Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 2: Gặp mặt



   Mạc Thiên Nhược được sinh ra trong nhung lụa, hào hoa những người bên cạnh ông không phải người có tiền thì cũng là những người có quyền thế vậy nhưng có mấy ai không vì lợi ích của bản thân. Một người bạn chân thành như bố của Mộc Uyển Đình đâu có dễ gặp vì vậy ông vô cùng trân quý mối nhân duyên này.

   Lời đính ước năm xưa, mặc dù chỉ là một lời hứa miệng nhưng người trọng tình nghĩa như Mạc Thiên Nhược sao có thể quên. Ông luôn có niềm tin "một người trọng nghĩa khí, chân thành như bố của Mộc Uyển Đình nhất định sẽ nuôi dạy nên một đứa con tài đức vẹn toàn". Trước giờ bản thân ông chưa từng coi đó là lời nói nơi cửa miệng.

Chỉ có điều bây giờ bố của Mộc Uyển Đình đã mất, ở thời đại bây giờ cũng không thể mang chuyện đính ước ra để áp đặt cho bọn trẻ, vả lại Mộc Uyển Đình mới chỉ là cô bé 13 tuổi, thật sự còn quá nhỏ để nhắc tới chuyện kết hôn. Việc trước mắt chính là chăm sóc tốt cho Mộc Uyển Đình. Sau này cô bé muốn từ chối mối hôn sự này, nhà họ Mạc sẽ không gượng ép. Nếu cô bé chịu gả, nhà họ Mạc cũng sẽ không có lý do để từ chối.

   Nghĩ Vậy Mạc Thiên Nhược khẽ xoa đầu Mộc Uyển Đình rồi nói: " sau này hãy xem đây là nhà của con."

    Đào Diệp Vân ngồi bên cạnh cũng nói thêm:

" Uyển Đình, chúng ta là bạn tốt của bố con, sau này còn và chúng ta chính là người một nhà."

"Chú và dì sẽ chăm sóc tốt cho con."

   Bỗng nhiên nhắc đến người bố vừa qua đời, Mộc Uyển Đình không giấu được sự bi thương, hốc mắt cô bé đỏ hoe ngước lên rồi lại không biết phải nói gì, chỉ đành gật gật đầu xem như đáp lời Đào Diệp Vân.

Bịch...bịch...bịch...

   Lúc này, phía ngoài vọng lại tiếng bóng chạm đất khiến những người trong nhà cùng hướng ánh mắt nhìn ra cửa.

   Một chàng trai trông khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu đen, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại toát lên vẻ sắc sảo, hoạt bát. Ngay cả bước đi của cậu cũng như kéo theo gió, nhanh nhẹn mà mạnh mẽ. Quả bóng trong tay cậu liên tục bị đập xuống rồi lại nảy lên. Khi cậu ý thức được trong phòng khách đang có người lạ liền vội vàng thu lại trái bóng trong tay.

" Thiên Vũ, mau lại đây." Đào Diệp Vân vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Mạc Thiên Vũ.

   "Thiên Vũ ư", Mộc Uyển Đình vừa nghe đến cái tên này liền bất giác giật mình, trong lồng ngực vang lên những tiếng thình thịch nặng trĩu, đây chẳng phải cái tên khi bố cô còn sống vẫn thường hay nhắc tới hay sao. Bố cô nói Thiên Vũ chính là vị hôn phu mà bố chọn cho cô. Thật ra ở cái tuổi của cô cũng chẳng hiểu "vị hôn phu" có nghĩa là gì nhưng cô luôn mặc định người bố cô chọn chính là một người tốt và sẽ đối xử tốt với cô.

   Mộc Uyển Đình khẽ nâng mắt nén nhìn cậu thanh niên trước mặt, ngay lập tức mơ ước nhỏ nhoi trong lòng cô đều tan biến hệt như những bọt sóng ngoài biển khơi. Trên khuôn mặt sắc sảo ấy hằn rõ lên vẻ lạnh lùng, cô độc hệt như ánh mặt trời cao ngạo mà chói chang trên đỉnh núi và quan trọng hơn chính là lúc Mạc Thiên Vũ bước tới, anh khẽ đảo mắt nhìn Mộc Uyển Đình, trong ánh mắt đó không ngần ngại mà phô ra sự thờ ơ, lạnh nhạt.

   Đào Diệp Vân niềm nở nói với Mộc Uyển Đình: " Đây là con trai của dì Mạc Thiên Vũ ".

Dứt lời bà lại quay sang nhìn Mạc Thiên Vũ, ánh mắt cũng mang theo ý cười.

" Thiên Vũ, đây là Uyển Đình, chuyện này hôm qua bố mẹ đã nói với con rồi đó."

" Uyển Đình, Mộc Uyển Đình là cô bé này sao?" Trong đầu Mạc Thiên Vũ vang lên một câu hỏi, anh khó hiểu nhìn Đào Diệp Vân. Tối qua bà nói: " Bố con đã đính ước cho con và con gái của một người bạn tốt. Ngày mai mẹ sẽ đi đón vị hôn thê của con tới đây, sau này con bé sẽ sống cùng chúng ta."

   Thời đại nào rồi còn có chuyện sắp đặt đính ước, Mạc Thiên Vũ vốn chẳng bận tâm, xem đó như chuyện không liên quan đến mình nhưng giờ đây nhìn cô bé gầy gò, đen nhẻm trước mặt khiến anh không khỏi bật cười thầm nghĩ. " Vị hôn thê gì chứ, một cô bé còn chưa đến tuổi vị thành niên, chỉ là một đứa con nít biết cái gì đâu."

" Thiên Vũ, Uyển Đình mới tới, còn nhiều điều lạ lẫm, sau này hãy quan tâm, chăm sóc cho con bé có biết không?"

   Một lời của Mạc Thiên Nhược vang lên, lúc này Mạc Thiên Vũ mới vội vàng thu hồi lại dòng suy nghĩ mênh mang. Anh gật đầu đồng ý với Mạc Thiên Nhược rồi nói với Mộc Uyển Đình: " Sau này có việc gì có thể tìm anh."

Một giọng nói trầm ổn, tựa như tiếng suối róc rách nơi rừng thẳm nhưng khi chạm đến tai lại cho người nghe cảm nhận được sự kiêu ngạo, thần bí ẩn sâu bên trong.

Mộc Uyển Đình bỗng chốc trở lên căng thẳng, hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi siết chặt vào nhau, ngữ điệu trả lời có phần lúng túng: " Cảm...cảm ơn anh."