Dịu Dàng Tập Kích

Chương 71: Trưởng thành



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 71: Trưởng thành.

Khương Thanh Thời từ chối nghe câu trả lời này của Thẩm Ngạn.

Cô nhìn các bạn nhỏ cách đó không xa, lòng ngực ê ẩm: “Ông xã.”

Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô: “Hửm?”

Khương Thanh Thời dựa vào người anh, dáng vẻ vô cùng đau lòng: “Em bị con gái làm tổn thương rồi, hôm nay em không muốn đi làm nữa.” <!-- vuông -->

Thẩm Ngạn bật cười, rất phối hợp: “Vậy bà Thẩm có muốn đi đâu không?”

Khương Thanh Thời giật mình: “Là sao?”

Thẩm Ngạn: “Anh cũng không muốn đi làm.” Anh nắm lấy tay Khương Thanh Thời, trong mắt đầy ý cười: “Hôm nay chúng ta trốn làm đi, thế nào?”

Nghe vậy, hai mắt Khương Thanh Thời sáng lên: “Được.”

Cô cũng không phải vẽ vội tranh, không đến phòng làm việc cũng không sao cả.

Nghĩ một lúc, cô hỏi Thẩm Ngạn: “Hôm nay anh không cần họp sao?”

Thẩm Ngạn: “Vẫn còn những người khác.”

Hai người nói trốn việc là trốn việc ngay không chút do dự.

Thẩm Ngạn gọi cho Phùng Hạng Minh một cuộc điện thoại, bảo anh ấy có chuyện gì khẩn cấp thì gọi cho anh, không có chuyện gì thì cố gắng đừng quấy rầy anh, sau đó quay đầu nhìn người đang lên lịch trình: “Xem xong chưa?”

Khương Thanh Thời ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt nói: “Em muốn đến khu vui chơi.”

Từ sau khi có Khương Tiểu Bảo, mỗi lần Khương Thanh Thời đến khu vui chơi đều là chơi cùng Khương Tiểu Bảo. Hôm nay cô đột nhiên muốn đến đó chơi vui vẻ cả ngày.

Nghe được địa điểm cô nói, Thẩm Ngạn không chút do dự: “Được, vậy chúng ta đến khu vui chơi.”

Khương Thanh Thời mỉm cười rạng rỡ: “Đi thôi, tổng giám đốc Thẩm.”

Hai người đi thẳng tới khu vui chơi.

Vì đang trong ngày làm việc nên khu vui chơi không đông người. Sau khi hai người đi vào khu vui chơi, Khương Thanh Thời mua hai cái băng đô ở ven đường, tự đeo một cái, cái còn lại đeo cho Thẩm Ngạn.

Nếu là trước đây, Thẩm Ngạn nhất định sẽ không đeo.

Nhưng sau khi có Khương Tiểu Bảo, mỗi lần một nhà ba người họ đến khu vui chơi, Khương Thanh Thời đều sẽ mua băng đô cho cả nhà đeo. Sau nhiều lần như vậy, Thẩm Ngạn không còn phản kháng nữa.

Đương nhiên, sự phản kháng của anh hoàn toàn không có tác dụng trong trường hợp này. Khương Thanh Thời và Khương Tiểu Bảo đều sẽ không nghe.

Đeo băng đô lên, hai vợ chồng bắt đầu bật chế độ vui chơi thỏa thích.

Sau khi xếp hàng không lâu, Khương Thanh Thời thích những trò chơi cảm giác mạnh, bèn kéo Thẩm Ngạn đi chơi tàu lượn siêu tốc hai lần, thuyền hải tặc hai lần. Cuối cùng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Ngạn không ổn nên mới bất đắc dĩ buông tha cho anh, chuyển sang chơi những trò ít kích thích hơn như xe đụng.

Chơi mãi đến một tiếng trước giờ tan học của Khương Tiểu Bảo, hai người mới bỏ qua những trò còn chưa chơi xong để rời khỏi khu vui chơi, đi đón bé tan học.

Thời điểm Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều bận rộn công việc, bình thường sẽ giao cho tài xế trong nhà đón bé tan học. Nhưng nếu không quá bận rộn, công việc không quá khẩn cấp, thỉnh thoảng hai người sẽ đi đón bé, tạo cho bé niềm vui bất ngờ.

Nhưng mà đôi khi, niềm vui bất ngờ lại trở thành sự kiện chấn động.

Lúc nhìn thấy Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn xuất hiện ở cổng trường mẫu giáo, Khương Tiểu Bảo đang nói nói cười cười với bạn học ở cổng trường sửng sốt mất ba giây mới lên tiếng gọi hai người: “Bố, mẹ, sao hai người lại đến đây?”

Khương Thanh Thời nhướng mày, đưa mắt nhìn cậu bé đang ở bên cạnh bé, khẽ cười: “Tiểu Bảo, sao con không giới thiệu bạn học của con cho bố mẹ?”

Khương Tiểu Bảo chớp mắt, dùng giọng sữa non nớt nói với cô: “Mẹ, cậu ấy là bạn cùng bàn của con ạ.”

Khương Thanh Thời ồ một tiếng, nói với cậu bé: “Chào cháu, dì là mẹ của Tiểu Bảo.”

Cậu bé ngẩng đầu lên: “Chào dì Khương, chào chú Thẩm ạ.”

“?”

Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn hơi khựng lại, nhìn nhau: “Cháu biết chú và dì sao?”

Cậu bé: “Tiểu Bảo đã nói với cháu ạ.”

Mấy người họ đứng nói chuyện trước cổng trường mẫu giáo, thu hút sự chú ý của giáo viên.

“Anh Thẩm, chị Thẩm.” Cô giáo tiến tới hỏi: “Ở đây có cần giúp đỡ gì không?”

Cô ấy còn tưởng đã xảy ra chuyện gì đó.

Thẩm Ngạn khẽ cười: “Không có gì, bọn tôi nói chuyện với bạn nhỏ này chút thôi.”

Cô giáo trao đổi vài câu với hai người, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn cũng tìm hiểu sơ qua về tình hình của đứa nhỏ, sau đó về nhà trước.

Trên đường về nhà, Khương Tiểu Bảo giống như một đứa trẻ tò mò hỏi hai người sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đón bé.

Khương Thanh Thời liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe, sau đó quay đầu lại nói: “Tiểu Bảo, con đang trách bố mẹ vì trước đây không đến đón con sao?”

Khương Tiểu Bảo: “Không đâu ạ, mẹ ơi mẹ hiểu lầm ý của con rồi.”

Khương Thanh Thời nhướng mày: “Thật sao?”

Khương Tiểu Bảo gật đầu: “Chú Trần đón con cũng được.”

Chú Trần là tài xế của bé.

Ba người trò chuyện trên xe.

Đột nhiên Khương Tiểu Bảo nhìn thấy trong xe có một con búp bê nhỏ, bé mở to mắt hỏi: “Mẹ, Tiểu Tử này ở đâu ra vậy ạ?”

Khương Thanh Thời còn chưa kịp trả lời, bé đã to gan suy đoán: “Mẹ, mẹ và bố đi khu vui chơi sao?”

Trong trí nhớ của bé, bé nhớ rõ Tiểu Tử này chỉ mua được ở khu vui chơi mà bé thường đến.

“…”

Trong phút chốc, không khí trong xe chìm vào im lặng.

Khương Thanh Thời chớp mắt, ngại ngùng mỉm cười: “Ừm, bố mẹ đi khu vui chơi.”

Cô không muốn nói dối Khương Tiểu Bảo.

Nghe cô nói như vậy, Khương Tiểu Bảo lập tức oà khóc, ồn ào nói: “Tại sao không đưa con đi cùng, hu hu…. bố mẹ không còn yêu Tiểu Bảo nữa, Tiểu Bảo không còn là cục cưng mà bố mẹ yêu nhất nữa….”

Khương Thanh Thời không còn cách nào khác, đành phải quay đầu cầu cứu người bên cạnh.

Thẩm Ngạn đành phải dừng xe bên đường, quay người lại nói với bé: “Tiểu Bảo.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Ngạn, Khương Tiểu Bảo lập tức ngừng khóc, mím môi lẩm bẩm: “Bố…”

“Có chuyện thì phải nói rõ ràng, bố mẹ đã dặn con không được quấy khóc, nếu con có nhu cầu gì, hoặc có chỗ nào không hài lòng, con phải nói rõ cho bố mẹ biết, có hiểu không?” Thẩm Ngạn rất chiều chuộng Khương Tiểu Bảo, nhưng những lúc phải nói lý lẽ, anh sẽ là người dạy dỗ Khương Tiểu Bảo.

Khương Thanh Thời tuy có vẻ nghiêm khắc với Khương Tiểu Bảo, nhưng thật ra cô không nỡ hung dữ với bé, sợ bé tủi thân.

Khương Tiểu Bảo chỗ hiểu chỗ không, lông mi cong vuốt khẽ run rẩy: “Nhưng mà bố ——”

“Nhưng mà thế nào?” Thẩm Ngạn hỏi bé: “Con khóc là vì bố mẹ không đưa con đi khu vui chơi, hay là vì không báo trước với con?”

Khương Tiểu Bảo suy nghĩ, hình như đều có.

Bé bĩu môi, không biết trả lời thế nào.

Thẩm Ngạn chậm rãi nói: “Có phải bố đã từng nói với con, bố mẹ là bố mẹ của con, nhưng cũng là những cá thể độc lập, giống như Tiểu Bảo vậy, con là con gái của bố mẹ, nhưng trước hết con cũng là chính mình.”

Lý lẽ này quá mức cao siêu, nếu như nói với Khương Tiểu Bảo ngay lúc này, chỉ sợ bé sẽ không hiểu được.

Nhưng Thẩm Ngạn cảm thấy có một số lý lẽ phải nói cho bé biết từ khi bé còn nhỏ, nói nhiều lần bé sẽ tự hiểu được. Hơn nữa, anh tin rằng con gái của anh và Khương Thanh Thời không phải là đứa trẻ ngốc.

Về cơ bản thì hầu như những gì Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn nói với bé, bé đều hiểu được.

Anh nhìn Khương Tiểu Bảo, nói với bé: “Bố mẹ cũng có thể tự ra ngoài chơi, giống như Tiểu Bảo cũng có thể đi chơi với bạn cùng lớp, nhưng vì tuổi của mấy đứa còn nhỏ, cho nên cần có bố mẹ hoặc bà ngoại, chú dì ở bên cạnh đi cùng. Nhưng đợi đến khi Tiểu Bảo trưởng thành rồi, Tiểu Bảo có thể tự làm những chuyện mà mình muốn.”

Nghe anh nói vậy, hai mắt Khương Tiểu Bảo sáng lên: “Vậy con có thể đến khu vui chơi mỗi ngày sao ạ?”

Thẩm Ngạn có chút nghẹn lời, dở khóc dở cười: “Nếu như con muốn, đương nhiên con có thể đi mỗi ngày.”

Khương Tiểu Bảo lập tức có một nguyện vọng mới: “Bố, con muốn nhanh chóng trưởng thành.”

Như vậy, bé có thể đến khu vui chơi mỗi ngày.

Thẩm Ngạn im lặng vài giây, sau đó xoa đầu bé: “Được, vậy thì Tiểu Bảo phải ngoan ngoãn ăn cơm.”

“Như vậy là có thể nhanh chóng trưởng thành sao ạ?”

Thẩm Ngạn: “Đúng vậy, như vậy Tiểu Bảo của chúng ta có thể nhanh chóng trưởng thành.”

“Vâng ạ.” Khương Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn: “Bố, chúng ta về nhà đi, con muốn ăn cơm.”

Khương Thanh Thời: “…”

Cô không nhịn được bật cười, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang có chút cạn lời: “Ông xã, chúng ta nhanh về nhà thôi, con gái và vợ anh đều đói rồi, muốn ăn cơm.”

Thẩm Ngạn dở khóc dở cười: “Tuân lệnh.”

Từ sau khi Thẩm Ngạn nói với Khương Tiểu Bảo rằng trưởng thành rồi có thể làm mọi chuyện mình muốn, Khương Tiểu Bảo ăn cơm ngoan hơn trước rất nhiều.

Trước đây Khương Tiểu Bảo rất kén ăn, không ăn rau chỉ ăn thịt. Hiện tại, tuy rằng Khương Tiểu Bảo vẫn không thích ăn rau, nhưng vì để trưởng thành, bé luôn cố găng nhét rau vào miệng, ngay cả sữa mà bình thường bé không thích uống cũng sẽ uống mỗi ngày.

Điều này khiến Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn rất vui mừng.



Trong chớp mắt, Khương Tiểu Bảo đã bắt đầu học lớp chồi.

Trong năm này, suy nghĩ của bé đã trở nên sinh động hơn nhiều, cũng có nhiều ý tưởng hơn.

Thỉnh thoảng bé sẽ bật ra một hai câu hỏi vì sao khiến Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn không chống đỡ được.

Trong năm Khương Tiểu Bảo học lớp chồi, Khương Thanh Thời đã đưa bé đến đoàn phim thăm chú Bùi mà bé rất thích, lúc ấy có một diễn viên nhí đang quấy khóc, đạo diễn còn đang lo lắng thì nhìn thấy Khương Tiểu Bảo chăm chú nhìn vào camera, bèn hỏi bé có muốn thử một lần không.

Từ khi Khương Tiểu Bảo còn nhỏ, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đã rất chiều chuộng bé, luôn để bé thích làm gì thì làm, cũng chưa từng ngăn cản bé làm những chuyện mà bé thích.

Vì vậy, sau khi hỏi bé có hứng thú hay không, Khương Tiểu Bảo không hề có kinh nghiệm đã được đạo diễn và giáo viên chuyên nghiệp ở hiện trường trực tiếp hướng dẫn, nhanh chóng đi vào trạng thái.

Sau khi đóng vai khách mời trong bộ phim, Khương Tiểu Bảo được đạo diễn khen có thiên phú, có thể đóng nhiều phim hơn.

Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều để bé tự quyết định, nếu bé thích thì đi, không thích thì không đi.

Vài năm sau đó, Khương Tiểu Bảo lần lượt quay một số bộ phim truyền hình và điện ảnh.

Có một số vai diễn quan trọng, cũng có những vai chẳng nổi tiếng gì.

Trong mấy năm học tiểu học, Khương Tiểu Bảo đã để lại rất nhiều khoảnh khắc quý giá cho tương lai của mình.

Tuy nhiên sau khi vào cấp hai, Khương Thanh Thời tưởng bé sẽ tiếp tục muốn vào đoàn phim để quay phim, trải nghiệm những cuộc sống khác nhau, nhưng bé lại nói bé muốn chăm chỉ học tập vài năm.

Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn ủng hộ bé vô điều kiện.

Năm học lớp Chín, ngoài học piano và hội họa ra, Khương Tiểu Bảo không tham gia quá nhiều hoạt động hay học thêm môn năng khiếu nào nữa, cô bé muốn dành nhiều tâm sức hơn cho việc học tập.

Thành tích học tập của cô bé tốt hơn nhiều so với sự mong đợi của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn. Sau khi học xong lớp Bảy, cô bé trực tiếp nhảy lớp lên lớp Chín.

Lúc ban đầu, Khương Thanh Thời còn lo lắng cô bé sẽ không theo kịp, nhưng có vẻ như cô đã lo lắng quá nhiều, Khương Tiểu Bảo thật sự thông minh và có tính tự giác hơn cô nghĩ rất nhiều. <!-- vuông -->

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Khương Tiểu Bảo thuận lợi thi đậu vào cấp ba.

Năm lớp Mười hai, Thẩm Ngạn và Khương Thanh Thời không để cô bé học nhảy lớp nữa. Hai người muốn để cô bé trải nghiệm cuộc sống học đường nhiều hơn một chút, thiết lập tình bạn sâu sắc thân thiện với các bạn cùng lớp.

Khương Tiểu Bảo cũng không làm Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn thất vọng.

Năm lớp Mười hai, cô bé đã tham gia rất nhiều cuộc thi, giành được rất nhiều cúp thi đua.

Khi đến gần kỳ thi tuyển sinh đại học, Khương Thanh Thời đã hỏi cô bé muốn học chuyên ngành đại học gì, muốn làm gì, Khương Tiểu Bảo suy nghĩ rất lâu rồi nói với cô, cô bé có rất nhiều chuyên ngành muốn học, cũng có rất nhiều sở thích, nhưng mà cô bé muốn học xong thứ mà cô bé muốn học nhất, cô bé muốn trở thành bác sĩ.

Biết được sự lựa chọn của cô bé, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều ngạc nhiên giây lát, nhưng hai người nhanh chóng hiểu ra lý do tại sao cô bé lại muốn trở thành bác sĩ.

Thời điểm Khương Tiểu Bảo học cấp hai, bà Từ mà cô bé luôn yêu thương nhất đột nhiên ngã bệnh, phải nằm bệnh viện rất lâu. Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Khương Tiểu Bảo đã muốn trở thành bác sĩ, cô bé muốn khiến bà ngoại sống thật lâu, muốn giảm bớt đau đớn cho bà.

Hai vợ chồng Thẩm Ngạn không hề ngăn cản cô bé, cũng không khuyên cô bé rằng làm bác sĩ sẽ rất mệt mỏi, rất vất vả. Cô bé muốn làm thì cứ làm.

Nếu một ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi, không muốn học nữa, mọi người cũng sẽ ủng hộ cô bé.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Khương Tiểu Bảo hẹn người bạn từ thời thơ ấu của mình bắt đầu trạm đầu tiên trong chuyến du lịch vòng quanh thế giới. Cô bé đến Paris, đến ngôi trường mà Khương Thanh Thời từng đi du học, đến nơi mà mẹ đã từng sống, đến những con phố mà mẹ từng để lại dấu chân, thậm chí còn gửi bưu thiếp về cho hai người.

Sau đó, cô bé đã đi qua rất nhiều nơi.

Trước khi trở về nước, cô bé đã đến New York, thăm qua nơi Thẩm Ngạn đã sống, học tập và làm việc, rồi cũng gửi bưu thiếp về cho hai người.

Cô bé đi qua những con đường bố mẹ đã từng đi, cảm nhận sự tồn tại của hai người trong quá khứ.

Khương Tiểu Bảo chọn học đại học ở trong nước, thời điểm học nghiên cứu sinh sẽ ra nước ngoài, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều tôn trọng cô bé.

Vào ngày lễ trưởng thành của cô bé, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đã tổ chức cho cô bé một bữa tiệc long trọng. Ngày hôm đó, hai người ngồi dưới sân khấu, nhìn Khương Tiểu Bảo đứng trên sân khấu thoải mái nói chuyện, tràn đầy tự tin nói về cảm nghĩ khi trưởng thành của mình, hai người đã biết, con gái của hai người đã trưởng thành rồi.

Hai người không thể đoán trước được Khương Tiểu Bảo sẽ làm gì trong mười năm sau, nhưng hai người tin rằng cô bé nhất định sẽ làm những chuyện cô bé thích, sống cuộc sống mà cô bé thích nhất.

Cô bé sẽ luôn tỏa sáng rực rỡ.

<!-- vuông --> <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->