Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 5: Em không phải nhóc con



Không những bị Mộc Uyển Đình bắt gặp bộ dáng vụng trộm, nén nút mà ngay cả tên cũng bị gọi đến, Mạc Thiên Vũ cố trưng lên vẻ mặt bình thản. Dùng giọng điệu lãnh đạm mà nói: " Sao lại giật mình như vậy, làm chuyện gì xấu à?"

Không nghĩ Mạc Thiên Vũ sẽ hỏi như vậy, Mộc Uyển Đình vội lắc đầu phủ nhận: " Không... Không có..."

Nhìn Mộc Uyển Đình sợ sệt, siết chặt tay lên tập giấy vẽ mộc Thiên Vũ cảm thấy có chút thú vị, bước chân không tự chủ mà Tiến lại gần "vẽ tranh sao?"

Nhìn xuống bức tranh trên tay Mộc Uyển Đình cậu có chút sửng sốt, không ngờ tới cô nhóc này lại vẽ tranh đẹp như vậy.

 Trong tranh, một người phụ nữ hiện lên sống động như ngoài đời thực. Khuôn mặt trái xoan, bờ môi đang mỉm cười hiền dịu, sống mũi cao kết hợp với đôi mắt to tròn toát lên vẻ thông minh, nhanh nhẹn. Mái tóc đen láy buông xuống ngang lưng. Từ người phụ nữ toát lên vẻ thanh thoát, dịu dàng.

Nghĩ tới mẹ cậu từng nói mẹ của Mộc Uyển Đình đã mất vì bệnh nan y, vậy nên người trong bức tranh này có lẽ là mẹ của cô nhóc. Sắc mặt của Mạc Thiên Vũ có chút dịu lại, tuy nhiên lời nói vẫn mang vẻ lãnh đạm.

" Nhớ người thân sao?"

Dù sống chung một nhà nhưng Mộc Uyển Đình chưa từng nói chuyện riêng cùng Mạc Thiên Vũ. Trong ấn tượng của cô, cậu chính là người ở ngay trước mặt nhưng xa tận chân trời. Ngay cả lúc này cũng vậy, cảm giác của cô chính là hai người hai thế giới thật to, có vươn tay ra cũng chẳng thể chạm tới. Cô cố lấy dũng khí cũng chỉ có thể trả lời cậu bằng một cái gật đầu.

    Mạc Thiên Vũ nói: " Mỗi người khi sinh ra sẽ được thượng đế giao cho một nhiệm vụ, có lẽ bố mẹ em đã hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này vậy nên họ đã được cử đến một thế giới khác để nhận nhiệm vụ mới."

Dứt lời Mạc Thiên Vũ liền xoay người bước về phòng của mình để lại phía sau lưng một bóng người vẫn còn đang ngây ngốc, không hiểu những lời của cậu có được tính là đang an ủi người khác hay không.

   Buổi tối, sau khi ăn xong, Mộc Uyển Đình không về phòng ngay như mọi ngày mà bước ra con đường dẫn vào biệt thự đi tản bộ. Cả buổi chiều cô đã suy ngẫm về những lời của Mạc Thiên Vũ. Biết đâu ở một thế giới nào đó bố mẹ cô đang có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Kết thúc cũng chính là một loại khởi đầu mới. Trong lòng có chút nhẹ nhõm, Mộc Uyển Đình tùy ý mà ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh, tựa lưng trên thành ghế, khẽ khép mắt lại tận hưởng mùi hương hoa bay trong gió, cơ thể cũng tùy hứng mà thả lỏng theo nhịp đung đưa nhẹ nhàng.

" Sao lại ngồi đây"

   Mộc Uyển Đình vội mở mắt ra, Trước mặt cô là chàng trai trẻ mang bộ đồ thể thao màu đen, chân đi giày thể thao màu trắng, tay ôm bóng. Hình ảnh này hệt như ngày đầu tiên cô đến đây.

" Mạc Thiên Vũ"

   Ánh trăng dần soi sáng, nhẹ nhàng từ sau đám mây rọi tới. Thứ ánh sáng dịu nhẹ, trong veo chiếu xuống mặt đất, cũng dừng lại trên mặt cậu. Cậu bình lặng nhìn cô, mà cô cũng cố lấy dũng khí nhìn lại cậu.

   Một cao một thấp, tầm mắt hai người đang giao nhau giữa không trung. Một lúc lâu sau, Mạc Thiên Vũ lại hỏi " Lại nhớ bố mẹ sao?"

Mộc Uyển Đình suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng nói: " Em đã suy nghĩ những lời anh nói lúc sáng. Chắc chắn ở một nơi nào đó bố mẹ em đang sống rất tốt và cũng đang dõi theo em mỗi ngày."

    Mạc Thiên Vũ đặt trái bóng xuống rồi ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh. " Nghĩ được vậy là tốt rồi"

  " Này nhóc con, em..."

Mạc Thiên Vũ vốn định nói gì đó nhưng anh chưa nói hết câu đã bị Mộc Uyển Đình chen ngang.

" Em không phải nhóc con".

Mạc Thiên Vũ: " Thật sao?"

Mộc Uyển Đình: " Sau này em sẽ lớn lên"

Nói đến đây Mạc thiên Vũ không khỏi bật cười, vốn chỉ là khóe môi khẽ cong lên, sau cậu lại bật cười thành tiếng: "Được...Được, vậy em mau lớn lên đi."

Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Mộc Uyển Đình nhìn sang Mạc Thiên Vũ mà thất thần. Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy cậu cười. Không nghĩ rằng trên khuôn mặt lạnh lùng ấy khi cười lên sẽ đẹp tới vậy. Nụ cười này hệt như hoa nở trên tuyết, lấp lánh, lung linh, rực rỡ mà kiêu sa.

    Mạc Thiên Vũ cảm thấy có chút thú vị, ngày thường Mộc Uyển Đình đều nhút nhát, sợ sệt, không ngờ cô cũng có dáng vẻ của con nhím xù lông. Cậu nhìn cái dáng vẻ vừa cau có vừa đáng yêu của cô không khỏi cong môi trưng lên một nụ cười khác.

Mộc Uyển Đình suy nghĩ gì đó rồi lất hết dũng khí quay sang người bên cạnh, thấp giọng hỏi: " Mạc Thiên Vũ, có phải anh không thích em ở nhà anh."

Mạc Thiên Vũ nhíu mày khó hiểu. Không biết biểu hiện nào của cậu khiến cô có suy nghĩ như vậy.

Mộc Uyển Đình mím môi lưỡng lự rồi lại hỏi: "Người lớn nói chúng ta có hôn ước, điều này khiến anh không vui phải không?"

Mạc Thiên Vũ hơi rũ mắt nhìn cô, nhất thời im lặng.