Dịu Dàng Yêu Em - Konie.07

Chương 18



Bầu trời xám xịt, u ám

Tống Dư lái chiếc Rolls Royce Ghost đen của Phong Duệ ra ngoài gặp Âu Khiết.

Địa điểm hai người gặp gỡ là một quán cà phê có không gian riêng tư.

" Dư, anh Hựu vừa thông báo, nói bên Paul Robinson liên lạc đòi chúng ta tìm người cho hắn, hắn sẽ thả người"

Gia tộc Robinson là gia tộc lớn cả trong tối lẫn ngoài sáng, muốn tìm người dễ như trở bàn tay. Thế nhưng giờ lại một người cũng không có manh mối, khả năng cao...

Âu Khiết vuốt ngược tóc, giọng vô cùng lạnh lùng:" Châu Yến có một lần đến Úc, gặp gỡ và có xích mích với người của Paul. Người đó bị chị ta bắn một phát rơi xuống biển, rồi biến mất"

" Có manh mối về người đó không"

Âu Khiết lắc đầu:" Không, ngoại trừ tấm ảnh tôi gửi cậu và tên của cô ta"

Tống Dư nhớ lại tấm ảnh Âu Khiết đã gửi cho cô vài chục phút trước.

Cô gái mất tích đó tên Dương Tu Hoa, tên tiếng anh là Cynthya, gương mặt của cô ấy là gương mặt xinh đẹp, quyến rũ nhất mà Tống Dư từng gặp.

Tống Dư: " Chúng ta vẫn theo như kế hoạch trước đó, tôi sẽ cho bộ phận do thám của Xích Đạo điều tra vị trí của Dương Tu Hoa. Nhưng mà có lẽ chuyện này sẽ còn phức tạp hơn nhiều. Đợi khi gặp được Châu Yến sẽ hỏi rõ chị ta"

Nghe Tống Dư nói, Âu Khiết gật đầu tán thành, gương mặt vơi đi không ít lạnh lùng, u ám:

" Ừm, Châu Yến không phải kiểu tùy tiện động thủ, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc"

...

Đêm đến, nhiệt độ bên ngoài rất thấp

Trong căn phòng ấm áp, Tống Dư nằm gối đầu lên đùi Phong Duệ, anh áp tay lên má cô.

" Zurich đang dần chuyển đông, em sang bên đó nhớ mặc ấm, ăn uống đầy đủ, đừng để bản thân bị ốm, có biết không?"

" Ừm. Em biết rồi"

Tống Dư áp tay mình vào bàn tay của Phong Duệ đang đặt trên má, nói:" Sau khi em trở về, chúng ta đi du lịch đi"

Đôi mắt cô mang theo nét dịu dàng, sự mong đợi. Phong Duệ mỉm cười, ngón cái anh miết nhẹ trên má cô:" Em muốn đi đâu anh cũng đi cùng em"

...

Gia tộc nhà họ Âu có nguồn gốc là hoàng tộc Nhật Bản. Bố của Âu Khiết - Âu Kiến Chung là đại ca của một băng đảng xã hội đen khét tiếng Đông Nam Á. Sau này băng đảng ấy được sát nhập vào Xích Đạo, Âu Khiết cũng từ đó quen biết Giang Hựu và Tống Dư.

Ngày thường Âu Khiết đa phần diện đồ trắng, dáng vẻ bất cần lại ngông nghênh. Hôm nay cô diện một bộ da màu đen, đeo kính đen, mang cảm giác nặng nề, bí bức.

Ngồi trên chiếc phi cơ riêng của nhà họ Âu, Tống Dư nhìn ra tầng mây bên ngoài máy bay.

" Đã nói với Âu tiền bối chưa?"

Âu Khiết:" Không nói"

Phải biết, Âu Khiết với Âu Kiến Chung hoàn toàn không hợp tính. Việc cô làm trước nay chưa từng bàn bạc với ông ấy

Thấy Tống Dư nhếch miệng cười nhạt, Âu Khiết bâng quơ nói:" Có vẻ cậu với Phong thiếu gia tiến triển rất tốt"

Ban nãy ở biệt thự của Tống Dư, Âu Khiết thấy Phong Duệ rất ân cần, chu đáo với Tống Dư.

" Cũng được" - Cô trả lời Âu Khiết ngắn gọn rồi đeo cái chụp mắt, tựa đầu đi ngủ.

Không khí mùa đông ở Zurich khác biệt với quê nhà.

Khi màn đêm buông xuống, mọi hoạt động của con người như chậm đi vài nhịp

Dinh thự rộng lớn, đèn điện sáng choang cả ngày lẫn đêm, mang theo hơi thở của sự trầm lặng, xa hoa nhưng cũng trang nghiêm, nguy hiểm.

Âu Khiết ngồi trong xe taxi, mở cửa kính, đôi tay hơi khô nẻ kẹp điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa.

Ở đây cách cổng chính Tổng bộ vài chục mét, cô mang thân phận ngoại lai không được phép tiến vào.

Căn phòng cao nhất trong căn dinh thự mang âm hưởng cổ điển châu Âu.

Tống Dư ngồi trên chiếc sofa thêu tay, đối diện với Van.

Vẫn là thái độ trầm mặc như thế, hoàn toàn không có sự lạnh lẽo từ lời nói của anh:" Được, tôi đồng ý với cô"

Lúc này đây Tống Dư mới tạm thời thở phào. Cô nói lời cảm ơn với anh.

" Sau khi cứu được người phụ nữ đó trở về, cô rời khỏi liên minh"

Điều này khiến Tống Dư hơi sững sờ một chút, nhưng rồi cô cũng thỏa hiệp. Dù sao thì thân phận đại diện này cô nắm giữ cũng không thoải mái gì. Thà cứ như vậy đường đường chính chính rời khỏi để thực hiện những tâm nguyện của bản thân, cũng không phải suy nghĩ này kia những vấn đề.

Cô mỉm cười, đáp:" Được, lão đại. Lần nữa cảm ơn anh đã nể mặt, giúp tôi... hoàn thành nguyện vọng"

Van không nói gì, thái độ vẫn trầm mặc, thần bí như cũ.

Sau khi Tống Dư rời đi, anh rời ghế tiến đến cửa sổ sát đất, nhìn theo bóng hình cô rời khỏi dinh thự.

Hàng mi anh rủ xuống, ánh mắt chứa đựng nỗi niềm nuối tiếc

Điều đó...hoàn toàn không phải nể mặt