Dịu Dàng Yêu Em - Konie.07

Chương 10: Cô sạch lắm đấy



Thủ đô Rome cổ kính, hoa lệ.

Đi cùng Van và Tống Dư có hai chục người.

Bộ đồ cô mặc hôm nay khá kín đáo, chiếc áo Blazer che đi cây súng ngắn giắt ở thắt lưng.

Tiếp đón bọn họ là một quản gia người da trắng, râu dài, tóc điểm bạc.

" Ngài Van, chủ nhân của tôi đang đợi bên trong, mời"

Hai nhân vật lớn đàm phán làm ăn, những người không liên quan đều phải đứng ngoài, bao gồm cả Tống Dư.

Khoảng hai tiếng sau, Tống Dư hút gần hết một bao thuốc lá, Van mới trở ra.

...

Ba người ở một biệt thự thuộc quyền sở hữu của Van ở Rome.

Căn phòng lớn nhất biệt thự nằm ở tầng ba, Tống Dư bước vào phòng liền trông thấy Martin đang khâu miệng vết thương trên bắp tay trái của Van.

" Ngài..."

Van nhìn cô, Martin vẫn tiếp tục khâu mũi cuối cùng.

" Thủ lĩnh mới của Mafia tính tình có chút háo thắng" - Van bình thản nói.

Martin cắt chỉ, dán băng y tế rồi thu dọn hộp cứu thương rời khỏi phòng ngủ lớn.

Trong phòng lúc này chỉ còn Van và Tống Dư.

Cô không thấy được biểu cảm của Van sau tấm mặt nạ.

Van quan sát cô thật kĩ, trầm mặc nói:" Tống Dư, cô thay đổi rồi"

" Ý của anh là..."

" Ánh mắt của cô, thay đổi rồi"

Câu nói ấy nghĩa là...tình cảm của cô đối với anh thay đổi rồi?

Tống Dư cụp mắt:" Lão đại, tôi vẫn luôn muốn ở bên cạnh anh"

" Con người đừng nên cố chấp quá. Nếu người nào đó khiến cô cảm thấy thật sự không thể đánh mất, thì cô hãy ở bên cạnh hắn. Tống Dư, cô không phù hợp lăn lộn ở chiến trường mưa bom bão đạn"

...

Hai ngày sau, Van ở lại Ý, còn Tống Dư bay qua Thụy Sĩ.

Cô kí kết vay mượn khoản tiền ba trăm triệu đô ở tổng bộ rồi bay về nước.

Máy bay hạ cánh đã là sáu giờ tối.

Lần này Tống Dư đi lâu hơn dự kiến, gần một tháng mới trở về.

Căn biệt thự đèn điện sáng choang, cô kéo theo hai chiếc vali vào bên trong.

Mới bước vào đến cửa, một cảnh tượng khiến Tống Dư hú hồn hú vía. Căn phòng khách sạch đẹp của cô trở thành bãi rác đúng nghĩa.

Để hai cái vali vào cạnh cửa, cô bước vào nhìn ngó cẩn thận. Sốt cà chua, bánh trái từ trên bàn xuống dưới đất.

" Chị Lâm, chị Lâm"

Người giúp việc họ Lâm chạy ra.

" Chuyện gì thế này?"

Chị Lâm đeo găng tay cao su, trán lấm tấm mồ hôi:" Cô chủ, cô về rồi. Ba đứa nhóc bày ra khắp nhà, chúng tôi đang tranh thủ dọn"

Ba đứa? Không phải mẹ nói chỉ có hai đứa thôi ư?

Cô vỗ trán, hỏi:" Chúng đi đâu hết rồi?"

" Cậu Phong vừa dẫn chúng đi ra ngoài ăn tối rồi, còn nói sẽ đi chơi về muộn nữa"

Phong Duệ?

Tính thời gian thì quá hẹn cô đón anh trở về thành phố này rồi.

" Mọi người dọn dẹp cho sạch sẽ đi"

Nói rồi cô đi lên lầu.

Cô tắm gội hơn một tiếng, lúc đi ra chỉ khoác một cái áo choàng lụa đen.

Sấy tóc xong xuôi, đột nhiên lại cảm thấy đói bụng.

Đi xuống nhà thấy căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tống Dư ném điện thoại xuống sofa, rót ly nước tu vài ngụm.

Tiếng động cơ xe từ bên ngoài càng lúc càng gần, Tống Dư biết là Phong Duệ. Cô đi vào bếp kiếm đồ ăn, trong bếp chẳng còn chút gì.

Tống Dư tức tối đóng phịch chiếc tủ lạnh lớn, đi ra bên ngoài. Vừa hay Phong Duệ dẫn theo ba đứa trẻ vào nhà, tay anh còn cầm hộp thức ăn đem về.

" Dư Dư"

Anh có vẻ ngạc nhiên vì cô đã trở về.

Tống Dư nhìn ba đứa cháu mình, một cặp sinh đôi nam nữ sáu tuổi con anh tư và một thằng nhóc bảy tuổi con anh ba.

Mấy đứa trẻ này trông mặt đứa nào đứa nấy đều phúng phính đáng yêu.

Tống Dư tươi cười thân thiện, đi đến trước mặt ba đứa nhóc.

" Không nhận ra cô út hả? Sao không chào cô út thế?"

Cô còn tiện tay nhéo má cô bé Rachel.

" Rachel, con xinh xắn ghê"

Bỗng nhiên Rachel bịt tai hét toáng lên khiến Tống Dư giật mình.

Con bé này...bị cái gì vậy?

Tống Dư nhìn lên Phong Duệ, anh cũng nhìn cô, môi mỏng nhếch lên thành một đường tuyệt mĩ.

Lúc này cô mới để ý, liền giơ bàn tay ra phẩy phẩy trước mặt anh,hỏi:" Anh nhìn thấy rồi hả?"

" Ừm, thấy rồi, tuy nhiên không rõ lắm"

Cô ngẩn người, chỉ vào ba đứa nhỏ:" Anh lái xe chở chúng nó?"

" Không, thư kí của em lái, cậu ấy vừa về rồi"

Không ngờ anh trưng dụng cả trợ lí của cô.

Phải thôi, cậu ta là gián điệp mẹ cô gài vào làm đồng minh của anh mà.

" Cô út, cô thông cảm nhé, Rachel mắc chứng sạch sẽ, không thích ai đụng chạm vào mình" - cậu bé Tony giải thích.

Nghe vậy, Tống Dư nhìn bàn tay mình vừa véo má cô bé:" Cô sạch lắm đấy"

Phong Duệ bật cười, anh kêu bọn trẻ lên lầu chơi.

" Dư Dư, em ăn gì chưa?'

" Chưa" - Cô ỉu xìu

" Ban nãy Harry không ăn được bao nhiêu, anh sợ thằng bé đói nên mua về chút cháo, em ăn nhé!"

Tống Dư ngoảnh mặt nhìn cậu bé Harry con trai anh ba, nó vừa dán mắt vào Ipad vừa đi lên lầu, thằng bé này lớn lên trầm mặc thật đấy.

Tống Dư ngồi lướt điện thoại, Phong Duệ cầm từ trong bếp ra một tô cháo lớn cho cô.

" Đồ ăn trên máy bay chả ngon tẹo nào" - Tống Dư vừa xúc cháo vừa than với anh.

" Vẫn còn nhiều lắm, ăn từ từ thôi"

Cô không ngờ là Phong Duệ còn chu đáo đến vậy, bé tí như Harry ăn cũng chẳng được bao nhiêu mà mua nhiều.

No căng bụng, Tống Dư lên phòng ngồi xem phim.

Phong Duệ từ nhà vệ sinh đi ra, lên giường ngồi cạnh cô.

" Đang xem phim gì vậy?"

Tống Dư nhìn sang anh, mắt tuy đã tạm nhìn được lại nhưng có lẽ khoảng cách xa vẫn không rõ.

" Hạ cánh nơi anh. Đoạn này đang ở Thụy Sĩ. Tôi cũng vừa trở về từ Thụy Sĩ"

Phim chiếu đến phân đoạn nam chính chơi dương cầm, Phong Duệ liền chỉ vào TV, mắt anh hơi híp lại:" Là hồ Brienz"

Cô nhìn anh, gật đầu đáp:" Đúng vậy"

Phong Duệ quay qua nhìn đôi mắt long lanh, trong trẻo của cô:" Em đã đến đó chưa?"

Gần một tháng ở Thụy Sĩ, cô chỉ ghé thăm con đường lần đầu anh và cô gặp nhau, phần lớn thời gian đều ở dinh thự tổng bộ giải quyết công việc.

" Chưa từng đến"

Phong Duệ choàng tay qua sau lưng cô, ánh mắt dịu dàng nuông chiều:" Khi nào mắt anh khỏi hẳn thì mình cùng đi nhé, cảnh quan ở đó rất đẹp"

Cô gật đầu, tựa vào vai anh xem nốt tập phim.