Dịu Dàng Tập Kích

Chương 10: “Cô ấy là vợ tôi”





Chương 10: “Cô ấy là vợ tôi”

Ba người lại chạm mặt nhau lần nữa, khi nhìn thấy ánh mắt của hai người trong phòng bao, Lục Gia Văn bình tĩnh nói: “Chị dâu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Anh ta giả vờ ngạc nhiên: “Trùng hợp thật đấy.”

Khương Thanh Thời nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt anh ta, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời cô không thể giải thích được tại sao.

Cô gật đầu, lịch sự nói: “Đúng là khá trùng hợp.”

“…”

Lục Gia Văn ngượng ngùng cười hỏi: “Chị dâu tới đây cùng bạn à? Đồ ăn thế nào? Có muốn…”

Anh ta còn chưa nói xong, điện thoại của Khương Thanh Thời đã rung lên, là cuộc gọi của Tư Niệm: “Cậu bị nhốt trong nhà vệ sinh rồi à?”

Cô ấy và Nguyễn Huỳnh đang nói chuyện trong phòng riêng nên không biết chuyện xảy ra ở sảnh.

Khương Thanh Thời nghẹn lời giây lát, vô thức đáp: “Nào có, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi, giờ tớ về ngay đây.”

Tư Niệm: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?”

Khương Thanh Thời: “Đợi tớ về sẽ kể sau.”

Cúp điện thoại xong, cô quay đầu nhìn người đàn ông cao gầy đứng một bên: “Tôi về trước đây.”

Thẩm Ngạn cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Đi đi.”

Anh còn chẳng giữ người ta lại chứ đừng nói là hỏi nhiều thêm một câu.

Sau khi người rời đi, Thẩm Ngạn đi đến một chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, vừa liếc mắt sang lại bắt gặp Lục Gia Văn đang nhìn mình với ánh mắt dò xét. Anh khó hiểu lườm anh ta: “Có lời gì muốn nói à?”

“Anh và chị dâu…” Mặt Lục Gia Văn tràn đầy kinh ngạc: “Bình thường đều giao lưu như vậy sao?””

Thẩm Ngạn: “Có vấn đề gì sao?”

“Anh nói xem?” Lục Gia Văn trừng mắt trách anh: “Anh đối xử với chị dâu quá lạnh lùng, chị ấy muốn quay về phòng, anh cũng không giữ chị ấy lại?”

Thẩm Ngạn vừa cầm tách trà lên hơi khựng lại: “Sao tôi giữ cô ấy lại được?”

Anh lấy lý do gì đây?

Lục Gia Văn hơi nghẹn lời, có chút hận anh: “Cho dù anh không có lý do gì giữ chị dâu lại thì chí ít cũng phải hỏi chị ấy vài câu chứ.”

Biết Thẩm Ngạn sẽ không hỏi thêm nữa, anh ta phối hợp đưa ra một ví dụ: “Anh có thể hỏi chị dâu xem chị ấy có về nhà không? Nếu chị ấy về thì có đợi anh không? Không quay về thì tiếp theo sẽ đi đâu, vân vân.”

Nói đến đây, Lục Gia Văn chợt nhớ tới một điểm quan trọng: “Chị dâu tự lái xe tới đây phải không?”

Thẩm Ngạn nhấp một ngụm trà, suy đoán: “Chắc là không.”

“Chắc?” Lục Gia Văn không nói nên lời: “Nếu anh không biết thì bây giờ gửi một tin nhắn hỏi chị dâu đi.”

Nghe vậy, Thẩm Ngạn liếc anh ta một cái, ý tứ rất rõ ràng.

Anh không có ý định hỏi.

“Anh Ngạn.” Lục Gia Văn không thể chịu nổi cách hành xử của anh, tặc lưỡi: “Đây là câu hỏi mà những cặp vợ chồng ‘coi nhau như khách’ hay hỏi, chị dâu sẽ không nghĩ nhiều đâu.”

Anh ta vô tình biết được tình cảm của Thẩm Ngạn dành cho Khương Thanh Thời, đồng thời cũng biết nguyên nhân khiến anh không dám tiết lộ, nên biết chính xác phải dùng lý do gì để thuyết phục Thẩm Ngạn.

Nhưng điều mà Lục Gia Văn không ngờ tới chính là Thẩm Ngạn vẫn chịu làm.

Anh ta đứng sang một bên chờ đợi, sau đó không nhịn được vươn tay về phía anh: “Nếu anh ngại không dám hỏi thì cứ đưa điện thoại đây, em hỏi thay anh.”

Ở những vấn đề khác Lục Gia Văn sợ Thẩm Ngạn, nhưng nói đến chuyện tình cảm thì lại không sợ chút nào.

Anh sẽ không hung dữ hay nghi ngờ kinh nghiệm của anh ta.

Thẩm Ngạn cụp mắt nhìn cái tay đang đưa tới trước mặt mình, trầm mặc mấy giây rồi trầm giọng từ chối: “Gọi đồ ăn đi.”

Anh không thể đưa di động cho Lục Gia Văn để anh ta nói chuyện với Khương Thanh Thời được.

Lục Gia Văn không chịu bỏ cuộc: “…Vậy anh tự gửi đi.”

Thẩm Ngạn liếc nhìn anh ta, hơi do dự mở điện thoại di động.

Thấy Lục Gia Văn đang rướn cổ sang đây, Thẩm Ngạn hơi ngước mắt lên, vô cảm nhìn anh ta.

Lục Gia Văn do dự, cố ý rời mắt đi, cảnh cáo: “Anh Ngạn, anh phải làm theo lời em nói đấy.”

Thẩm Ngạn phớt lờ anh ta, mở Wechat ra.

Anh rũ mắt xuống, tỏ ra tập trung như thể đang xử lý dự án có giá hàng trăm triệu.

Một lúc sau, Lục Gia Văn mới nhìn thấy ngón tay anh động đậy, hình như đang gửi tin nhắn cho Khương Thanh Thời.

Chú ý tới điểm này, anh ta không nhịn được hỏi: “Gửi chưa?”

Thẩm Ngạn “ừm” một tiếng.

Hai mắt Lục Gia Văn sáng lên, đang định hỏi anh gửi cái gì thì Thẩm Ngạn quay đầu nhìn anh ta một cái. Lục Gia Văn lập tức im lặng, không dám phạm quá nhiều sai lầm.

Người này chịu gửi tin nhắn là đã nể mặt mũi anh ta lắm rồi, không thể quá tò mò được.



Bên kia, sau khi Khương Thanh Thời trở lại phòng bao, Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh cũng đã ăn xong.

Biết Khương Thanh Thời suýt va vào canh nóng, hai người kéo cô đứng lên nhìn từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận cô thực sự không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Khương Thanh Thời nhìn dáng vẻ lo lắng của hai người, không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ tớ lại lừa các cậu?”

Nếu bị thương thì cô đã nói với hai người từ lâu rồi.

Tư Niệm: “Trước kia cậu sẽ không giấu, nhưng bây giờ thì không chắc.”

Cô ấy và Nguyễn Huỳnh có thể cảm nhận được trong hai năm qua Khương Thanh Thời đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô vốn rất tuỳ hứng, kiêu ngạo nhưng không ngang ngược, hiện tại tuy không tính là chín chắn nhưng rõ ràng tao nhã hơn lúc trước một chút.

Nghe vậy, khóe môi Khương Thanh Thời khẽ nhếch lên: “Hai người các cậu cường điệu quá rồi đấy.”

Cô nhặt chiếc túi bên cạnh lên: “Bây giờ đi à?”

Ba người đứng dậy rời đi đến chỗ đậu xe, Tư Niệm nói: “Lát nữa tớ phải quay lại quán cà phê. Đưa Huỳnh Huỳnh đến đài truyền hình xong, cậu muốn quay lại quán cà phê với tớ hay là về nhà?”

Chiều nay lúc Khương Thanh Thời đến quán cà phê, tài xế của gia đình đã đưa cô đến đó. Sau khi đưa đến nơi thì cô bảo tài xế đi về trước.

“Tớ muốn…” Lời vừa tới cửa miệng, điện thoại trong tay cô rung lên.

Khương Thanh Thời dừng lại, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Ngạn hỏi cô sau bữa tối có bận gì không.

Khương Thanh Thời nhướng mày, tò mò hỏi: [Không, anh hỏi làm gì?]

Quan hệ vợ chồng của họ không tới mức hỏi han về hành trình của nhau. Hơn nữa Thẩm Ngạn cũng sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư của cô.

Tin nhắn được gửi đi, đối phương lập tức trả lời: [Cuối tuần sau là sinh nhật mẹ Lục Gia Văn, chúng ta cùng nhau đi chọn quà nhé?]

Khương Thanh Thời biết quan hệ giữa Thẩm Ngạn và nhà họ Lục rất tốt, nhưng không ngờ còn tốt đến mức sinh nhật của mẹ Lục Gia Văn mà anh cũng đích thân đi chọn quà. Hầu hết những dịp thế này bọn họ đều giao cho trợ lý xử lý, hiếm khi đích thân đi chọn quà tặng.

Vì vậy, Khương Thanh Thời sửng sốt một lát mới đáp: [Anh không đi cùng Lục Gia Văn sao?]

Thẩm Ngạn: [?]

Khương Thanh Thời: [?]

Thẩm Ngạn: [Cậu ấy có hẹn rồi.]

“Thanh Thời.” Tư Niệm đi tới cạnh xe mới chú ý tới Khương Thanh Thời vẫn đứng đó nhìn điện thoại di động, cô ấy nghi hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Khương Thanh Thời chớp mắt, cất điện thoại đi, đến gần bọn họ: “Tớ không đi cùng các cậu được rồi.”

Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm nhìn nhau, ngạc nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì nữa à?”

Khương Thanh Thời ậm ừ, giơ điện thoại lên lắc lắc: “Tớ phải đi mua quà với người khác.”

Tư Niệm nhướng mày: “Vậy cậu có cần tớ đưa cậu tới trung tâm mua sắm không?”

“Không cần.” Khương Thanh Thời từ chối: “Huỳnh Huỳnh phải đi làm, cậu cứ đưa cậu ấy đến đài truyền hình đi. Tớ ở đây đợi, lát sẽ có người tới đón.”

Nghe cô nói vậy, hai người cũng không hỏi thêm nữa: “OK, vậy về đến nhà chúng ta nói chuyện sau.”

Khương Thanh Thời đồng ý: “Lái chậm thôi nhé.”

“…”

Nhìn Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh rời đi, Khương Thanh Thời lại mở điện thoại ra, định bảo Thẩm Ngạn là mình sẽ chờ anh ở ngoài sân, không muốn đi vào phòng bao.

Đột nhiên, cô cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình. Khương Thanh Thời vô thức ngước mắt lên, nhìn tấy có người đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Sửng sốt giây lát, Khương Thanh Thời mới kinh ngạc hỏi: “Các anh ăn xong rồi à?”

Tốc độ ăn này cũng hơi bị nhanh rồi đấy.

Thẩm Ngạn có chút nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Chưa.”

“Vậy anh ra ngoài…” Khương Thanh Thời không chắc chắn hỏi: “Làm gì?”

Thẩm Ngạn nhìn cô không nói gì.

Khương Thanh Thời bối rối: “Trả lời điện thoại à?”

Thẩm Ngạn không nói nên lời, bất đắc dĩ hé môi: “Xem là vậy.”

Khương Thanh Thời “ồ” tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Im lặng chốc lát, Thẩm Ngạn lên tiếng: “Em định ở trong sân chờ tôi à?”

Khương Thanh Thời vô thức đáp: “Có vấn đề gì sao?”

Tất nhiên là không có vấn đề gì, chỉ là cuối thu trời nhiều gió.

Thẩm Ngạn nhìn trang phục hôm nay của cô, áo len đen phối hợp với váy xếp li cùng màu, để lộ đôi chân dài trắng nõn và thẳng tắp.

Chú ý đến ánh mắt của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời có chút khó chịu, giương mắt trừng anh: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Thẩm Ngạn dời tầm mắt lên mặt cô, trên mặt lộ vẻ u ám, yên lặng mấy giây mới hỏi: “Em không lạnh à?”

Thẩm Ngạn không nói thì không sao, vừa nhắc đến Khương Thanh Thời lại thấy hơi lạnh.

Cô không xoắn xuýt quá nhiều, đổi ý: “Tôi vào trong đợi anh vậy.”

Quay lại phòng bao lần nữa, Thẩm Ngạn bảo người ta đưa canh tới để uống cho ấm dạ dày.

Khương Thanh Thời đã ăn rồi, cô ăn ít nên đương nhiên không ăn vào được nữa. Nhưng ngồi bên cạnh nhìn hai người kia ăn thì cũng ngại, Thẩm Ngạn bảo người ta đưa canh tới là thích hợp nhất.

Thẩm Ngạn và Lục Gia Văn ăn cơm rất nhanh.

Ăn tối xong, Lục Gia Văn nói có việc khác phải làm rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng vội vã bước ra khỏi phòng bao của anh ta, Khương Thanh Thời có chút bối rối: “Gấp gáp thế à?”

Lục Gia Văn còn chưa ăn được mấy miếng.

Vẻ mặt Thẩm Ngạn vẫn rất thản nhiên, anh nói: “Cậu ấy vội đi tăng 2.”

Khương Thanh Thời nghẹn lời, mấp máy cánh môi: “Cậu ấy khá bận nhỉ.”

Thẩm Ngạn: “…”



Sau khi rời khỏi “Lệ Chi”, Thẩm Ngạn chở Khương Thanh Thời đi chọn quà.

Khương Thanh Thời vốn tưởng nơi Thẩm Ngạn chọn quà sẽ là một trung tâm mua sắm, không ngờ anh lại lái xe rời khỏi trung tâm mua sắm mà cô quen thuộc, dừng lại ở lối vào một con hẻm hẻo lánh.

Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ xe chiếu vào, trong con hẻm có những ngọn đèn trắng sáng nhấp nháy.

Khương Thanh Thời nhìn ra ngoài, hỏi người bên cạnh: “Đây là đâu?”

Thẩm Ngạn: “Một con phố cổ.”

Khương Thanh Thời: “…”

Nói cũng giống như không nói.

Hai người xuống xe, Thẩm Ngạn dẫn cô đi sâu vào trong hẻm.

Khương Thanh Thời nhìn quanh, phát hiện con hẻm này có vẻ cổ kính, có rất nhiều cửa hàng bán ngọc bích, thư pháp và tranh vẽ, mỗi cửa hàng đều trông khá độc đáo.

Sao cô không biết ở Bắc Thành cũng có một con phố như vậy nhỉ, trên đường cũng không có biển hiệu gì.

Đột nhiên Thẩm Ngạn dừng lại, nói: “Đến rồi.”

Khương Thanh Thời theo tầm mắt của anh nhìn thấy một chữ “Điếm” to đùng với nét bút mạnh mẽ trên biển hiệu.

“?”

Khương Thanh Thời ngơ ngác chớp mắt: “Đây là tên cửa hàng sao?”

Thẩm Ngạn biết cô đang hỏi gì, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Khương Thanh Thời im lặng mấy giây, thở dài: “Rất cá tính.”

Thẩm Ngạn cong môi nói: “Đúng là có chút.”

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông đang ngủ trong cửa hàng ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên nói: “Tổng giám đốc Thẩm?”

Thẩm Ngạn khẽ gật đầu, dẫn Khương Thanh Thời vào trong cửa hàng: “Hàng đã đến chưa?”

Người bán hàng: “Đến rồi.”

Đối phương nhìn hai người rồi nói: “Tổng giám đốc Thẩm, hai người ngồi đợi một lát, tôi đi lấy đồ.”

Thẩm Ngạn đáp lại một tiếng.

Đợi chủ cửa hàng rời đi, Khương Thanh Thời mới chợt hiểu ra sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người: “Anh chọn quà rồi à?”

Vậy còn cần cô làm gì nữa?

Thẩm Ngạn không hề xấu hổ khi lời nói dối của mình bị vạch trần, vẫn điềm tĩnh nói: “Coi như vậy.”

“ ‘Coi như vậy’ là có ý gì?” Hôm nay cô đã nghe Thẩm Ngạn nói mấy chữ này lần thứ hai, không nhịn được truy hỏi ngọn nguồn.

Thẩm Ngạn: “Nếu có cái nào tốt hơn hoặc phù hợp hơn thì tôi sẽ đổi.”

Khương Thanh Thời: “…”

Đột nhiên Thẩm Ngạn nghiêng đầu, hơi thở mát lạnh lướt qua tai cô, trầm giọng hỏi: “Em có muốn xem không?”

Hô hấp của Khương Thanh Thời như ngừng lại, cô quay đầu đối diện với khuôn mặt đẹp trai của anh, ngây người giây lát.

Thẩm Ngạn: “Không có hứng thú?”

“Không.” Khương Thanh Thời hoàn hồn, tạm thời đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Tôi cũng muốn xem.”

Cô cảm thấy khá hứng thú với cửa hàng này.

Trong cửa hàng có rất nhiều đồ trang trí, thậm chí cả thư pháp và tranh vẽ.

Hai người còn chưa coi được mấy món đồ, chủ cửa hàng đã cầm đồ quay lại: “Tổng giám đốc Thẩm kiểm tra xem có vấn đề gì không.”

Khương Thanh Thời cúi đầu nhìn, khi thấy những món đồ mà chủ cửa hàng bày ra, trong mắt cô loé lên một tia kinh ngạc.

Món quà sinh nhật Thẩm Ngạn chọn cho mẹ Lục Gia Văn là một chiếc vòng tay ngọc bích tinh xảo, nhìn rất có giá trị.

Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua, nói: “Không có vấn đề gì.”

Ông chủ mỉm cười: “Vậy tôi gói lại nhé?”

Thẩm Ngạn gật đầu.

Trước khi thu dọn đồ, người bán hàng chuyển sự chú ý về phía Khương Thanh Thời, cười nói: “Cô gái này xưng hô thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy…”

Còn chưa kịp nói ra hai chữ cuối cùng, Thẩm Ngạn đã không vui cắt ngang, anh hơi ngước mắt lên, nghiêm nghị nhìn đối phương: “Cô ấy là vợ tôi, họ Khương.”



Tác giả có lời muốn nói:

Tổng giám đốc Thẩm: Danh chính ngôn thuận.

Khương Thanh Thời:.

Chủ cửa hàng: Anh thật đắc ý.