Dịu Dàng Yêu Em - Konie.07

Chương 20



Robinson nắm trùm kinh tế thế giới ngầm châu Mỹ. Gia tộc này có nội lực rất mạnh, rất nhiều tài nguyên làm ăn phi pháp.

" Đệ nhất thiên niên kỉ" là tòa lâu đài mang hơi hướng cổ điển nằm trong khu đất độc lập. Nó được xây dựng nhìn giống như là được ghép từ những tảng đá khổng lồ, khuôn viên vô cùng rộng lớn nhưng lại không có lấy một loài thực vật mang theo hương sắc, hoàn toàn đem lại cảm giác lạnh lùng, áp bức.

Đây là tổng bộ của thế lực đứng đầu thế giới.

Tám chiếc xe ô tô chống đạn nối tiếp nhau đi vào khuôn viên biệt thự. Từ trong xe, bọn họ đã thấy bên ngoài có đội quân hơn năm chục người cao to lực lưỡng mặc trang phục chống đạn có huy hiệu riêng thuộc về gia tộc Robinson. Ai nấy đều cầm trên tay khẩu súng trường, biểu cảm gương mặt sắc lạnh như dao.

Lần này đến đây Van không đem theo nhiều người. Chỉ khoảng hai lăm, hai sáu tinh anh có nhiệm vụ bảo đảm an toàn cho mọi người.

Tống Dư cùng Van bước xuống xe. Cô nhìn chiếc mặt nạ vàng đồng:" Lão đại, nếu có thể thì xin ngài hãy yêu cầu hắn cho chúng tôi gặp riêng Châu Yến".

Van nhìn cô, gật đầu.

Nhờ Tống Dư, Âu Khiết nhận được sự chấp thuận của Van nên lần này cô được đi cùng bọn họ đến đây.

Khoảng hai phút sau, cửa chính của tòa lâu đài bật mở, một đoàn người bước ra. Đi đầu là một người đàn ông tóc vàng, đôi mắt màu xanh dương, gương mặt hắn rất mang một vẻ đẹp yêu mị, quyến rũ.

Đám người đi phía sau diện đồ giống SWAT, có điều so với những bộ đồ bí bách ấy thì loại trang phục này trông thoải mái hơn nhiều.

" Welcome to my home"

Người đàn ông tóc vàng bước đến đối diện bọn họ, hai tay dang ra tỏ ý chào mừng.

Van híp mắt, gật đầu với Paul.

Biểu cảm gương mặt Tống Dư thoáng sững sờ, Paul có gương mặt quá giống với em trai hắn, người đại diện của gia tộc Robinson mà lần trước Van đưa theo cô sang đây để kí kết hiệp định trao đổi địa bàn.

Người em kia cũng mang khí thế hào sảng, cậu ta khiến đối phương vô cùng thoải mái khi ở gần. Còn sự hào sảng này của Paul không khiến người ta dễ chịu, ngược lại nhạy cảm còn nhận thức được sự nguy hiểm tiềm ẩn trong nụ cười tươi rói kia.

Tất cả mọi người trừ Van đều phải trải qua quy trình lục soát chặt chẽ mới được bước vào bên trong.

Âu Khiết gương mặt vô cảm, cô ấy quan sát kĩ càng mọi ngóc ngách mỗi nơi mình đặt chân đến.

Tòa lâu đài rộng lớn này, Châu Yến có thể bị giam ở đâu cơ chứ?

Chỉ có Van và Paul bước vào căn phòng dành cho khách, đám Tống Dư cùng những tinh anh của tổng bộ đều phải ngồi bên ngoài chờ. Bọn họ bị người của Robinson canh chừng nghiêm ngặt.

Cứ như canh chừng tội phạm đào tẩu vậy.

Tống Dư cùng Âu Khiết ngồi trên sofa nhung ở bên ngoài, Âu Khiết xoay chiếc bật lửa trong tay:" Có vẻ như ngài ấy có quen biết hắn"

Nghe cô ấy nói Tống Dư gật đầu nhẹ. Có lẽ là có quen biết từ trước rồi.

Nhưng cho dù là quen biết, chuyện cũng sẽ không dễ dàng giải quyết.

" Xích Đạo hồi âm lại, vẫn chưa tìm thấy"

Tống Dư day day thái dương, mấy ngày qua lực lượng lớn người của cô gần như đã lật tung cả nước Úc và khu vực phụ cận vẫn không có chút manh mối nào về Dương Tu Hoa. Hack vào hệ thống của các hãng hàng không Úc cũng không tìm thấy bất cứ thông tin nào.

" Hai ngày tới sẽ cử thêm người tiếp tục tìm kiếm ở lục địa Á, Âu. Cô ta có lẽ cũng chẳng dại mà trở về châu Mỹ"

" Mẹ kiếp, nếu các cô mà tìm được ra cô ta thì đúng là đám thuộc hạ của Robinson nên về quê trồng rau nuôi cá đi là vừa" - Martin ngồi trên thành ghế, anh ta nhếch miệng chế giễu đám người của Robinson đứng ở đó.

Nữ nhân tóc buộc cao, gương mặt châu Á thanh tú bên cạnh nghe Martin nói liền phì cười.

Tôn Nghi nói với Tống Dư:" Đại diện Tống, tôi cảm thấy là chị nên nhận Martin làm đệ tử đi thôi, mắng người trước mặt người, không có nhiều người có năng khiếu thế đâu"

Martin liếc qua Tôn Nghi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp đang nhếch miệng cười của Tống Dư:" Tôi nói tiếng Đức, đám người kia không hiểu, đại diện Tống nghe cũng càng không hiểu"

Ban nãy anh ta xổ một tràng tiếng Đức nói xấu người khác, giờ lại xổ tiếng Đức để cà khịa Tống Dư. Martin vẫn cho rằng cô vẫn chỉ thông thạo tiếng Anh như ngày nào còn ở Tổng bộ.

" Tôi có thể lập tức xin lão đại bán cậu cho Mafia. Dù sao thì đào tạo ra một tinh anh năng lực ngang cậu cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian quý báu"

Tống Dư liếc anh ta một cái rồi cà khịa lại bằng tiếng Đức. Martin đơ ra ngay tại tại chỗ. Âu Khiết bật cười, đám người Tôn Nghi cũng bật cười.

Martin hoang mang, cười khổ:" Đại diện Tống, cuối cùng cô cũng chịu học tiếng Đức rồi sao? Phát âm thật không tồi"

Kì thực thì tiếng Đức vẫn thông dụng nhất trong giao tiếp của bọn họ.Trước đó, lúc ở Thụy Sĩ, Van và một vài người trong tổng bộ có yêu cầu cô học tiếng Đức, cô cũng chỉ ậm ừ gật gật đồng ý, sau đó vẫn tiếp tục nói chuyện trao đổi với mọi người bằng tiếng Anh.

Một thời gian ngắn sau Martin liền được cử đến làm thầy dạy ngoại ngữ cho cô.Thời điểm đó Tống Dư lười như hủi, chẳng có nhã hứng học hành gì, liên tục chê trách anh ta không biết dạy, khuôn mặt anh ta không hợp phong thủy cô, học không nổi.

Martin bất lực toàn tập.

Tống Dư kẹp điếu thuốc trên tay, Âu Khiết châm lửa cho cô, cô đưa điếu thuốc lên miệng, hờ hững đáp:" Tìm được người dạy đẹp trai, tự khắc tôi học sẽ tốt"

Quả thật, Phong Duệ dạy cô học rất nhanh.