Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 46: Tôi không muốn ép buộc cô ấy



Tiếng chuông cửa vang lên. Mộc Uyển Đình không lập tức đi mở cửa ngay, cô ngồi trê sofa, đầu vẫn còn mơ màng, bụng cũng đang cồn cào khó chịu.

Phía bên ngoài, người đàn ông dần mất kiên nhẫn, ngón tay thon dài ấn chặt lên chuông cửa tạo lên thứ âm thanh thúc giục tới chói tai.

Lúc này Mộc Uyển Đình mới chậm rãi đứng lên, bước những bước chân nặng nề tiến về phía cửa. Qua ô mắt mèo, xác định được người bên ngoài là Mạc Thiên Vũ, cô thở dài một hơi, tay vặn nắm cửa.

Cửa vừa mở, Mộc Uyển Đình vừa đứng tránh sang một bên nhường lối cho Mạc thiên Vũ bước vào vừa nhẹ giọng.

" Nhan Đường Quân đâu? Không phải nói anh ấy đang tìm Thiên Kiều à? Sao lại có một mình anh tới?"

" Toàn mùi rượu" Mạc Thiên Vũ bước vào, vừa nói dứt lời tầm mắt liền rơi trên đóng vỏ chai ngổn ngang dưới đất, anh nhíu mày quay lại nhìn cô: “Có thể uống tới như này sao?”

Mộc Uyển Đình dương lên đôi mắt to tròn có phần mờ ảo, cười ngây ngốc, gật gật đầu rồi bước đến sofa ngồi xuống.

" Anh, nếu Nhan Đường Quân đã không tới, vậy anh cũng về đi, em ở lại đây chăm sóc Thiên Kiều".

Mạc Thiên Vũ:" Em nhìn em đi, uống thành như vậy rồi còn chăm sóc được ai?"

" Mới uống có một chút. Em đã hứa với Thiên Kiều đêm nay sẽ cùng cậu ấy uống hết rượu trong khách sạn này."

Nhìn cái dáng vẻ này cũng chẳng hơn hôm ở quán bar là mấy, Mạc thiên Vũ có chút bất lực nhưng cũng lười so đo cùng cô.

" Người ta hết rượu rồi, anh đưa em về, ngày mai sẽ uống tiếp."

" Không về, đêm nay em phải…" Còn chưa nói được hết câu, bỗng nhiên trong dạ dày như dâng lên từng đợt sóng, cuồn cuồn, cuồn cuộn như muốn đẩy xô tất cả những thứ bên trong bay ra. Mộc Uyển Đình vội đưa tay lên bưng miệng.

Mạc Thiên Vũ liền phản ứng, vội bước tới bên cạnh vỗ vỗ lên lưng cô: "Khó chịu sao? "

Mộc Uyển Đình lắc đầu: " Không có", vừa ngước mắt lên lại thấy vẻ mặt “Không thể tin” của Mạc Thiên Vũ, cô vội ép mình đứng lên. " Em Thật sự vẫn ổn"

" Mộc Uyển Đình"

Do lực đứng lên khá mạnh, sóng vỗ trong dạ dày lại đang gào thét khiến cho cô vô cùng khó chịu, sau khi bên tai vang lên một tiếng hét giận dữ cô mới ý thức được bản thân vừa gây ra tội lỗi gì. Cũng may những thứ bay ra từ dạ dày cô không rơi trên người Mạc Thiên Vũ mà ngoan ngoãn rơi xuống sàn nhà bằng không cô khó lòng mà yên ổn qua đêm nay.

Đỡ Mộc Uyển Đình ngồi xuống sofa, Mạc thiên Vũ rót cho cô một cốc nước rồi tìm người dọn dẹp những thứ bừa bộn trong phòng. Tới khi nhìn lại, cô gái nhỏ đã ngủ từ lúc nào không hay.

Đã muộn không thấy Mộc Uyển Đình về nhà, vì lo lắng cho cô nên anh mới vội vàng tới đây một chuyến, quả nhiên không ngoài dự đoán, uống rượu vào cô hoàn toàn không còn biết trời trên đất dưới là như thế nào. Nhìn hai chiếc ghế sofa, hai cô gái đang ngủ ngon lành Mạc Thiên Vũ thật sự cảm thấy đau đầu. Giữa lúc anh chưa biết làm sao thì chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Người tới là Từ Hướng Viên: " Xin lỗi, tôi bị tắc đường. Em ấy sao rồi?"

Mạc Thiên Vũ chỉ lên chiếc ghế sofa: " Ngủ rồi. Lo lắng như vậy sao còn nói những lời tổn thương người ta?"

Từ Hướng Viên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nhan Thiên Kiều, xót xa nhìn cô ấy nói: " Tôi nhìn em ấy trưởng thành, từ nhỏ đến lớn đều là trêu đùa không giới hạn. Tôi không biết là em ấy đang nghiêm túc, càng không nghĩ vì chuyện này khiến em ấy khổ sở như vậy."

" Thật sự không cố ý làm tổn thương em ấy."

Mạc Thiên Vũ: " Tiếp theo cậu tính thế nào?"

Từ Hướng Viên cào cào tóc, tỏ vẻ phiền não: " Không biết, chuyện này đến với tôi thật quá bất ngờ."

Mạc Thiên Vũ ngồi trên tay vịn ghế, trầm ngâm một hồi rồi nói: " Em ấy cũng đã trưởng thành rồi, cậu thích hay không thích em ấy. Suy nghĩ cho kỹ. Chuyện này cần dứt khoát, rõ ràng."

Từ Hướng Viên gật gật đầu đồng tình rồi lại bất ngờ hỏi lại: " Có thể dứt khoát được sao? Vậy cậu với Mộc Uyển Đình là mối quan hệ gì?"

" Rõ ràng là cậu đối với em ấy không giống những người khác, tôi nghĩ hẳn là cậu rất thích em ấy. Đúng không?"

Mạc Thiên Vũ vẫn im lặng không trả lời, Từ Hướng Viên lại tiếp tục thăm dò. " Cậu mở công ty vì em ấy, về nước vì em ấy. Đã thích người ta như vậy? Tại sao cậu vẫn không nói cho em ấy biết?"

Trong mắt ánh lên cái nhìn âm u, Mạc Thiên Vũ nhếch môi nở một nụ cười chua chát, một lúc sau mới nói: “Chuyện của chúng ta không giống nhau. Nhan Thiên Kiều thích cậu nhưng người Mộc Uyển Đình thích không phải tôi.”

Người cô thích không phải anh, vậy sao anh có thể dứt khoát cho được. Hơn nữa bố mẹ cô sớm đã không còn. Hiện tại người thân duy nhất của cô chỉ có gia đình anh. Anh lo sợ nếu chuyện tình cảm của họ không thành sẽ khiến cho mối quan hệ này tan vỡ. Như vậy chẳng phải chính anh đã đẩy cô vào bóng tối lần nữa hay sao.

" Tôi không muốn ép buộc cô ấy".