của Đoàn Tích Hoa trong phòng sách.

Bà uống một lượng lớn thuốc ngủ để rời khỏi nơi này.

Hoá ra trước đó, mỗi lần bà vui vẻ mỉm cười với anh đều là gắng gượng, thực chất cuộc sống của bà không hề vui vẻ.

Từ đó về sau, anh không bao giờ mặc quần trắng nữa.

Bản thân cũng chẳng bao giờ chủ động ăn canh gà. Mỗi lần đi với đồng nghiệp gọi canh gà hay xuống canteen ăn có món thịt gà rang, anh đều ăn qua loa vài miếng cho xong rồi ngồi nói cười với bọn họ, chứ cũng chẳng biết mùi vị món gà lúc đó như thế nào.

Ngón tay của Chu Trì thon dài đẹp mắt, là một đôi tay gảy ghita vô cùng xinh đẹp.

Nhưng những buổi huấn luyện khắc nghiệt và việc cầm súng thường xuyên đã khiến đôi tay ấy trở nên chai sạn, gần đây còn hay đi sửa điện nên đôi tay ấy trông lại càng sần sùi hơn, lúc này đây trên mu bàn tay còn xuất hiện vết trầy da, là dấu tích chứng minh cho việc anh vừa giúp Ôn Vũ lấy điện thoại.

Tay anh nhảy múa giữa không trung gảy một ca khúc ưa thích, chờ tới khi đèn trên tầng bốn phía đối diện tắt hẳn, anh mới thu hồi tầm mắt, mở di động còn lại ra liên lạc với nhóm Trịnh Kỳ Hoa, phía Trịnh Kỳ Hoa lập tức gửi cho anh một tệp văn kiện cực kỳ quan trọng qua QQ.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Trì lại đăng nhập vào QQ, bất ngờ nhận được lời cầu cứu của cô gái lần trước đòi báo cảnh sát.

Chanel: “Hu hu hu, cảnh sát Đoàn, anh bảo tôi phải làm gì bây giờ?”

Chu Trì đọc xong tin nhắn cô gửi, bắt đầu trả lời.

Geogre: “Cô nói rõ hơn những chuyện mình trải qua tôi nghe xem nào. Giờ cô an toàn chứ?”

Chanel: “Giờ thì tôi an toàn, tôi đang ở trong nhà mà. Tên đó là hàng xóm của tôi! Mặc, mặc dù vừa rồi tôi thấy anh ta có phản ứng hết sức dâm dê nhưng anh ta lại không càn rỡ làm đến cùng. Hu hu hu, tôi sợ muốn khóc, nức nở.jpg”

Geogre: “Cô đang sống một mình hay ở cùng người thân?”

Chanel: “Tôi sống một mình, khóc lóc.jpg”

Geogre: “Anh ta là chủ nhà hay người thuê?”

Chanel: “Người thuê.”

Geogre: “Nếu cô không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh nghi phạm có hành vi quấy rối, hãy thử liên hệ với chủ nhà giải bày sự tình xem, xem có thể khuyên họ huỷ hợp đồng thuê của đối phương không.”

Chanel: “Để tôi thử coi sao, hu hu.”

Chu Trì ngẫm nghĩ một hồi lại gõ tiếp: “Người đàn ông đó có phải từng cố lấy lòng cô không, có phải đối phương thích cô không?”

Chanel: “Vâng.”

Chanel: “Tôi là người có ngoại hình khá ưa nhìn. Sau đấy tôi phát hiện ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi bản thân anh ta đã có những biểu hiện không bình thường rồi. Rõ ràng từ trên xuống dưới anh ta đều tỏ rõ anh ta có hứng thú với tôi nhưng đến cuối lại lạnh lùng từ chối. Đầu óc tên này có vấn đề!”

Geogre: “Ý cô là bị tâm thần?”

Chanel: “Không đến mức đó đâu cảnh sát Đoàn, chẳng qua là hành động của anh ta hơi thần kinh.”

Đến đây Chu Trì cũng đã hiểu đại khái tình huống rồi, gã đó vì quá ái mộ cô gái xinh đẹp trẻ tuổi kia nên mới có hành vi như quấy rối, rơi vào tình huống này nếu không cẩn thận đúng là sẽ gặp nguy hiểm.

Geogre: “Cô phải chú ý nhiều hơn đến camera quanh khu mình sống và camera tại nhà, tốt nhất là lúc nào nói chuyện với anh ta máy cũng phải trong chế độ ghi âm sẵn, nếu tay đàn ông đó có hành động như là chuyển khoản cho cô một khoản tiền, cô tuyệt đối không được nhận vì rất có thể gã sẽ biến mối quan hệ này thành mối quan hệ giao dịch nếu kiện ra toà…”

Xong anh lại nói về một số điều cần lưu ý khi lấy chứng cứ giống lần trước.

Chanel: “Cảm ơn cảnh sát Đoàn, giờ tôi có thể gọi cho anh không?”

“Tôi hơi sợ QAQ”

“Không được.”

Lời từ chối của anh gửi qua gần như cùng lúc với tin nhắn thứ hai của cô.

Ánh sáng từ điện thoại hắt lên chiếu rõ đôi mắt thâm thuý của anh, Chu Trì gõ chữ trả lời: “Bình thường làm nhiệm vụ tôi không có thời gian nhận điện ngay tức khắc, tôi sẽ giới thiệu cho cô một người đồng nghiệp khác của tôi, sau có việc gì cô cứ tìm cô ấy. Và tốt nhất là cô nên liên hệ trực tiếp với cảnh sát tại khu vực mình sinh sống.”

Anh nhanh chóng gửi cho cô tài khoản QQ và số điện thoại của một nữ cảnh sát.

Chanel: “Vâng, cảm ơn cảnh sát Đoàn, anh nghỉ ngơi đi nhé. Chúc ngủ ngon ạ!”

Geogre: “U…”

Vốn anh định đáp là “ừm” nhưng ấn nhanh quá thành ra chưa kịp gõ xong đã gửi đi. Sau đấy, anh không đáp lại nữa mà tắt máy đi ra chỗ bao cát tập luyện.