Dịu Dàng Tập Kích

Chương 42



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 42:

Trong xe thoáng chốc im lặng, nghe Thẩm Ngạn báo ra con số thời gian, Khương Thanh Thời ngây ngẩn chớp mắt, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Sao anh còn tính kỹ thời gian như thế?”

Thẩm Ngạn hỏi cô: “Anh không thể tính à?”

Khương Thanh Thời: “……”

“Không phải.” Cô tưởng tượng ra cảnh Thẩm Ngạn tính toán thời gian cô ăn cơm với Mạnh Tấn mà không khỏi buồn cười: “Tổng giám đốc Thẩm, anh như vậy có phải hơi keo kiệt rồi không?” <!-- vuông -->

Thẩm Ngạn nhướng mày, so đo với cô: “Anh keo kiệt?”

“Đúng vậy.” Khương Thanh Thời nói rất hợp tình hợp lý: “Anh Mạnh Tấn là anh trai hàng xóm tôi quen từ nhỏ, bây giờ cũng là bạn bè. Chắc anh không phải là kiểu người sau khi kết hôn sẽ không cho tôi có bạn bè khác phái chứ?”

Thẩm Ngạn đánh giá thấp năng lực trả đũa của vợ mình, ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, giọng điệu thản nhiên: “Em cảm thấy thế nào?”

Khương Thanh Thời lập tức tâng bốc anh: “Tôi cảm thấy không phải, tổng giám đốc Thẩm là người rộng lượng nhất tôi từng gặp.”

“Tổng giám đốc Thẩm?” Thẩm Ngạn lặp lại cách gọi của cô.

Khương Thanh Thời: “Chồng tôi.”

Tốc độ đổi giọng của cô khiến Thẩm Ngạn cong môi, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Cô Thẩm nói là cái gì thì là cái đó.”

Khương Thanh Thời vui vẻ: “Thật sao?”

Thẩm Ngạn: “Không tin à?”

“Cũng không hẳn.” Khương Thanh Thời mím môi cười, tâm trạng rất tốt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chỉ là tôi cảm thấy câu nói này cần có thời gian kiểm chứng.”

Thẩm Ngạn hơi ngẩn ra, mỉm cười bất đắc dĩ, dung túng cô: “Được.”

Trong lúc nói chuyện, Khương Thanh Thời thoáng nhìn thấy một người lẻ loi đi lại cách đó không xa, cô khẽ híp mắt, bảo Thẩm Ngạn lái chậm qua đó xem thử.

“Chị Kim Tuyết.” Cô quả nhiên không nhìn lầm, người đi trên đường chính là Mạnh Kim Tuyết: “Sao chị lại đi xuống đây?”

Vị trí Mạnh Kim Tuyết gửi cho cô là vị trí xa hơn một chút.

Nghe thấy giọng nói của cô, Mạnh Kim Tuyết ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Thanh Thời, sao các cô tới nhanh thế?”

Khương Thanh Thời nắm tay cô ấy, nhíu mày nói: “Chị lên xe trước đã.”

Mạnh Kim Tuyết: “Được.”

Lên xe rồi, Khương Thanh Thời đưa cho cô ấy chiếc áo mà trước khi ra cửa cô đã về phòng lấy: “Chị Kim Tuyết, chị khoác vào người một lát đi, sẽ ấm hơn đấy.”

Mạnh Kim Tuyết nhận lấy: “Cảm ơn cô.”

Cô ấy cầm chiếc áo khoác mềm mại thoải mái, hơi ngước mắt nhìn Thẩm Ngạn, giọng nói khàn khàn, là dấu hiệu sắp bị cảm mạo: “Tổng giám đốc Thẩm, làm phiền hai người rồi.”

Thẩm Ngạn thoáng nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Không có gì.” Anh nhìn về phía Khương Thanh Thời, nhẹ giọng hỏi: “Em ngồi phía sau với cô ấy nhé?”

Anh không ngại làm tài xế cho hai người.

Khương Thanh Thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Ngạn, vội vàng mở cửa xe phía sau.

“Chị Kim Tuyết. “ Cô đưa cốc giữ nhiệt mà mình mang theo trước khi ra ngoài cho Mạnh Kim Tuyết: “Đây là cốc của tôi, nước bên trong vẫn còn ấm, nếu chị không ngại thì uống trước một ngụm đi.”

Mạnh Kim Tuyết nhận lấy, cười nhạt: “Tôi không ngại.”

Cô ấy cũng muốn uống chút nước ấm.

Chờ Mạnh Kim Tuyết uống nước xong, Khương Thanh Thời nhận lấy cốc rồi vặn lại.

Cô cụp mắt nhìn Mạnh Kim Tuyết uống nước xong lại im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó len lén trao đổi ánh mắt với người đang ngồi phía trước qua gương chiếu hậu: Làm sao bây giờ?

Thẩm Ngạn: Để cô ấy yên tĩnh một lát đi.

Khương Thanh Thời khẽ gật đầu.



Cả đường yên tĩnh về đến nhà, Khương Thanh Thời lên lầu tìm áo ngủ sạch sẽ mới rồi bảo Mạnh Kim Tuyết đến phòng dành cho khách tắm rửa qua.

Cô biết rõ, Mạnh Kim Tuyết không muốn để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ấy, cũng cần một không gian yên tĩnh.

Sau khi đưa quần áo đến phòng dành cho khách, Khương Thanh Thời dặn dò cô ấy: “Chị Kim Tuyết, chị cứ từ từ mà tắm rửa, tắm rửa xong thì nói với tôi, chúng tôi ở bên ngoài.”

Mạnh Kim Tuyết nói được.

Đi ra khỏi phòng dành cho khách, Khương Thanh Thời thuận tay đóng cửa phòng lại.

Vừa xoay người, nụ cười trên mặt Khương Thanh Thời lập tức biến mất, ánh mắt u oán nhìn Thẩm Ngạn đi vào phòng bếp: “Mì của anh còn ăn được nữa không?”

Thẩm Ngạn ừ một tiếng, ngước mắt nhìn cô: “Em không vui à?”

Khương Thanh Thời nhìn anh: “Anh thật sự không biết chị Kim Tuyết và Lương Hoài xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Ngạn hơi khựng lại: “Thật mà.”

Khương Thanh Thời bình tĩnh nhìn anh một lúc: “Được rồi.”

Anh không biết thì thôi vậy.

Cô đứng ở cửa phòng bếp thở dài, nghĩ tới chuyện dù hốc mắt phiếm hồng nhưng Mạnh Kim Tuyết vẫn cố gắng tươi cười với cô là cô lại có chút khó chịu.

Im lặng vài giây, Khương Thanh Thời nhìn động tác của Thẩm Ngạn: “Anh muốn nấu lại tô mì mới sao?”

“Anh chưa nấu mì bây giờ.” Thẩm Ngạn thấp giọng nói: “Nấu chút trà gừng đã.”

Khương Thanh Thời ngẩn ra, hiểu được anh muốn nấu trà gừng cho Mạnh Kim Tuyết uống, cô khẽ gật đầu: “Vậy anh thì sao?”

Thẩm Ngạn: “Cũng ăn chứ, nhưng không vội.”

Khương Thanh Thời nhìn sang phòng dành cho khách: “Anh ăn tối trước đi đã, lát nữa nấu trà gừng cũng được, tôi nghĩ chắc chị Kim Tuyết không ra ngoài nhanh thế đâu.”

Thẩm Ngạn ngẫm nghĩ: “Được.”

Anh ăn xong sẽ lên lầu, để dưới lầu cho hai người. Nếu anh ở dưới lầu thì phỏng chừng Mạnh Kim Tuyết sẽ cảm thấy câu nệ.

Nghĩ vậy, Thẩm Ngạn dùng tốc độ nhanh nhất nấu một bát mì, lại nấu xong trà gừng.

Chờ anh ăn xong rồi dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, bên phía Mạnh Kim Tuyết cũng còn không động tĩnh gì.

Khương Thanh Thời bảo Thẩm Ngạn lên lầu nghỉ ngơi trước, còn mình ở dưới lầu chờ Mạnh Kim Tuyết.

Một lúc lâu sau, cửa phòng Mạnh Kim Tuyết mở ra.

Hai người liếc nhau, Khương Thanh Thời vội vàng đến gần cô ấy: “Chị tắm xong rồi à?”

Cô nhìn Mạnh Kim Tuyết, cười khanh khách hỏi: “Quần áo có vừa không?”

Mạnh Kim Tuyết cười: “Vừa in.”

Cô ấy nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô nhé.”

Khương Thanh Thời liếc nhìn cô ấy: “Chị Kim Tuyết, chị mà còn nói cảm ơn nữa là tôi giận đấy.”

Cô bảo Mạnh Kim Tuyết sang bên cạnh ngồi xuống: “Để tôi rót cho chị một chén trà gừng.”

Đưa chén trà gừng cho Mạnh Kim Tuyết, Mạnh Kim Tuyết nhận lấy, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Khương Thanh Thời đã ngăn cô ấy lại: “Chị Kim Tuyết, chị đừng khách sáo với tôi như vậy.”

Mạnh Kim Tuyết mỉm cười, lông mi khẽ run: “Tôi nhớ rồi, không nói nữa.”

Khương Thanh Thời gật đầu: “Mau uống đi, vẫn còn nóng đấy.”

Mạnh Kim Tuyết nhận lấy uống.

“Chị có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Khương Thanh Thời ân cần nói.

Mạnh Kim Tuyết lắc đầu: “Vẫn ổn.”

Đặt chén lại phòng bếp, Khương Thanh Thời quay lại phòng khách.

Hai người liếc nhìn nhau, trước khi Khương Thanh Thời mở miệng, Mạnh Kim Tuyết đã nói: “Thanh Thời, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói chuyện tối nay như thế nào.”

Khương Thanh Thời hiểu ra: “Tôi không hỏi đâu, chị Kim Tuyết, chị không muốn nói thì đừng nói, dù sao chị muốn ở lại đây bao lâu cũng được.”

Mạnh Kim Tuyết cong môi cười nhạt, chân thành nói: “Cảm ơn Thanh Thời.”

Biết Khương Thanh Thời sẽ tức giận, Mạnh Kim Tuyết nhấn mạnh: “Cảm ơn cô lần cuối cùng.”

“……”

Khương Thanh Thời hết cách, đưa tay ôm cô ấy: “Được rồi.”

Mạnh Kim Tuyết mỉm cười, nhìn đồng hồ trên tường: “Cô buồn ngủ chưa?”

Khương Thanh Thời: “Tôi không sao, chị mệt chưa?”

Mạnh Kim Tuyết gật đầu: “Có một chút.”

Khương Thanh Thời sáng tỏ: “Vậy chị mau đi ngủ đi, tôi cũng lên lầu tắm rửa.”

Dứt lời, Khương Thanh Thời lại vội vàng bổ sung: “Có việc gì cứ gọi tôi, gửi tin nhắn cho tôi cũng được.”

Mạnh Kim Tuyết đáp lời.

Trước khi lên lầu, Khương Thanh Thời vẫn có chút lo lắng, Mạnh Kim Tuyết không cho cô cơ hội hối hận, thúc giục cô nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Khương Thanh Thời hết cách, chỉ có thể lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, đúng lúc Thẩm Ngạn vừa tắm xong đi ra.

“Cô ấy muốn nghỉ ngơi à?” Thẩm Ngạn hỏi.

Khương Thanh Thời rầu rĩ ừ một tiếng: “Anh tắm ——”

Cô còn chưa nói xong thì điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường của Thẩm Ngạn đã đổ chuông. Khương Thanh Thời vừa lúc đứng ở bên cạnh, cô thoáng nhìn tên người gọi, là Lương Hoài.

Thấy hai chữ này, cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Ngạn: “… Anh không được nhận.”

Tuy rằng không biết Lương Hoài và Mạnh Kim Tuyết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ buồn bã của Mạnh Kim Tuyết tối nay, Khương Thanh Thời lại tức giận. Cô mặc kệ ai đúng ai sai, dù sao hiện tại đối với cô là Lương Hoài không đúng.

Sao anh ta có thể để Mạnh Kim Tuyết một mình xuống núi thế chứ?

Thẩm Ngạn rũ mắt: “… Được.”

Anh đưa tay xoa đầu Khương Thanh Thời: “Em đi tắm đi, anh không nhận.”

Khương Thanh Thời nhìn điện thoại vẫn đang đổ chuông, hừ nhẹ một tiếng: “Phải để cho anh sốt ruột.”

“….” Thẩm Ngạn bật cười: “Được.”

Đến phòng thay đồ lấy áo ngủ, lúc Khương Thanh Thời đi ra, chuông điện thoại đã ngừng đổ.

Nhìn thấy Thẩm Ngạn đang đọc sách, Khương Thanh Thời mới hơi yên tâm một chút, cô đi vào phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm vang lên cùng lúc với tiếng chuông điện thoại của Lương Hoài gọi tới.

Nhìn chằm chằm tên người gọi, Thẩm Ngạn có chút đau đầu.

Anh có nên nhận máy hay không đây?

Còn đang ngẫm nghĩ thì cuộc gọi đã bị người bên kia cúp máy trước.

Thẩm Ngạn ngước mắt lên, có chút bất ngờ.

Một lát sau, Lục Gia Văn gọi điện thoại tới cho anh.

Thẩm Ngạn nghe máy: “Chuyện gì?”

Giọng nói của Lương Hoài vang lên: “Kim Tuyết đang ở nhà cậu đúng không?”

“……”

Thẩm Ngạn nhíu mày, không có gì bất ngờ khi anh ta lấy điện thoại của Lục Gia Văn gọi cho mình, có lẽ hai người đang ở cùng với nhau.

Trầm mặc mấy giây, Thẩm Ngạn ừ một tiếng.

Lương Hoài thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ tôi tới đó ngay/”

Thẩm Ngạn dừng một giây, nhắc nhở anh ta: “Tôi cảm thấy cậu không tới thì tốt hơn.”

Lương Hoài: “Cậu nói vậy là sao?”

Thẩm Ngạn: “Vợ tôi sẽ không hoan nghênh cậu, vợ cậu trước mắt cũng không muốn gặp cậu.”

“……”

Nghe Thẩm Ngạn nói như thế, Lương Hoài nghẹn họng, nhắm mắt lại nói: “Vậy…”

“Để cô ấy ở lại đây một đêm đi.” Thẩm Ngạn đề nghị: “Mấy chuyện khác để ngày mai rồi cậu nói chuyện với vợ cậu sau.”

Lương Hoài im lặng giây lát rồi trầm giọng nói: “Cô ấy thế nào rồi?”

“Không được tốt lắm.” Thẩm Ngạn hờ hững chỉ trích anh ta, nhưng vẫn nói một câu: “Sao cậu có thể yên tâm để cô ấy xuống núi một mình vào ban đêm thế?”

Môi Lương Hoài mấp máy, cố gắng giải thích cho mình.

Thẩm Ngạn nhìn phòng tắm, lời ít ý nhiều nói: “Chuyện tình cảm người ngoài như bọn tôi không tiện nhúng tay vào, nhưng có một số việc cậu phải tự mình suy nghĩ kỹ. Tôi cúp máy trước đây, Thanh Thời không cho tôi nhận điện thoại của cậu.”

Lương Hoài còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Ngạn đã cúp điện thoại.

Lục Gia Văn ở bên cạnh nghe xong hai người nói chuyện thì có chút đồng tình vỗ vỗ bả vai Lương Hoài, an ủi: “Anh Hoài, đêm nay anh về nghỉ ngơi trước đi, nếu thực sự không được nữa thì ngày mai em thay anh đến thăm chị dâu.”

Lương Hoài liếc nhìn Lục Gia Văn, trả lại điện thoại di động: “Không cần cậu đi thay tôi.”

Anh ta sẽ tự đi



Lúc Khương Thanh Thời ra khỏi phòng tắm, Thẩm Ngạn vẫn đang đọc sách.

Cô liếc nhìn điện thoại di động ở trên tủ đầu giường của anh, vẫn im lặng như trước khi cô đi tắm.

Vén chăn lên giường, Khương Thanh Thời cầm lấy di động của mình lên xem, gửi tin nhắn cho Mạnh Kim Tuyết dưới lầu: [Chị Kim Tuyết ngủ chưa?]

Mạnh Kim Tuyết không trả lời cô, cô đoán có thể cô ấy đã ngủ rồi.

Để điện thoại xuống, Khương Thanh Thời nghiêng người, dời ánh mắt sang người đang đọc sách.

Như có phát hiện, Thẩm Ngạn ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Khương Thanh Thời: “Anh không nhận điện thoại Lương Hoài gọi tới chứ?”

“…” Thẩm Ngạn trầm mặc giây lát rồi ừm một tiếng: “Không nhận.”

Anh nhận điện thoại của Lục Gia Văn, cái này không tính là nói dối chứ.

Nghe vậy, Khương Thanh Thời mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”

Cô nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu anh nhận, sau này anh đừng về phòng nữa.” <!-- vuông -->

“……”

Thẩm Ngạn sửng sốt, anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của Khương Thanh Thời, nhịn không được tự hỏi… Bây giờ anh thừa nhận “sai lầm” với cô chắc là vẫn còn kịp chứ?

Còn chưa nghĩ ra phải thừa nhận như thế nào, Khương Thanh Thời mệt mỏi cả ngày đã tiến vào giấc mộng.

Thẩm Ngạn nghẹn lời, giơ tay vén gọn mái tóc trên gò má cô, lại cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó mới buông sách xuống đi ngủ.

Những chuyện khác, ngày mai thức dậy rồi nói sau.

Sáng hôm sau, khi Khương Thanh Thời tỉnh lại, Thẩm Ngạn đã không còn ở nhà.

Cô vội vàng vàng rửa mặt xuống lầu, cùng Mạnh Kim Tuyết ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng, Mạnh Kim Tuyết đề nghị ra ngoài một chuyến.

Khương Thanh Thời vội vàng nói: “Để tôi đi với chị, chị muốn đi đâu?”

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, Mạnh Kim Tuyết không khỏi buồn cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”

“Tôi mặc kệ.” Khương Thanh Thời giở tính ngang ngược: “Tôi ở nhà cũng không có việc gì làm, đi cùng chị một chuyến thôi mà.”

Cô tự đề cử mình: “Tôi có thể làm tài xế cho chị.”

Mạnh Kim Tuyết không lay chuyển được cô, đành nói: “Được, vậy làm phiền Thanh Thời của chúng ta.”

Khóe môi Khương Thanh Thời cong lên: “Khách sáo rồi, chị Kim Tuyết mời tôi ăn một bữa cơm là được.”

Mạnh Kim Tuyết cười đồng ý: “Không thành vấn đề, mời ăn nhiều bữa cơm cũng được nữa là.”

Hai người thu dọn xong đi ra ngoài.

Khương Thanh Thời định tự mình lái xe, còn chưa tới cửa thì chuông cửa đã vang lên.

Hai người liếc nhìn nhau, Khương Thanh Thời bảo dì Trình đi xem người bấm chuông cửa là ai.

Dì Trình đã gặp Lương Hoài, lúc trước Khương Thanh Thời không ở trong nước, anh ta đã tới hoa viên Hải Đường rất nhiều lần. Thấy là anh ta, dì Trình ăn ngay nói thật: “Là cậu Lương.”

“?”

Khương Thanh Thời vô thức nhìn Mạnh Kim Tuyết: “Anh ta gọi điện thoại cho chị à?”

Mạnh Kim Tuyết: “Có gọi, nhưng tôi không nhận.”

Khương Thanh Thời sửng ra vài giây, kịp phản ứng lại: “Thẩm Ngạn lại gạt tôi.”

Mạnh Kim Tuyết: “Cái gì?”

Khương Thanh Thời không giải thích nhiều với cô ấy, chỉ hỏi cô ấy: “Chị muốn gặp anh ta không?”

Mạnh Kim Tuyết lắc đầu: “Tạm thời không muốn.”

“Được.” Khương Thanh Thời lập tức bày ra dáng vẻ ‘bao che người nhà’: “Dì Trình, dì đi nói với người bên ngoài là cháu đã ra ngoài không ở nhà, đừng cho anh ta vào đây.”

Trình Lan Hinh: “Hả?”

Khương Thanh Thời: “Dì cứ nói như vậy.”

Trình Lan Hinh nhìn Mạnh Kim Tuyết, nhỏ giọng hỏi: “Nếu cậu ấy không đi thì sao?”

“Vậy bọn cháu đi.” Khương Thanh Thời nói: “Lát nữa cháu lái xe đi, anh ta sẽ không cản xe của cháu đâu.”

Trình Lan Hinh vội vàng gật đầu: “Bây giờ dì đi nói chuyện với cậu ấy.”

Hai người đứng trong nhà nhìn Trình Lan Hinh đi ngang qua sân tới sau cửa lớn của hoa viên Hải Đường.

Cửa chính cách căn nhà bọn họ ở có chút xa, hai người không thấy rõ người ở cửa, cũng không nghe thấy Trình Lan Hinh nói với Lương Hoài như thế nào.

Đợi một lát, Trình Lan Hinh đi vòng lại: “Thanh Thời, cậu ấy nói cậu ấy biết rồi.”

Khương Thanh Thời nhíu mày: “Biết rồi là có ý gì?”

Trình Lan Hinh lắc đầu.

Khương Thanh Thời nhìn Mạnh Kim Tuyết bên cạnh, truy hỏi: “Vậy là anh ta đi chưa?”

Trình Lan Hinh: “Lúc dì đi vòng về thì không thấy nữa.”

“……”

Khương Thanh Thời hiểu ra, Lương Hoài nói biết các cô không ở nhà cũng không có nghĩa là anh ta rời đi. Anh ta hẳn là đoán được Mạnh Kim Tuyết không muốn gặp anh ta, cũng không tiện làm cho dì Trình khó xử, nên mới có thể trả lời Trình Lan Hinh như vậy.

Chú ý tới vẻ mặt của Mạnh Kim Tuyết, Khương Thanh Thời vội hỏi: “Chúng ta ra ngoài nhé?”

Mạnh Kim Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Được.”

Hai người không chần chừ đi ra ngoài.

Lúc lái xe ra khỏi hoa viên Hải Đường, Khương Thanh Thời để ý thấy Lương Hoài đứng ở cửa, tất nhiên người ở gần với bên phía Lương Hoài là Mạnh Kim Tuyết cũng chú ý tới.

Xe của các cô thuận lợi rời khỏi hoa viên Hải Đường, Lương Hoài không ngăn cản.

Đợi đến khi gương chiếu hậu không còn bóng người, Khương Thanh Thời mới nghiêng đầu nhìn Mạnh Kim Tuyết. Mạnh Kim Tuyết không quá chú ý tới những thứ này, cô ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, không biết là cố ý không nhìn hay là… đơn thuần không muốn nhìn nhiều.

Nhìn cô ấy như vậy, Khương Thanh Thời có lòng nhưng cũng bất lực.

Yên lặng lái xe suốt quãng đường, nói Mạnh Kim Tuyết muốn đến là một tiểu khu cao cấp ở khu trung tâm thành phố.

Nơi này vị trí địa lý ưu việt, đi đâu cũng rất thuận tiện.

Sau khi hai người đăng ký đi vào, Mạnh Kim Tuyết mới nói cho Khương Thanh Thời biết cô ấy có một căn nhà ở chỗ này, là mẹ cô ấy trước khi qua đời đã để lại cho cô ấy.

Sau khi gả cho Lương Hoài, Mạnh Kim Tuyết có tới đây một lần. Nhưng bởi vì các loại nguyên nhân nên cô ấy cũng không tìm người dọn dẹp căn nhà đã lâu không ở này, cũng vì như vậy mà tối hôm qua cô ấy mới ở nhờ nhà Khương Thanh Thời.

Nghe cô ấy nói xong, Khương Thanh Thời đại khái hiểu được ý của cô ấy: “Chị… không muốn sống cùng Lương Hoài nữa sao?”

Cô quan sát vẻ mặt Mạnh Kim Tuyết, do dự hỏi: “Chị Kim Tuyết, có phải Lương Hoài đã làm chuyện gì có lỗi với chị không?”

Mạnh Kim Tuyết lắc đầu: “Không có.”

Khương Thanh Thời nhíu mày: “Thật sự không có?”

“Ừm.” Mạnh Kim Tuyết nói: “Anh ấy không làm những chuyện đó, tôi chỉ hơi mệt thôi.”

Nhìn cô ấy như vậy, Khương Thanh Thời không đành lòng hỏi lại, cô vội vàng đồng ý: “Được, vậy tôi không hỏi nữa, chị định chuyển qua đây sống à?”

Mạnh Kim Tuyết: “Ừ.”

Khương Thanh Thời cười: “Được, vậy chị cứ giao việc này cho tôi, tôi cho người qua đây sắp xếp.”

Mạnh Kim Tuyết ngẩn ra: “Không cần đâu, tôi tự làm là được rồi.”

“Đừng khách sáo với tôi.” Khương Thanh Thời nghiêm túc nói: “Tôi không có cách nào giúp chị giải tỏa về mặt cảm xúc nhưng về mặt vật chất thì không thành vấn đề. Tôi biết chị có thể tìm được người đến làm, nhưng tôi sợ công ty quản lý nhà mà chị tìm không đáng tin cậy, vậy nên cứ để tôi làm cho.”

Mạnh Kim Tuyết bị cô thuyết phục: “Vậy tôi phải mời cô ăn thêm mấy bữa cơm nữa mới được.”

Khương Thanh Thời cong môi: “Được, hay là tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi?”

Mạnh Kim Tuyết: “Tôi có thể, nhưng cô không cần ăn cơm với tổng giám đốc Thẩm sao?”

“Ai muốn ăn với anh ấy chứ?” Nhắc đến Thẩm Ngạn là Khương Thanh Thời lại tức giận: “Đàn ông đều là kẻ lừa đảo.”

Mạnh Kim Tuyết: “Hả?”

Cô ấy cũng không biết chuyện Khương Thanh Thời không cho Thẩm Ngạn nhận điện thoại của Lương Hoài mà Thẩm Ngạn vẫn nhận.

Khương Thanh Thời không giải thích nhiều, khoát tay nói: “Không sao, dù sao chị cứ nhớ tin tưởng ai cũng được nhưng đừng tin tưởng đàn ông là được rồi.”

Mạnh Kim Tuyết bị cô chọc cười, mặt mày cong cong: “Được, tôi nhớ rồi.”

Không lâu sau, Khương Thanh Thời gọi cho bà Từ một cuộc điện thoại, nhờ người sắp xếp nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp nhà cửa.

Sau khi đợi người đến, hai người lẻn đến quán cà phê Tư Niệm uống cà phê.

Tâm trạng của Mạnh Kim Tuyết không tốt, ở Bắc Thành cũng không quen biết nhiều người, Khương Thanh Thời muốn giới thiệu cho cô ấy thêm vài người bạn.

Như vậy sau này lỡ như cô không ở trong nước thì cô ấy cũng không đến mức cô đơn lẻ loi một mình.

Lúc Thẩm Ngạn gửi tin nhắn tới, Khương Thanh Thời vừa định thưởng thức tách cà phê mình vừa pha xong.

Nhìn thấy tin nhắn của anh, cô khẽ hừ một tiếng, không trả lời.

Một lát sau, Thẩm Ngạn lại nhắn tin cho cô, hỏi cô đi đâu rồi.

Khương Thanh Thời thở dài, dứt khoát chuyển tin nhắn của anh chế độ đừng làm phiền.

Cô không muốn cãi nhau với Thẩm Ngạn, cũng không muốn tha thứ cho anh nhanh như vậy.

Cùng lúc đó, Thẩm Ngạn ngồi ở văn phòng cảm thấy khó hiểu, không rõ vì sao Khương Thanh Thời không trả lời tin nhắn của anh, là không để ý hay là không muốn trả lời?

Anh đang nhìn chằm chằm vào hộp thoại của hai người thì điện thoại bàn làm việc vang lên.

Thẩm Ngạn nối máy.

Phùng Hạnh Mình vừa trở về Bắc Thành tối qua, hôm nay đến công ty báo cáo công việc: “Tổng giám đốc Thẩm, sếp Lương tới.”

Thẩm Ngạn thoáng khựng lại, nhìn điện thoại di động không có động tĩnh gì, dĩ nhiên hiểu được nguyên nhân Khương Thanh Thời không trả lời tin nhắn của anh.

Anh có chút đau đầu thở dài: “Để anh ta vào đi.”

“……”

Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.

Thẩm Ngạn liếc nhìn người vừa ngồi xuống sô pha: “Sao cậu lại tới đây?”

Lương Hoài lườm anh: “Biết rõ còn cố hỏi.”

Thẩm Ngạn giơ tay xoa nắn ấn đường, lạnh nhạt nói: “Cậu tới tìm tôi cũng vô dụng thôi.”

Anh nhìn di động vẫn không có động tĩnh: “Vợ tôi lại chặn tôi nữa rồi.”

“……”

Lương Hoài nghẹn họng, buồn bực trừng anh: “Sao cậu lại sợ như thế?”

“Ừm.” Thẩm Ngạn lười tranh luận với anh ta, không mặn không nhạt nói: “Cậu không sợ thì đến tìm tôi làm gì?”

Sự xấu hổ lan tràn trong văn phòng.

Một lát sau, Lương Hoài hỏi: “Cậu có biết bây giờ họ đang ở đâu không?

Thẩm Ngạn: “Không biết.”

Lương Hoài nhướng mày, vẻ mặt không tin: “Cậu không biết hành tung của vợ cậu sao?”

Thẩm Ngạn rất quan tâm Khương Thanh Thời, anh không thể nào hoàn toàn không biết gì về hành tung của Khương Thanh Thời được.

Còn nữa, phía sau Khương Thanh Thời thường xuyên có vệ sĩ “tàng hình” bảo vệ cô, nếu Thẩm Ngạn muốn biết người ở đâu thì chỉ cần hỏi vệ sĩ là được.

Thẩm Ngạn lại lạnh lùng trả lời: “Biết cũng không thể nói cho cậu.”

Lương Hoài: “Vì sao?”

“Bởi vì tôi không muốn bị chặn một lần nữa.” Câu trả lời của Thẩm Ngạn khiến Lương Hoài như đánh mất ngôn ngữ, rồi lại không tìm ra vấn đề.

Im lặng vài giây, Thẩm Ngạn nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Trọng điểm bây giờ của cậu không phải là biết Mạnh Kim Tuyết ở đâu.”

Anh hiếm khi đưa ra lời khuyên: “Cậu nên nghĩ xem tại sao cô ấy lại bỏ nhà đi, giải quyết vấn đề từ gốc rễ.”

Lương Hoài trầm mặc: “Tôi không phải -——

“Nếu muốn giải thích thì cậu nên đi giải thích với Mạnh Kim Tuyết ấy.” Thẩm Ngạn nhắc nhở anh ta.

Lương Hoài im lặng, thật lâu sau mới nói: “Tôi biết rồi.”

Anh ta nhìn anh, đột nhiên hiếu kỳ: “Cậu với Khương Thanh Thời cãi nhau sao?”

Thẩm Ngạn: “Không phải cãi nhau kiểu nhà cậu.”

Lương Hoài nghẹn họng: “Cái gì mà kiểu nhà tôi?”

Thẩm Ngạn: “Trong lòng cậu tự biết đi.”

“……”

Cuộc đối thoại không thể tiếp tục được nữa, Lương Hoài cũng không nhiều lời.

Thẩm Ngạn còn xử lý công việc, cũng không rảnh quan tâm đến anh ta. Bọn họ đều biết rõ, Lương Hoài là vì không có chỗ đi nên mới tới chỗ anh ngồi một lát



Buổi tối, Khương Thanh Thời, Tư Niệm Mạnh Kim Tuyết và Cố Tuệ An cùng đi ăn lẩu.

Ăn xong, bốn người bàn nhau đi quán bar.

Đến quán bar của Lục Gia Văn chắc chắn sẽ bị phát hiện, cuối cùng các cô chọn đến một quán bar khác cũng rất nổi tiếng ở Bắc Thành.

Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh đã tới quán bar này vài lần, cảm thấy bầu không khí rất tốt.

Bốn người uống rượu trò chuyện, thoải mái hửng thụ.

Uống với Mạnh Kim Tuyết mấy ly xong, đầu Khương Thanh Thời có chút choáng váng. Cô chống má ngồi bên cạnh nhìn Cố Tuệ An nhảy nhót trên sàn nhảy, thỉnh thoảng lại nháy mắt với mấy cô.

Đang còn mỉm cười, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.

Khương Thanh Thời cũng không ngẩng đầu: “Ở đây có người rồi.”

“Cô Khương, lại gặp mặt rồi.”

Giọng nói có chút quen thuộc, Khương Thanh Thời nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người tới, cô híp mắt nhớ lại: “Cậu Ngụy.”

Là người đàn ông cô gặp trên máy bay về nước.

Ngụy Thần Dật nhướng mày: “Cô Khương vẫn còn nhớ tôi nhỉ.”

Khương Thanh Thời mỉm cười: “Cậu là thiếu gia của nhà họ Ngụy mà.”

Nghe thấy lời này của cô, Ngụy Thần Dật kinh ngạc: “Cô biết tôi?”

“Đương nhiên.” Cô hất cằm về phía sau Ngụy Thần Dật, nói: “Tôi còn biết anh trai của cậu nữa đấy.”

Ngụy Thần Dật quay đầu lại, thấy Ngụy Minh Khiêm đứng cách đó không xa.

Trong nháy mắt, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Anh ta kinh ngạc nhìn Ngụy Minh Khiêm, lại nhìn về phía Khương Thanh Thời, hoảng loạn nói: “Cô… không phải là chị dâu của tôi chứ?”

Khương Thanh Thời bị lời nói của anh ta làm nghẹt thở, khó tin hỏi: “Anh trai cậu đã kết hôn hay chưa chẳng lẽ cậu không biết?”

Ngụy Thần Dật: “……

Trong lúc hai người nói chuyện, Ngụy Minh Khiêm và Thẩm Ngạn đến gần.

Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn ly rượu trống trên bàn, hỏi cô: “Uống bao nhiêu rồi?”

Khương Thanh Thời phớt lờ anh, quay sang nói chuyện với Ngụy Minh Khiêm: “Sếp Ngụy.”

Ngụy Minh Khiêm gật đầu với cô: “Xin lỗi.”

Khương Thanh Thời mỉm cười: “Không có gì, cậu Ngụy cũng không làm chuyện gì khác người.”

Cô dừng lại giây lát, nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngụy Thần Dật, cong môi hỏi: “Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi sếp Ngụy đấy.”

Ngụy Minh Khiêm: “Mời cô Khương hỏi.”

Khương Thanh Thời: “Cậu ta thật sự là thiếu gia nhà họ Ngụy sao?”

Nghe ra ý của cô, Ngụy Minh Khiêm hờ hững nói: “Có thời gian tôi sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra.”

Ngụy Thần Dật: “….”:

Khương Thanh Thời hiểu ý cười, gật đầu nói: “Lúc nào có kết quả nhớ báo cho tôi biết một tiếng nhé.”

Ngụy Minh Khiêm nhìn Thẩm Ngạn bên cạnh: “Tôi bảo tổng giám đốc Thẩm nói cho cô biết.”

Hai người trò chuyện mấy câu rồi Ngụy Minh Khiêm mang Ngụy Thần Dật đi.

Người đi rồi, Khương Thanh Thời mới liếc mắt nhìn người che khuất tầm mắt mình, cố ý nói: “Sếp Thẩm, anh đang cản đường tôi xem trai đẹp nhảy nhót đấy.”

Thẩm Ngạn quay đầu lại, liếc nhìn sàn nhảy bên kia.

Không nhìn không biết, nhìn rồi anh mới phát hiện trong sàn nhảy có vài thanh niên mặc đồng phục nhảy nhót.

Đứng xa xa nhìn qua, Thẩm Ngạn nhíu mày, nghĩ đã đến lúc tìm Úc Đình Quân nói chuyện về quản lý quán bar.

“Tổng giám đốc Thẩm?” Khương Thanh Thời nhấc chân đá anh: “Có thể dịch qua một xíu được không?”

Thẩm Ngạn dời tầm mắt, ánh mắt tối xuống nhìn cô: “Em thích xem thể loại này?”

Khương Thanh Thời: “Anh không thích?”

“….” Thẩm Ngạn không chút suy nghĩ nói: “Không thích.”

Khương Thanh Thời ồ một tiếng, nhướng mày: “Phụ nữ nhảy nhót anh cũng không thích?”

Thẩm Ngạn: “Ừ.”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời khẽ hừ một tiếng: “Lừa đảo.”

Thẩm Ngạn: “… Cái gì?”

Khương Thanh Thời ngước mắt nhìn anh: “Sao có thể có đàn ông không thích xem phụ nữ nhảy nhót chứ.”

Đó không phải là nói dối thì là gì.

Nghe thấy lý do này của cô, Thẩm Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh không thích nhìn họ nhảy nhót.”

Khương Thanh Thời nhướng mày, vô thức tiếp lời: “Vậy em thích xem ai nhảy?”

Thẩm Ngạn quay đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc: “Em.”

Anh thích xem Khương Thanh Thời nhảy nhót.



(Tác giả nói)

Thanh Thời: Đừng tưởng rằng nói chút lời ngon tiếng ngọt là tôi sẽ tha thứ cho anh.

Thẩm tổng: Vậy anh không nói nữa, chỉ làm thôi.

Thanh Thời:?

<!-- vuông --> <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->