Dịu Dàng Tận Xương

Chương 77



Tám giờ sáng, Chương Đình vừa bước vào hành lang bệnh viện quân khu thì đã nhìn thấy cặp đôi trẻ đang đứng chờ ông trước cửa phòng làm việc.

Người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu xanh nâu, dáng đứng hiên ngang đầy khí khái. Cô gái đứng cạnh anh mặc một chiếc váy đỏ thẫm, mái tóc dài xõa trên vai, chiếc váy ôm trọn lấy đường cong cơ thể cô. Cô đeo khẩu trang, đôi mắt hoa đào vẫn lạnh lùng xa cách như thường ngày.

Những lần Chương Đình gặp Khương Cách trước đây, cô luôn ăn mặc rất đơn giản, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cô chưng diện như thế, cả chiếc khẩu trang cũng không thể nào che giấu vẻ đẹp động lòng người của cô.

Thấy Chương Đình đến, Quý Tranh quay đầu lại cười với ông rồi lên tiếng chào: “Bác sĩ Chương.”

Chương Đình cũng mỉm cười đáp lễ, rồi đưa mắt nhìn Khương Cách, nói: “Tôi còn tưởng hai cô cậu đang định đi chụp hình cưới đấy.”

Nghe ông nói, hai người quay sang nhìn nhau, nét cười đã thay thế vẻ lạnh lùng trong mắt Khương Cách.

Nhìn thấy một cặp đôi hạnh phúc, đa phần mọi người đều vui vẻ chúc phúc. Chương Đình cũng chúc phúc cho bọn họ, thế nên ông mỉm cười đáp lại, rồi mở cửa phòng mời bọn họ vào.

Bọn họ vào phòng rồi ngồi vào ghế, sau khi trò chuyện đôi ba câu, Chương Đình đã nắm được tình hình huấn luyện hiện tại của Quý Tranh. Đa phần mỗi lần Quý Tranh nhắm bắn, tầm mắt anh đã không còn mơ hồ nữa. Thế nhưng với trạng thái hiện tại, anh vẫn không thể ra chiến trường. Anh cần một nguồn động lực để hoàn toàn đẩy anh thoát khỏi đoạn hồi ức tối tăm ấy, giúp anh vượt qua chướng ngại tâm lý của mình.

Quý Tranh muốn nhờ bác sĩ Chương thôi miên mình thêm một lần nữa, để anh nhớ lại xem trong ký ức đêm đó của mình có bóng dáng của Khương Cách hay không. Chương Đình cũng sẵn lòng giúp đỡ, Quý Tranh đã chuẩn bị xong, ông bắt đầu làm trị liệu thôi miên.

Đây không phải lần đầu tiên Khương Cách thấy Quý Tranh thôi miên, sau khi anh đã chìm vào giấc ngủ sâu, ánh mắt cô vẫn dán chặt về phía anh. Chương Đình trở về chỗ ngồi, ông nhìn sang Khương Cách, đôi mắt hiện rõ sự choáng ngộp trước vẻ đẹp ấy, ông cười hỏi: “Sao hôm nay cô lại mặc màu đỏ?”

Lát nữa bọn họ còn phải đến sân tập bắn, trước kia có lẽ Khương Cách không muốn mình quá nổi bật nên luôn ăn mặc rất bình thường, không ngờ hôm nay cô lại ăn vận lộng lẫy như thế.

Khương Cách hoàn hồn nhìn về phía Chương Đình, trả lời: “Lần đầu tiên gặp anh ấy tôi mặc màu đỏ, hôm qua lúc tôi mặc bộ sườn xám màu đỏ vào, anh ấy nói anh ấy nhìn thấy bóng dáng tôi trong ký ức. Thế nên hôm nay tôi cũng mặc váy đỏ để thử xem có thể khiến anh ấy nhớ lại được gì không.”

Muốn tìm lại những ký ức đã mất đi, biện pháp tốt nhất chính là dùng những cảnh tượng tương tự để kích thích trí nhớ.

Nghe cô nói, Chương Đình hỏi: “Hôm qua cậu ấy nói gì?”

Thật ra hôm qua sau khi nói chuyện với Quý Tranh, Khương Cách đã mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi, nhưng câu nói của anh vẫn rõ như in trong đầu cô. Cô lặp lại những lời anh nói với Chương Đình: “Anh ấy nói anh ấy không quên tôi, chỉ là đang giấu tôi đi mà thôi.”

Chương Đình gật đầu, nói: “Dù thế nào đi nữa thì việc mất trí nhớ cũng không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ là vì Quý Tranh xem cô như ký ức tốt đẹp nhất trong lòng mình, thế nên khi cậu ấy làm những việc mà ngay cả bản thân cũng không chấp nhận được, cậu ấy không muốn cô nghĩ rằng mình đáng khinh như thế. Thế nên cậu ấy chấp nhận quên đi cô.”

Sở dĩ Chương Đình suy đoán như thế là vì trong quá trình hồi phục của Quý Tranh, Khương Cách luôn góp phần vào mỗi bước tiến bộ. Từ lúc bắn bóng bay trên phố, đến lúc vượt qua được chướng ngại trong lúc thôi miên, còn thêm phát súng đầu tiên trên sân huấn luyện… Thậm chí những tiến bộ gần đây của Quý Tranh cũng là nhờ có Khương Cách.

Cô không hề cảm thấy anh đáng khinh, trong lòng anh biết cô đã tha thứ cho anh, thế nên tầm mắt anh mới không mơ hồ, anh mới có thể lại nhắm bắn.

“Đến lúc cậu ấy nhớ lại được cô, phần tươi đẹp trong lòng cậu ấy sẽ chiến thắng bóng tối, khi đó cậu ấy sẽ hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lý, cậu ấy sẽ chính thức hồi phục.” Chương Đình nói xong thì tổng kết lại: “Cô là điểm mấu chốt để chữa trị cho cậu ấy.”

Lần gặp gỡ bảy năm trước, giữa cô và Quý Tranh không hề có bất kỳ cử chỉ thân mật nào. Một người là lính đặc chủng đang thi hành nhiệm vụ, một người là người mẫu vô danh vì kiếm tiền mà đánh liều ký vào bản hợp đồng sinh tử. Hai người chỉ trò chuyện đôi ba câu, thậm chí còn không biết cả tên của đối phương. Nhưng giọng nói và bóng lưng của Quý Tranh đã in sâu trong lòng cô bảy năm.

Khi ấy, cô không biết có ý nghĩa thế nào với Quý Tranh, cũng không biết Quý Tranh nghĩ thế nào về mình.

Có lẽ từ khoảnh khắc ấy Quý Tranh đã thích cô, giống như cô thích anh, anh giấu cô trong lòng bảy năm. Hai người họ gặp lại nhau rồi rơi vào lưới tình, đây không phải là ngẫu nhiên, mà là một mối liên kết kéo dài qua năm tháng.

Trong lúc thôi miên, Quý Tranh đã nhớ lại nhiệm vụ lần ấy không biết bao nhiêu lần.

Anh trở lại cánh rừng mưa ấy, trong bầu không khí ẩm ướt ngai ngái mùi bùn đất và cây cỏ. Quý Tranh nhớ rõ mùi hương này, mấy năm nay đường dây ma túy này đã dần phát triển lớn mạnh tại Đông Nam Á. Để tránh sự truy lùng của chính phủ, bọn hắn thường xuyên đổi căn cứ. Mà mỗi lần bọn hắn đổi căn cứ, một trận tàn sát sẽ diễn ra, bọn hắn giết sạch người trong thôn, chỉ giữ lại phụ nữ và trẻ em. Những đứa trẻ ấy sẽ phải lớn lên trong sự dạy bảo của băng đảng ma túy, rồi sẽ bị biến thành những quả bom hình người, thành người đưa tin giữa bọn buôn thuốc phiện và sát thủ, lương tâm của những đứa trẻ ấy rồi sẽ bị vét sạch.

Lần này trước khi bọn chúng định đổi căn cứ, gián điệp đã thông báo cho chính phủ Miến Điện. Nhưng kế hoạch hành động của chính phủ lại bị bại lộ, bọn buôn ma túy bắt cóc tất cả mấy chục người trong thôn làng ấy, rồi rút lui về Campuchia.

Trong lúc truy bắt bọn chúng, chính phủ Miến Điện yêu cầu trợ giúp từ phía Trung Quốc. Khi ấy đội ngũ của Quý Tranh đang thi hành nhiệm vụ tại  Campuchia thì được điều đến trợ giúp.

Bọn người trong đường dây ma túy nắm rõ địa hình của vùng rừng núi này, trong tay còn có con tin, bọn chúng càng thêm phách lối. Độ ngông cuồng của những băng đảng ma túy này không thua kém gì phần tử khủng bố, bọn chúng xem mạng người như cỏ rác. Để giảm thiểu tổn thương cho các con tin, đội tiếp viện không thể đánh liều sống mái với bọn chúng, mà lựa chọn cách đột nhập vào trú điểm của bọn chúng để cứu con tin.

Trước khi bắt đầu hành động, mọi người trong tiểu đội đã chuẩn bị kĩ càng. Thẩm Văn, Nghê Trác cùng bảy người khác đột nhập vào trong, Quý Tranh đảm nhận nhiệm vụ bắn tỉa, trợ thủ Lý Khả đứng cùng anh ở phía xa.

Trời dần sẩm tối, tiếng kiểm tra súng đạn vang lên rõ ràng trong đêm tối như khiến áp lực của bọn họ càng tăng lên. Mặc dù đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ, cùng nhau vào sinh ra tử vô số lần, nhưng mỗi khi bắt đầu một nhiệm vụ mới, tinh thần bọn họ luôn căng thẳng.

Nhiệm vụ lần này gian nan mà nguy hiểm, súng thật đạn thật, chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ mất mạng.

Lý Khả năm nay vừa tròn hai mươi, mới gia nhập đội lính đặc chủng được nửa năm, chỉ mới tham gia nhiệm vụ thực tiễn một lần. Đây là lần đầu tiên cậu ấy tham gia nhiệm vụ thế này, cậu ấy đã căng thẳng đến mức môi cũng tái nhợt.

Ánh mặt trời chỉ còn le lói, cánh rừng tĩnh lặng ẩn chứa đầy nguy hiểm, Quý Tranh kiểm tra súng rồi nhìn sang Lý Khả. Kỳ thật không riêng gì Lý Khả, mọi người trong đội đều đang lo lắng.

Mọi người lặng im chờ màn đêm buông xuống. Quý Tranh tựa vào gốc cây, rứt một cọng cỏ dại rồi ngậm trên miệng. Nắng chiều chiếu sáng khuôn mặt anh, ngũ quan sắc nét mà quật cường, trong mắt thoáng ý cười.

“Đang nghĩ gì thế?” Quý Tranh hỏi Lý Khả.

Ánh mắt Lý Khả rõ vẻ căng thẳng, nghe anh hỏi, cậu ấy cảnh giác nhìn sang. Quý Tranh ôn hòa mỉm cười với Lý Khả, cậu ấy mới thả lỏng trả lời: “Không nghĩ gì cả.”

“Đang nhớ em gái bán dừa lúc nãy phải không?” Thẩm Văn nhận ra Quý Tranh đang muốn giảm áp lực cho Lý Khả, cậu ta ôm súng ngồi xổm bên cạnh, tham gia vào cuộc trò chuyện.

Bọn họ đi ngang qua cô gái bán dừa ấy khi hoàn thành nhiệm vụ trước. Khi ấy Lý Khả ngoái đầu nhìn lại, thế là bị bọn Thẩm Văn trêu đến tận bây giờ.

Lý Khả còn nhỏ tuổi, da mặt mỏng, bị trêu chọc như thế thì lập tức quẳng đi căng thẳng, nhanh miệng cãi lại: “Không phải, làm gì có…”

“Mặt đỏ rần lên rồi kìa.” Nghê Trác cười hì hì nói, “Ôi chào, thằng nhóc Lý Khả nhà mình hai mươi tuổi đầu rồi, chẳng lẽ chưa từng yêu ai sao?”

Lý Khả bị trêu đến mức đỏ bừng cả mặt, bèn hỏi ngược lại: “Vậy anh từng yêu ai rồi à?”

Nghê Ngạn cứng họng, bọn họ đi lính từ năm mười mấy tuổi, làm sao biết yêu đương là gì. Nghê Ngạn á khẩu không trả lời được, Thẩm Văn nhịn cười, Nghê Ngạn duỗi chân sút cho cậu ta một phát, Quý Tranh mỉm cười đỡ cậu ta dậy.

“Tao chưa yêu bao giờ thì sao. Đội trưởng, đội trưởng cũng chưa yêu bao giờ kìa.” Nghê Ngạn nói.

Nhắc đến Quý Tranh, mọi người trong đội cũng hào hứng cả lên. Quý Tranh kéo Thẩm Văn ngồi dậy, cậu ta trả lời thay cho anh: “Đội trưởng của chúng ta lúc nào cũng được theo đuổi. Lần trước đội lính văn nghệ biễu diễn điệu múa dân tộc, có một cô gái trong đoàn cứ hỏi xin số điện thoại của đội trưởng mãi.”

“Òa, cô gái đó xinh lắm nhé.” Một người lên tiếng xuýt xoa.

Thẩm Văn đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, đội trưởng chẳng bao giờ thiếu người theo đuổi.”

Một người khác hỏi: “Đội trưởng, sau khi trở về anh có định tiến tới với cô gái trong đội lính văn nghệ kia không?”

Mọi người nhỏ giọng xì xầm, Quý Tranh khẽ cười nói: “Không đâu.”

“Òa, xinh đẹp như thế vẫn không lọt vào mắt đội trưởng à?” Thẩm Văn nói, “Đội trưởng, chẳng lẽ anh thích em sao?”

“Không.” Quý Tranh cầm cọng cỏ, đánh lên đầu cậu ta. Ngọn cỏ trên tay lung lay, như thảm cỏ xanh rì rào trong gió giữa Châu Phi. Giữa thảo nguyên xanh mướt ấy có một bóng người màu đỏ, đôi mắt hoa đào lạnh lùng ấy chứa đầy cảnh giác. Ánh mắt Quý Tranh dịu đi, anh nói: “Anh thích người khác rồi.”

“Hả” Ai thế ai thế? Có đẹp hơn nữ binh kia không?” Nghê Ngạn nhiều chuyện.

“Cô ấy đẹp lắm.” Quý Tranh trả lời không chút do dự.

Thẩm Văn cảm thán: “Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Nghe vậy, Nghê Ngạn hỏi: “Từ lúc vào đội đến giờ em chưa thấy đội trưởng ra ngoài hẹn hò lần nào, lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào vậy?”

Quý Tranh nói: “Sáu năm trước.”

Mọi người: “Cái gì?”

Mọi người tranh nhau hỏi han, thấy Quý Tranh ngẩng đầu nhìn thì đành im miệng. Nhưng vì vừa nói chuyện cười đùa nên trong lòng mọi người đã đỡ căng thẳng đi phần nào.

Thẩm Văn cùng Nghê Ngạn tụm lại với nhau thầm thì: “Gặp nhau sáu năm trước, gần đây cũng không liên lạc, chẳng lẽ đội trưởng đơn phương thầm mến người ta à?”

Nghê Ngạn lắc đầu: “Không thể nào, ai lại không thích đội trưởng? Nếu tao là con gái tao cũng thích đội trưởng.”

Thẩm Văn gật đầu: “Tao cũng vậy.”

Vệt nắng cuối cùng nơi chân trời biến mất, bóng tối dần bao trùm lên cánh rừng. Vẻ mặt mọi người nghiêm túc trở lại, Quý Tranh quan sát thời tiết rồi vác súng đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị.

“Hành động!”

Tiếng ra lệnh của Quý Tranh vang lên trong đêm tối, đội lính đặc chủng tản ra như những bóng ma. Quý Tranh cất đi bóng dáng màu đỏ trong lòng, chút dịu dàng nơi đáy mắt cũng tan biến, anh dẫn Lý Khả bí mật đi đến cứ điểm theo kế hoạch.

Lý Khả đi theo Quý Tranh, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, sao anh không đi gặp cô ấy? Có lẽ cô ấy cũng thích anh thì sao?”

Quý Tranh quay đầu nhìn Lý Khả, trong mắt cậu lính trẻ tuổi đã không còn chút căng thẳng. Anh mỉm cười lên tiếng nói với cậu ấy, nhưng dường như lại đang nói với bản thân.

“Nhiệm vụ lần này thành công, anh sẽ đi tìm cô ấy.”

Nhưng nhiệm vụ lần này lại thất bại, nguyên nhân bắt nguồn từ một phán đoán sai lầm của Lý Khả. Nhóm người đột nhập vào căn cứ đã giải cứu được 21 con tin thì bị bọn chúng phát hiện. Quý Tranh định xử lý người phát hiện, nhưng lại bắn trượt.

Nhiệm vụ bị bại lộ, toàn bộ đội viên rút lui.

Vị trí của Quý Tranh bị phát hiện, bọn chúng đã đuổi tới, Quý Tranh và Lý Khả chia nhau chạy thoát.

Cuối cùng anh lại bị bắt được.

Những ngày tháng bị bắt làm tù binh như một hồi ác mộng, nhất là ngày cuối cùng. Mỗi khi anh nhắm mắt lại, trong hồi ức của anh, và cả khi thôi miên, anh đã nhớ lại cảnh tượng ấy vô số lần.

Tay anh bị trói chặt trên súng, chỉ có ngón trỏ và ngón cái đặt trên cò súng là có thể cử động. Tên cầm đầu đặt tay lên ngón trỏ của anh, bóp cò giết chết 27 người dân chưa được cứu ra, đồng thời rỉ tai anh những lời nói phá hủy ý chí của anh, đòn tra tấn của bọn chúng khiến anh sống không bằng chết.

“Đoàng!”

“Mày là tay lính bắn tỉa giỏi nhất, thế nên mỗi phát súng của mày đều phải giết chết một người.”

“Đoàng!”

“Mày muốn cứu bọn chúng ra, nhưng bây giờ tất cả bọn chúng đều chết trong tay mày!”

“Đoàng!”

“Trên tay mày đã vấy nhiều máu người như thế, mày có khác gì bọn tao?”

“Đoàng!”



Tinh thần Quý Tranh sụp đổ dần theo từng phát súng, màn tra tấn phá hủy tâm lý ấy lặp lại đến 26 lần. Họng súng của anh chỉa về phía người cuối cùng.

“Nhìn con đàn bà kia có khiến mày nhớ đến người yêu của mày không?”

Hàm răng Quý Tranh cắn chặt, anh chống cự, nhưng đầu anh lại bị đè đến trước ống ngắm, qua lăng kính, anh nhìn thấy cô gái bị treo trên cành cây cao.

Cô gái ấy mặc bộ váy dài màu đỏ, mái tóc đen dài xõa tung trên vai, cô ấy ngẩng đầu hoảng sợ nhìn anh. Khuôn mặt cô ấy bỗng biến thành khuôn mặt cô gái trong trí nhớ của anh, bên tai vang lên tiếng cười của tên cầm đầu.

“Chính tay mày đã giết chết cô ta.”

Ngón trỏ bị đè xuống, tiếng súng vang lên, phát súng cuối cùng bị bắn ra.

Máu loang ra trước ngực cô gái ấy như một đóa hoa diễm lệ, cô ấy tuyệt vọng cúi gục đầu. Đầu óc Quý Tranh trống rỗng.

Anh mở bừng hai mắt.

“A Tranh?” Khương Cách gọi anh, sắc mặt Quý Tranh rất tệ, đôi môi anh mím chặt, đáy mắt chất chứa nỗi tuyệt vọng khôn cùng.

Trong không khí thoang thoảng mùi lê và hoa lan, Quý Tranh mở to mắt, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Trái tim anh đập thình thịch, trong tay anh là bàn tay mềm mại mà ấm áp của Khương Cách. Xúc cảm của anh dần khôi phục, thị lực cũng dần trở lại, trước mắt anh là Khương Cách trong tà váy đỏ, cô đang ngồi bên cạnh ngước mắt nhìn anh.

Khương Cách định lên tiếng hỏi gì đó, còn chưa kịp cất lời, Quý Tranh đã ôm chặt cô vào lòng.

“Hôm nay chúng ta đừng đi huấn luyện.”

Cô nép vào lòng anh, cảm nhận được rõ hơi thở và nhịp tim của anh. Bàn tay cô chạm vào khuôn mặt anh, cô dịu dàng nói: “Được, vậy chúng ta về nhà nhé.”