Dịu Dàng Tập Kích

Chương 69: Khương Tiểu Bảo



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 69: Khương Tiểu Bảo

Sau khi sinh cực cưng, Khương Thanh Thời ở lại bệnh viện vài ngày rồi chuyển đến trung tâm ở cữ.

Sau khi cục cưng ra đời, cơ thể cô thực sự có rất nhiều phản ứng khó chịu. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy cô công chúa bé bỏng nằm bên cạnh mình, cô bỗng nhiên có cảm giác mọi vất vả đều xứng đáng.

Đương nhiên, cho dù xứng đáng thì Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn cũng không có ý định sinh đứa thứ hai.

Hai người chỉ cần cô công chúa nhỏ ở trước mắt. Cả hai đều là người ích kỷ, không muốn phải chia sẻ nhiều tình cảm cho người khác. <!-- vuông -->

Sống ở trung tâm ở cữ có hơi buồn tẻ, nhưng cũng không tính là nhàm chán.

Thẩm Ngạn thường xuyên đến trung tâm ở cử bầu bạn với cô, mấy người Tư Niệm và Cố Tuệ An cũng sẽ thay phiên nhau đến đây mỗi tuần để xem tivi, xem phim, trò chuyện,… cùng cô.

Những ngày trước khi có thể rời khỏi trung tâm ở cữ, Khương Thanh Thời đột nhiên trở nên cáu kỉnh, cô bấm ngón tay đếm thời gian, đếm từng giây trên đồng hồ.

Cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của cô, Thẩm Ngạn kịp thời hỏi cô: “Em có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Khương Thanh Thời giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Có thể ra ngoài sao?”

Không phải thời điểm ở cữ thì không được ra ngoài à?

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, liếc nhìn cục cưng đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, chậm rãi nói: “Chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ đi ra ngoài.”

Khương Thanh Thời chớp mắt, đối diện với ánh mắt của anh, có chút do dự: “Còn con thì sao?”

“Bọn họ sẽ chăm sóc.” Thẩm Ngạn hiểu được tình thế khó xử của cô, thẳng thừng kéo cô dậy khỏi giường, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không ra gió là được, cứ ngồi yên trong xe ra ngoài một chuyến.”

Anh đã hỏi bà Từ, bà Từ nói chỉ cần không ra gió thì không có vấn đề gì.

Gần đây Khương Thanh Thời thật sự rất buồn chán, cô vốn không phải là người có thể ở yên trong nhà, tuy rằng bạn bè thường xuyên đến thăm cô, trò chuyện cùng cô để giải tỏa nỗi buồn, nhưng cô vẫn muốn ra ngoài.

Dẫu cho bên ngoài chẳng có gì để chơi hay có chuyện gì mới mẻ, nhưng người bị giam cầm lâu ngày chỉ khao khát được ra thế giới bên ngoài. Cho dù chỉ có thể hít thở chút không khí trong lành, Khương Thanh Thời cũng cảm thấy vui vẻ.

Trung tâm ở cữ không khuyến khích ra ngoài trong thời gian ở cữ, sau khi Khương Thanh Thời thay quần áo xong, chỉ có thể lén lút lẻn ra ngoài cùng Thẩm Ngạn.

Lẻn đến bãi đỗ xe rồi lên xe, không hiểu tại sao Khương Thanh Thời lại đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Bắt gặp ý cười trên mặt cô, Thẩm Ngạn sửng sốt chốc lát, đã lâu rồi cô không cười tươi như vậy. <!-- vuông -->

Trong nháy mắt, Thẩm Ngạn cảm thấy quyết định của mình hơn nửa tiếng trước là cực kỳ chính xác.

“Thanh Thời.” Anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, trầm giọng nói: “Vui không?”

Khương Thanh Thời mím môi, cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên của mình: “Có một chút, anh có cảm thấy chúng ta như vậy rất buồn cười không?”

Thẩm Ngạn nhướng mày: “Sao lại buồn cười?”

“Thì ý là…. chúng ta cũng không có lỗi, tại sao pải lẻn ra ngoài như kẻ trộm vậy?” Khương Thanh Thời nói.

Thẩm Ngạn mỉm cười, nghiêng đầu tự hỏi: “Có lẽ bởi vì như vậy khá kích thích?”

“…”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời cong môi nhìn anh, giơ tay chọc vào cánh tay anh, cố ý nói: “Kích thích?”

Cô mỉm cười: “Không ngờ tổng giám đốc Thẩm lại thích như vậy.”

Thẩm Ngạn đưa tay nhéo má cô: “Chỉ cần được làm cùng bà Thẩm thì chuyện gì cũng kích thích.”

Khương Thanh Thời bị bất ngờ, lập tức đổ gục trước những lời tán tỉnh này của anh, cô ngượng ngùng lườm anh một cái, thúc giục: “Anh kiềm chế chút đi, đừng có nói những lời này lúc em đang ở cữ.”

Cô cũng không đủ sức chống cự với anh.

Thẩm Ngạn nhếch môi, hơi nhướng mày: “Được, vậy chờ đến khi em ra tháng lại nói.”

Khương Thanh Thời: “…”

Sau một hồi ồn ào, Thẩm Ngạn lái xe đưa Khương Thanh Thời ra khỏi trung tâm ở cữ.

Khoảnh khắc xe ra khỏi bãi đậu xe, Khương Thanh Thời cảm thấy Bắc Thành càng ngày càng xinh đẹp. Cô ngồi trong xe, thông qua cửa kính ngắm nhìn dòng người qua lại bên ngoài, trong lòng có một loại cảm giác mới mẻ và thỏa mãn không thể nói thành lời.

Thẩm Ngạn thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn cô, quan sát biểu cảm của cô.

Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh ánh sáng của cô, anh mới cảm thấy yên lòng.

Đến trung tâm thành phố, Thẩm Ngạn đỗ xe bên đường, nói với người bên cạnh: “Có thể hạ cửa kính xuống một chút để hít thở không khí.”

Khương Thanh Thời: “Được.”

Xe của hai người đậu dưới táng cây, cách đó không xa là trung tâm thương mại Khương Thanh Thời thường đến, đầu bên kia là công ty Thẩm Ngạn.

Trời đã tối, hầu hết đèn trong tòa nhà công ty đều đã tắt, nhưng đèn trong trung tâm thương mại vẫn đang sáng ngời.

Khương Thanh Thời nhìn chung quanh một vòng rồi nhìn sang Thẩm Ngạn: “Em khá muốn ăn kem trong trung tâm thương mại.”

Thẩm Ngạn cúi đầu: “Em muốn ăn?”

Thông thường, thời điểm ở cữ không được ăn những loại thực phẩm lạnh, sẽ không tốt cho dạ dày. Nhưng nếu Khương Thanh Thời thật sự muốn ăn, Thẩm Ngạn sẽ để cô ăn vài miếng.

Có đôi khi thứ cô thèm chính là một miếng nhỏ đó.

Khương Thanh Thời gật đầu: “Muốn, muốn ăn kem ốc quế giòn giòn.”

Thẩm Ngạn nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vậy anh đi mua.” Anh nhìn Khương Thanh Thời, “Em ở trong xe đợi anh một lúc nhé?”

Khương Thanh Thời: “Được.”

Khương Thanh Thời ngồi trong xe, nhìn Thẩm Ngạn đi vào trung tâm thương mại.

Chờ một lúc, Thẩm Ngạn lại bước ra, một tay cầm kem ốc quế, tay còn lại đặt sau lưng, không biết đang cầm cái gì.

Cửa sổ xe được gõ vang.

Khương Thanh Thời hạ cửa sổ xuống, cầm lấy kem ốc quế trong tay anh, ánh mắt sáng ngời: “Tay kia của anh cầm cái gì vậy?”

Thẩm Ngạn nhướng mày: “Em nhìn thấy rồi à?”

Khương Thanh Thời: “Tạm thời không nhìn thấy, nhưng em có cảm giác anh đang cầm gì đó.”

“…”

Thẩm Ngạn bật cười, lấy thứ giấu đằng sau ra đưa cho Khương Thanh Thời.

Nhìn thấy bó hoa hồng Tuyết Sơn trước mặt, Khương Thanh Thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhếch môi cười: “Anh còn mua hoa làm gì?”

Thẩm Ngạn hắng giọng: “Nhìn thấy nó chợt nhớ đến em.”

Cửa hàng bán hoa nằm ở phía chéo đối diện tiệm kem, Thẩm Ngạn vô tình nhìn sang, tình cờ nhìn thấy bó hoa hồng Tuyết Sơn bày ở cửa, anh lập tức mua mà không hề do dự.

Anh biết, Khương Thanh Thời chắc chắn sẽ thích.

Khương Thanh Thời đưa tay nhận lấy, cúi đầu ngửi một hơi: “Vẫn còn rất tươi.”

Thẩm Ngạn giơ tay gõ nhẹ lên trán cô: “Đóng cửa sổ lại trước đi, lên xe rồi nói.”

“……Ừm.”

Thẩm Ngạn đóng cửa sổ lại, vòng qua đầu xe lên xe.

Khương Thanh Thời đặt bó hoa lên đùi, cắn một miếng kem nhỏ rồi đưa cho Thẩm Ngạn: “Được rồi.”

Thẩm Ngạn cũng không bất ngờ, Khương Thanh Thời thèm ăn, nhưng thật ra cô rất kiềm chế, cô sẽ cân nhắc đến tình trạng sức khóe của mình. Anh nhận lấy, thấp giọng hỏi: “Ăn ngon không?”

Khương Thanh Thời chỉ cắn một miếng rất nhỏ, thật ra không cảm nhận được hương vị gì.

Cô suy nghĩ một lúc: “Cũng không tệ lắm.”

Thẩm Ngạn cầm cây kem: “Thật sao?”

“Thật mà.” Khương Thanh Thời nghi hoặc: “Không tin thì anh thử xem.”

Nghe vậy, Thẩm Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, mang theo vẻ quyến rũ không nói nên lời.

Anh lẳng lặng nhìn Khương Thanh Thời, lúc cô đang định nói gì đó, anh lại trầm giọng đồng ý: “Được.”

Giây tiếp theo, anh nghiêng người lại gần cô.

Trán hai người chạm nhau, chóp mũi cọ vào đối phương, hô hấp đan cài vào nhau.

Khương Thanh Thời chậm rãi chớp mắt, cánh môi mấp mấy muốn nói chuyện, Thẩm Ngạn lại nhanh hơn một bước ngậm lấy môi cô, dùng lưỡi cạy hàm răng của cô ra, vói vào sâu bên trong, cướp lấy hô hấp của cô.

Nếu không phải không đúng thời giam, không đúng địa điểm, không thích hợp về mọi mặt, thì nụ hôn này đã không chấm dứt nhanh như vậy.

Khi nụ hôn kết thúc, cả hai người vẫn còn cảm thấy chưa đủ.

Trong xe vang lên tiếng thở dốc nặng nề của hai người, Thẩm Ngạn vươn tay chạm vào gò má Khương Thanh Thời, khàn giọng thì thầm: “Còn bốn ngày nữa.”

Còn bốn ngày nữa, Khương Thanh Thời mới có thể về nhà.

Lỗi tai Khương Thanh Thời nóng lên, cô thúc giục anh: “Về trước đã.”

Thẩm Ngạn trầm giọng đáp lại, siết chặt lòng bàn tay cô: “Được.”



Trung tâm ở cữ biết chuyện hai người lẻn ra ngoài, nhưng cũng không dám nói gì.

Nhưng mấy ngày sau đó, Khương Thanh Thời lại bị trông coi vô cùng nghiêm ngặt.

Đương nhiên là bản thân cô cũng không có ý định lẻn ra ngoài thêm lần nữa, dù sao cô cũng sắp được về nhà rồi, nhịn thêm chút nữa sẽ qua thôi.

Ngày được ra tháng, Thẩm Ngạn, bà Từ và nhóm bạn thân đến đón cô về nhà.

Trình Lan Hinh và Lý Thanh Nguyệt ở nhà nấu cơm cho mọi người, chào đón Khương Thanh Thời về nhà.

Giây phút bước vào cửa nhà, Khương Thanh Thời có một loại cảm giác đã lâu không gặp.

Cô nhìn người thân và bạn bè trước mặt, cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Trình Lan Hinh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, mỉm cười: “Cuối cùng cháu cũng về rồi.”

Khương Thanh Thời khẽ cười: “Dì Trình, cháu rất nhớ dì.”

Trình Lan Hinh mỉm cười: “Dì cũng rất nhớ mấy đứa.”

Thật ra hầu như mỗi ngày bà ấy đều đến trung tâm ở cữ để thăm Khương Thanh Thời, nhưng gặp cô ở đó và ở nhà hoàn toàn khác nhau.

Mọi người đều biết rất rõ điều này.

Sau bữa ăn đầy náo nhiệt, mọi người chơi đùa với cô công chúa nhỏ một lúc rồi mới bận rộn công việc của mình.

Không lâu sau, trong nhà trở nên vắng vẻ hơn nhiều.

Khương Thanh Thời vừa mới ra tháng, vẫn còn chút mệt mỏi.

Cô trở về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống. Đứa bé đã có hai bảo mẫu chăm sóc, còn có Trình Lan Hinh và Thẩm Ngạn, cô không cần phải lo lắng quá nhiều.

Giấc này Khương Thanh Thời ngủ từ trưa đến chiều tối.

Cô ngủ rất sâu, cũng rất ngon giấc.

Lúc cô thức dậy, sắc trời bên ngoài đã tối sầm. Lúc xuống lầu, cô nghe thấy tiếng Thẩm Ngạn nhỏ giọng thì thầm với cục cưng của hai người.

Khương Thanh Thời nghe thấy thì không khỏi bật cười.

Đột nhiên, người dưới lầu như cảm nhận được, anh ngước mắt lên nhìn về phía cô: “Dậy rồi sao?”

Khương Thanh Thời sải bước đến gần hai người, giơ tay chọc nhẹ vào công chúa nhỏ đang mở to mắt: “Chiều nay con bé có quấy khóc không?”

Thẩm Ngạn: “Có.”

Anh nắm lấy tay Khương Thanh Thời, hỏi cô: “Em ngủ có ngon không?”

Khương Thanh Thời gật đầu: “Ngon.”

Cô dựa vào người Thẩm Ngạn, ngáp một cái: “Có lẽ tối nay sẽ không ngủ được.”

Thẩm Ngạn khẽ cười: “Không sao, con bé thức cùng chúng ta.”

Anh chỉ vào công chúa nhỏ.

Khương Thanh Thời dở khóc dở cười: “Chờ con bé trưởng thành, em sẽ nói cho con bé biết anh đã nói con bé như vậy.”

Cô công chúa của nhà Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn hiện tại là một con cú đêm. Ban ngày ngoại trừ ăn ra thì bé chỉ biết ngủ, ngủ dậy thì quấy khóc đòi ăn, ăn xong lại lăn ra ngủ. Nhưng buổi tối bé lại cần có người lớn chơi cùng, nếu không chơi cùng bé, bé sẽ quấy khóc, cho ăn cái gì cũng không chịu.

Vì lý do này, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều rất đau đầu, hai người trầm tư suy nghĩ, tuy rằng hai người cũng thức khuya, nhưng không phải loại cú đêm có thể thức đến ba bốn giờ như vậy, sao lại sinh ra một cô con gái có thể thức khuya thế này?

Thậm chí hai người còn đặc biệt tham khảo ý kiến của chuyên gia, hỏi qua bác sĩ, mọi người đều nói đứa trẻ nào cũng vậy, từ từ điều chỉnh lại là được.

Chẳng qua là hơn một tháng nay, công chúa nhỏ vẫn chưa sửa được thói quen này.

Thẩm Ngạn hừ một tiếng: “Mới còn bé tí mà đã không đứng cùng chiến tuyến với anh nữa rồi?”

Khương Thanh Thời kiêu ngạo: “Xem biểu hiện của anh đã.”

Hai người nhìn nhau, trong mắt đong đầy tình cảm sâu sắc.

Giống như cảm nhận được bản thân đang bị ngó lơ, công chúa nhỏ đang vui vẻ bỗng nhiên bật khóc. Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn lập tức nhìn sang, đỡ trán tỏ vẻ đau đầu.

Sau khi dỗ dành công chúa nhỏ xong, hai người giao cục cưng cho các dì bảo mẫu chăm sóc.

Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn làm người ngồi không hưởng thụ, ngồi ở phòng khách trò chuyện xem phim cùng nhau.

Trong tuần đầu tiên sau khi ra tháng, Khương Thanh Thời không ra ngoài nhiều, cô cảm thấy ở nhà đã đủ thoái mái rồi, không cần phải đi đâu khác.

Đương nhiên còn có một lý do quan trọng hơn, đó là cô không thể tách khỏi công chúa nhỏ nhà hai người.

Lúc trước, Khương Thanh Thời thật sự không thể hiểu nổi kiểu bố mẹ thường xuyên khoe con mình trên khoảnh khắc Wechat, không thể tách khỏi cực cưng dù chỉ một chút, không nỡ ra ngoài đi làm, luôn muốn ở nhà để có thể trông chừng con mình từng phút.

Nhưng mà bây giờ cô đã mơ hồ hiểu được.

Khương Thanh Thời muốn nhìn thấy, muốn ghi lại dáng vẻ của cục cưng nhà mình từng khoảnh khắc.

Đương nhiên, cô cũng rất ít khi đăng ảnh cục cưng lên khoảnh khắc Wechat, vẫn hiểu được điều này. Hầu hết thời gian cô đều lưu ảnh chụp cục cưng trong album ảnh của điện thoại.

Như vậy sau này khi cục cưng trưởng thành, cô có thể thỉnh thoảng lấy ra xem lại.

Trong vài tháng đầu sau khi sinh nở, Khương Thanh Thời vừa ở nhà chăm sóc con vừa tập thể dục.

Cô là người có yêu cầu rất cao về dáng người của mình, cô sẽ không bao giờ để dáng người của mình bị thay đổi chỉ vì sinh con. Vì thế, cô cũng khống chế cái miệng mình, mỗi ngày đều kiên trì luyện tập, chưa đầy nửa năm sau, dáng người của Khương Thanh Thời đã khôi phục lại trạng thái trước khi mang thai.

Thậm chí còn có tư vị hơn.



Cô công chúa nhỏ nhà họ Khương vừa được nửa tuổi đã học được cách nhận biết mọi người.

Bé thông minh lanh lợi, còn có chút nhan khống. Về điểm nhan khống này, Khương Thanh Thời đã rút ra được kết luận sau vài lần quan sát.

Phần lớn thời gian công chúa nhỏ đều không chịu để người khác bế, chỉ có Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn có thể bế bé, bé mới không khóc. Khi những người bạn khác như Tư Niệm hay Cố Tuệ An bế bé, bé sẽ bật khóc ngay lập tức.

Nhưng mà, có một lần Ngụy Minh Khiêm đến nhà chơi, bế bé hơn một tiếng đồng hồ, chẳng những bé không khóc không quấy, ngược lại khi Ngụy Minh Khiêm đặt bé xuống, bé còn chủ động giơ tay về phía anh ta, bò về phía anh ta đang ngồi.

Hai lần như vậy, thậm chí Thẩm Ngạn còn có chút ghen tỵ.

Tại sao trước đây anh không hề nhận ra Ngụy Minh Khiêm lại có sức hấp dẫn người khác đến vậy?

Dần dần, chút sở thích nhan khống này của công chúa nhỏ càng lúc càng trở nên rõ ràng, dù là mua sắm vật dụng sinh hoạt hàng ngày hay là kết giao bạn bè, bé đều chỉ chọn những người có dáng vẻ xinh đẹp.

Trong lúc nhất thời, cả Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều thấy đau đầu, cảm thấy bé như vậy không tốt chút nào.

Tuy nhiên, hai người cũng không sửa lại thói quen này, hai người hy vọng bé có thể thích gì làm đó, về phần nguyên tắc thì đừng trông mặt mà bắt hình dong, chờ đến khi bé lớn hơn một chút rồi sẽ hiểu.

Khương Thanh Thời tin tưởng vào con gái mình.

Con gái của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn lấy họ của Khương Thanh Thời.

Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đã tranh cãi về chuyện này ngay sau khi cục cưng chào đời không lâu. Cô hy vọng con gái sẽ lấy họ của Thẩm Ngạn, bởi vì cô nghĩ bên cạnh Thẩm Ngạn cần có thêm một người thân, bố mẹ anh rời khỏi anh quá sớm, những họ hàng khác cũng không còn qua lại từ lâu, cô hy vọng bên cạnh anh có thêm một người thân cùng đồng hành.

Nhưng Thẩm Ngạn lại kiên trì muốn để công chúa nhỏ theo họ Khương.

Khương Thanh Thời rất tức giận, cho rằng đó là vì điều kiện mà anh đã hứa vứa bà Từ trước khi để kết hôn với cô, đứa con đầu lòng của hai người phải theo họ Khương, tương lai sẽ là người thừa kế tập đoàn Khương thị.

Cô không muốn, cô không muốn cục cưng của cô và Thẩm Ngạn mang họ của người đó.

Nghe được lý do của cô, Thẩm Ngạn nói với cô: “Thanh Thời, anh muốn cục cưng theo họ Khương, không phải là Khương của Khương Hoành.”

Anh nhìn Khương Thanh Thời, chậm rãi nói: “Mà là Khương của Khương Thanh Thời.”

Cái này không giống nhau.

Khương Thanh Thời giật mình, hỏi anh: “Anh thật sự không hối hận vì để cục cưng theo họ em?”

Thẩm Ngạn mỉm cười, hơi nhướng mày: “Cục cưng theo họ mẹ thì sao anh phải hối hận?”

Cuối cùng, tên của công chúa nhỏ được bà Từ quyết định, Khương Đàn.

Bà hy vọng bé có thể tự do thoải mái, năm này qua năm khác như đàn hương.

Nhủ danh là do Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn cùng đặt, gọi là Tiểu Bảo.

Hai người hy vọng bé sẽ không cần phải gánh vác quá nhiều, mãi mãi là cục cưng bé nhỏ của hai người.

Trên thực tế, công chủa nhỏ quả thật là cục cưng tri kỷ của Khương Thanh Thời.

Tuy rằng không ai nói cho bé biết, nhưng dường như bé cũng biết bản thân đã khiến Khương Thanh Thời chịu không ít cực khổ, từ nhỏ bé đã rất bám Khương Thanh Thời, có gì ngon, có gì vui, hoặc chuyện gì thú vị, bé đều sẽ kể cho Khương Thanh Thời nghe đầu tiên.

Vì điều này, Thẩm Ngạn có chút ghen tị.

Mọi người đều nói con gái sẽ hay bám bố hơn, nhưng công cháu nhỏ nhà hai người lại khác. Bé nhớ nhung Khương Thanh Thời hơn, lúc ở trước mặt các bạn nhỏ khác cũng sẽ khen Khương Thanh Thời.

Đương nhiên, bé cũng bị các chú các dì, các ông các bà không quen biết trong khu dân cư hỏi là yêu ai nhất trong bố và mẹ.

Mỗi lần được hỏi câu này, Khương Tiểu Bảo đều sẽ trả lời là, bé yêu cả hai, yêu như nhau.

Điểm này làm cho Thẩm Ngạn rất hài lòng.

Mỗi lần Thẩm Ngạn ghen, Khương Thanh Thời sẽ luôn ở bên cạnh dỗ dành anh.

Cô sẽ nói với anh, người cô yêu nhất là anh, trước đây là vậy, hiện tại hay tương lai cũng sẽ như vậy.

<!-- vuông --> <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->