Dịu Dàng Yêu Em - Konie.07

Chương 23



Khoảng hơn tám giờ tối, Tống Dư cùng Âu Khiết có mặt trong căn phòng của Châu Yến.

Sắc mặt Châu Yến đã tốt hơn một chút. Cô ấy ngồi trên chiếc giường được trải ga trắng, Tống Dư và Âu Khiết ngồi bên cạnh giường.

Tống Dư ngồi vắt chéo chân, nghịch chiếc bật lửa trong tay.

Qua vài phút, trông dáng vẻ của Châu Yến ngập ngừng, cô mất kiên nhẫn, quăng một cái nhìn sắc lạnh về phía cô ấy:" Còn giấu giếm? Có phải chị không thiết cả mạng mình không?"

Trầm mặc một hồi, Châu Yến cũng chịu khai ra, cô ấy từ từ hồi tưởng lại:" Tu Hoa là một người bạn mà chị quen ở Úc. Cô ấy rất hiền, chính là một cô gái tốt. Bọn chị thi thoảng sẽ cùng hẹm nhau ra ngoài chơi. Cho đến một ngày, Tu Hoa giọng điệu lo sợ, hốt hoảng gọi điện cho chị, nói rằng có người muốn giết cô ấy"

" Sau đó?" - Âu Khiết hất cằm hỏi.

" Sau đó, chị dựa vào định vị của Tu Hoa tìm đến chỗ cô ấy" Châu Yến ôm ngực, nhíu mày có vẻ đau đớn. Thở đều một chút, cô ấy nói tiếp:" Lúc đó trời tối rồi, chị chạy đến liền thấy cô ấy đứng ở bên vách đá cao, bên dưới là biển sâu đen kịt"

" Vài phút sau có một hàng xe ô tô tiến đến, đèn pha bật sáng, chị không thấy được mặt bọn họ. Lúc ấy, Tu Hoa rất hoảng loạn, ánh mắt nhìn đám người đó sợ hãi vô cùng. Rồi sau đó…chị liền bị bọn họ tóm lấy. Họ nói Tu Hoa nhảy xuống biển rồi"

Âu Khiết: “?”

Nghe vậy, Tống Dư suy nghĩ một chút, nhíu mày, chửi tục một câu:" Mẹ nó, ngu xuẩn"

Âu Khiết:??

Châu Yến:…

" Thôi miên"

Hai từ này từ miệng Tống Dư thốt ra khiến hai người kia bừng tỉnh. Còn nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là lên kế hoạch từ ban đầu rồi.

Một kế hoạch hoàn hảo để biến mất hoàn toàn.

Biểu tình trên mặt Châu Yến thất vọng không thôi. Cô ấy đã coi Dương Tu Hoa như bạn bè, vậy mà…

" Đừng có nói với tôi là chị chưa từng nghi ngờ cô ta" - Tống Dư châm một điếu thuốc.

" Không, chưa từng" - Châu Yến đáp



Tạm thời Châu Yến sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.Trước khi Tống Dư và Âu Khiết rời khỏi, cô ấy còn hỏi một vài câu về tình hình của Giang Hựu.

Vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng, Tống Dư đáp:" Nếu chị chết rồi, chắc chắn anh ấy cũng không sống nổi"

Hai hàng nước mắt Châu Yến lập tức rơi lã chã.



Chỉ cần là người còn sống trên quả địa cầu này, Tống Dư không tin là không thể tìm được.

Bên phía Paul cung cấp một số thông tin cụ thể nhất, Dương Tu Hoa kia là một lập trình viên máy tính, cũng là một nhà nghiên cứu về chất bán dẫn. Cô ta là một trong số ít những người giỏi nhất trong lĩnh vực chế tạo thiết bị công nghệ.

Nửa đêm, trời đổ cơn mưa phùn. Trong căn phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn neon, Tống Dư ngồi trước laptop, gọi điện đi:

" Cô ta ngoại trừ năng lực về khoa học công nghệ thì không còn năng lực gì khác. Vì vậy hãy cử những người ưu tú nhất truy lùng ở tất cả những tổ chức hacker, trung tâm chế tạo ở ba châu lục. Dùng đến người của biệt đội mật thám nữa, nhất định phải tìm ra nữ nhân đó"

Cúp điện thoại, Tống Dư tựa đầu vào ghế, ngửa mặt lên trần nhà thở dài một hơi

Cô lại mở máy di động, vào khung chat với Phong Duệ.

Không hoạt động, không có tin nhắn.



Buổi sáng, thời tiết mát mẻ dễ chịu, ánh nắng phủ xuống nhẹ nhàng ấm áp. Trên con đường trải nhựa dài dằng dặc, Tống Dư lái xe về nhà.

Biệt phủ Tống Gia rất rộng lớn, mang vẻ trang nghiêm ưu nhã, đậm chất Á Đông.

Đỗ xe ngay ngắn vào bãi đỗ, Tống Dư bước xuống xe còn tiện tay tháo chiếc khăn họa tiết xanh đỏ buộc trên đầu.

Cô híp mắt nhìn

Cũng khá lâu rồi chưa trở về