Độ Ấm Môi Em

Chương 52: Nguy cơ



Trong phòng nghiên cứu của TOMITO, áp suất không khí thấp đến đáng sợ.

Nhân viên trong phòng mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, không dám thở mạnh, ai nấy cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Vu tổng.

Bởi mọi người đều biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

Chip bị trộm vào mười lăm tiếng trước, gần như vừa phát hiện thì nhân viên bên Đức đã gọi điện cho Dương Tụng.

Mấy ngày này Dương Tụng thay Vu Vãn công tác bên Đức, vậy nên rất nhanh đã chạy đến phòng nghiên cứu của TOMITO, sau khi báo cáo việc bên này với Vu Vãn thì lập tức báo cảnh sát.

Nguyên nhân dẫn đến sự việc này còn phải nói từ một tuần trước.

Vinh Quang và TOMITO cùng nhau nghiên cứu phát triển ô tô không người lái, đã tiến vào giai đoạn thực nghiệm, nhưng trong quá trình thực nghiệm thì nhân viên bên Đức phát hiện trình tự lập trình của chip xuất hiện lỗi, tuy rằng không đáng nói nhưng vì để chạy an toàn 100%, nhân viên phòng kỹ thuật thí nghiệm trí tuệ nhân tạo của Vinh Quang đều phải tăng ca, lần nữa sửa chữa lại trình tự lập trình, sau khi những thực nghiệm lặp lại không còn vấn đề liền để nhân viên sang Đức nâng cấp chip lên.

Vốn dĩ là để Tề Bác đi, anh ta vẫn luôn phụ trách công tác bên Đức, nhưng buổi tối trước khi đi công tác thì bố anh ta lại bị tai nạn phải nhập viện...

Tề Bác không đi được, bên này chỉ có thể phái một kỹ thuật viên khác là Quách Huy đi.

Mà sau khi Quách Huy tới sân bay Munchen, trên đường tới WC bỗng bị người đánh ngất, cướp đi hộ chiếu trong bao tài liệu, những thứ chứng minh công việc cá nhân cùng với thẻ vào cửa của phòng nghiên cứu khoa học TOMITO.

Không bao lâu sau, một người đàn ông tự xưng là Quách Huy nghênh ngang đi vào phòng nghiên cứu của TOMITO.

Nhân viên bên Đức chưa từng nhìn thấy Quách Huy, đối với diện mạo của người Trung Quốc đều có chút không thể phân biệt, hơn nữa người đàn ông kia còn cố ý ngụy trang thành bộ dạng của Quách Huy, ai cũng không tưởng tượng được người tới nâng cấp chip cuối cùng lại trộm chip đi...

Hiển nhiên, đây là một hành vi đã có tinh toán từ trước.

"Vu tổng, xin lỗi, đều do tôi không cẩn thận, không chú ý có người theo dõi..." Trên đầu Quách Huy còn quấn băng gạc trắng, bị thương không nhẹ. Hai mắt anh ta đỏ hồng, rất nhanh đã khóc: "Tôi đồng ý phối hợp với cảnh sát, tiếp nhận tất cả điều tra..."

Việc đã đến nước này, bây giờ không phải thời điểm để truy cứu trách nhiệm, quan trọng là nhanh chóng tìm chip về, vãn hồi tổn thất.

Từ video theo dõi, người trộm chip từ lúc tiến vào đến lúc đi ra khỏi TOMITO đều đeo khẩu trang, nhìn thấy những nơi có camera đều có ý tránh đi, việc này khiến cảnh sát rất khó bắt người.

Cho dù bọn họ có lo lắng cách mấy thì cuộc điều tra của cảnh sát cũng mất một thời gian nhất định.

Mấy ngày ở Đức, Lục Thời Dập luôn ở bên cạnh Vu Vãn. Tuy rằng cô chưa nói gì nhưng Lục Thời Dập có thể cảm thấy cô đang lo lắng, bất an.

Vu Vãn suy đoán, người có thể hiểu rõ động thái của TOMITO và phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo như thế, chỉ sợ hơn phân nửa là nhân viên bên trong Vinh Quang.

Lục Thời Dập vận dụng quan hệ liên hệ với cảnh sát trong nước, hỗ trợ cùng điều tra án trộm cướp này.

Ba ngày sau, rốt cuộc cũng có manh mối.

14:50

Cảnh sát trong nước điều tra được tai nạn của bố Tề Bác không phải ngoài ý muốn, mà có người đứng đằng sau, người này tên là Thạch Nguyên.

Cùng lúc đó, cảnh sát bên Đức cũng điều tra ra tin tức xuất nhập cảnh mấy ngày trước của Thạch Nguyên, ngày Quách Huy tới Munchen, Thạch Nguyên vừa khéo ngồi trên chuyến bay cùng anh ta.

Thạch Nguyên...

Thời điểm Vu Vãn nghe thấy cái tên này cảm thấy có phần quen thuộc, cho người điều tra một chút không ngờ Thạch Nguyên lại là em trai của Thạch Thiến.

Mặc dù Thạch Nguyên làm ở Vinh Quang nhưng cũng chỉ là một kỹ thuật viên của chi nhánh công ty, không có khả năng biết được tin tức nội bộ của Vinh Quang, vẫn còn có nội gián.

Tìm hiểu tận gốc rễ.

Rất nhanh đã tra ra án trộm cướp này là do Thạch Nguyên và Lâm Vạn Quân làm.

Lâm Vạn Quân này Vu Vãn không hề xa lạ. Ông ta chính là con trai thứ tư của Lư Xuân Hoa, cũng chính là em ruột của Lâm Khải Minh bố cô, ở Vinh Quang đảm nhận vị trí giám đốc.

Lúc trước, khi Vu Mẫn Tri vừa tiếp quản Vinh Quang không bao lâu, Lâm Vạn Quân liền đi theo anh trai mình vào công ty, một đường đi tới vị trí giám đốc như hiện tại.

Sau khi Vu Vãn tiếp quản Vinh Quang, tuy rằng cường thế sa thải không ít người có quan hệ thân thích với nhau, nhưng Lâm Vạn Quân đã làm việc ở Vinh Quang được mười mấy năm, vẫn còn an phận, không tra được trong tay ông ta có vết nhơ gì, nên Vu Vãn vẫn chưa động đến ông ta, đối đãi với ông ta như một nhân viên bình thường.

Không nghĩ tới Lâm Vạn Quân này thâm tàng bất lộ như thế, đúng là nuôi ong tay áo.

Có lẽ Thạch Nguyên và Lâm Vạn Quân biết sự tình đã bại lộ, muốn suốt đêm trốn sang nước ngoài, nhưng trước khi check-in vẫn bị cảnh sát đuổi kịp rồi áp tải về cục cảnh sát.

Sau khi Lư Xuân Hoa biết con trai bị bắt, Vu Vãn vừa về nước bà đã chống gậy tới Vinh Quang làm loan hùng hổ chất vấn Vu Vãn vì sao lại bắt con trai của bà ta.

"Con trai tạo chăm chỉ cần cù bán mạng làm việc ở Vinh Quang, rốt cuộc nó sai chỗ nào?"

"Mày có ý hiến với bà già này thì cũng đừng trút giận lên đầu con trai tạo! Mày nhanh bảo cảnh sát thả con tao ra!"

"Câm mồm!" Vốn dĩ Vu Vãn đang bực mình, vừa xuống xe đã bị Lư Xuân Hoa phủ đầu, tâm trạng càng tệ hơn. Ánh mắt cô lạnh lẽo: "Bà có thời gian đứng đây làm loạn chi bằng đến sở cảnh sát hỏi xem rốt cuộc con trai bà đã làm ra chuyện gì đi!"

Nói xong, Vu Vãn không có sức để ý đến bà ta, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, bảo vệ vừa mở đường, tiếng giày cao gót thanh thuý vang lên, tức khắc đi vào đại sảnh.

Lư Xuân Hoa hùng hùng hổ hổ, muốn tiếp tục lý luận cùng Vu Vãn, lại bị mấy bảo vệ cường tráng chặn ngoài cửa. Cái chân bị gãy năm trước của đến nay vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Bà ta ăn không ít thiệt thòi ở chỗ Vu Vãn, bây giờ tất nhiên không dám lấy cứng đối cứng.

Gậy chống nện trên mặt sàn cẩm thạch, cố ý gõ lớn tiếng, sau khi phát tiết cảm xúc, Lư Xuân Hoa mới căm giận rời đi.

Vừa lên xe bà ta lập tức móc điện thoại ra gọi cho Lâm Khải Minh, khóc lóc chuyện Vu Vãn lấy công làm tư nhốt Lâm Vạn Quân vào cục cảnh sát, còn bảo ông ta nhanh chóng về cứu em trai ra ngoài.

Vu Vãn về công ty cũng không ở lại lâu mà vội vàng đến cục cảnh sát.

Chuyện mà Vu Vãn lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra, chip đã không còn trong tay Thạch Nguyên và Lâm Vạn Quân.

Ở cục cảnh sát điều tra cả một đêm, hai người này đều biết sự tình đã bại lộ, nhưng gì có thể khai đều đã khai hết thảy. Nhưng Thạch Nguyên lại không khai ra chị gái Thạch Thiến của mình, một người nhận hết tội trạng.

Ông ta nói, có người tìm ông ta, cho ông ta một số tiền khổng lồ, cũng hứa hẹn sau khi khiến Vinh Quang sụp đổ sẽ cho ông ta 20% cổ phần Vinh Quang. Ông ta động tâm nên đã đồng ý với yêu cầu của người thuê, thực hiện kế hoạch trộm chip.

Mà Lâm Vạn Quân là bị Thạch Nguyên kéo lên thuyền, Thạch Nguyên hứa sau khi thành công sẽ đưa cho ông ta 5% cổ phần Vinh Quang vì thế lúc này hai người mới nội ứng ngoại hợp.

Nhưng bất kể cảnh sát hỏi thế nào cũng không hỏi ra người thuê trong miệng hai người là ai.

Sau khi Vu Vãn tới cục cảnh sát, cô chưa từ bỏ ý định, cách tấm kính vẫn luôn dò hỏi Thạch Nguyên người đứng sau là ai, Thạch Nguyên đều nói không biết.

Vu Vãn xoa mi tâm, tung ra con bài cuối cùng, vừa đe doạ vừa ban ơn nói: "Thạch Nguyên, Lâm Vạn Quân, tôi nghĩ hai người rất rõ ràng, trộm chip đi sẽ tạo tổn thất lớn như thế nào cho Vinh Quang, nếu tôi muốn kiện các người, thì dù các người không bị tử hình cũng sẽ phải ngồi trong này cả đời."

Cô dừng một chút, tiếng nói lạnh lẽo lần nữa vang lên: "Chỉ cần các người có thể trả lại chip và khai ra người phía sau, tôi có thể không kiện hai người."

"Thạch Nguyên, nếu anh biết thì mau nói đi, tôi không muốn ở trong tù cả đời." Lâm Vạn Quân bắt đầu không nhịn được, vẻ mặt đưa đám cầu xin.

Thạch Nguyên mím chặt môi, nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tôi thật sự không biết, thân phận đối phương rất thần bí, vẫn luôn là đơn phương liên lạc. Chip cũng là bọn nó bảo tôi đặt trong bao nilon màu đen, đặt ở địa chỉ chỉ định, đến cả người lấy chip tôi cũng chưa nhìn thấy."

Vu Vãn hít một hơi thật sâu, bàn tay đặt trên bàn càng nắm chặt hơn, cô tiếp tục hỏi: "Thạch Thiến có tham dự nào không?"

"Không có!" Thạch Nguyên trả lời rất nhanh: "Đây là hành vi của một mình tôi, không liên quan đến chị tôi."

Việc đã đến nước này, ông ta đã bị bắt, ông ta nhận. Nếu thực sự khai ra, những việc trước đây ông ta và chị cùng lại đều sẽ uổng phí hết. Thạch Nguyên nghĩ, mặc dù hiện tại ông ta không nhận được gì, nửa đời sau còn phải ở trông tù nhưng ít nhất chị ông ta còn có thể cầm tiền, dẫn theo người nhà hưởng thụ nửa đời sau.

Vu Vãn gật đầu, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt: "Một khi đã như vậy, nửa đời sau hai người cứ ở trong này đi!"

-

Sau khi Lư Xuân Hoa biết được con trai minh đã làm ra chuyện gì, đặc biệt còn nghiêm trọng đến mức phải ngồi tù đến hết đời, bà ta hoàn toàn luống cuống. Bà ta kéo Lâm Khải Minh đến chỗ Vu Vãn cầu tình, thái độ nào còn kiêu ngạo ngang ngược như trước.

"Tiểu Vãn, bà nội xin cháu, cháu đại nhân không chấp tiểu nhân, cháu tha cho Vạn Quân đi. Đều là tên súc sinh Thạch Nguyên kia mê hoặc Vạn Quân, nó mới có thể hồ đồ phạm phải sai lầm như vậy!" Lư Xuân Hoa mềm giọng cầu xin, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Thạch Nguyên.

Một hồi nước mắt nước mũi lôi kéo tình cảm của Vu Vãn.

Lư Xuân Hoa thấy mặt Vu Vãn vẫn lạnh, không chút dao động, bà ta trực tiếp quỳ xuống bên chân Vu Vãn, tiếp tục cầu xin: "Ngàn sai vạn sai đều do bà nội sai, là bà nội có lỗi với mẹ cháu, còn có hai chị em cháu... Bà nội quỳ xuống trước cháu, cầu xin cháu buông tha cho Vạn Quân đi mà, nếu cháu tức giận thì hãy đánh bà nội đi."

Vu Vãn nhìn Lư Xuân Hoa quỳ dưới chân mình, ôm chặt đùi của cô, khóc đến thương tâm, lông mày cô nhíu chặt, cả người căng cứng, trong lòng không nhịn được toát ra từng đợt lạnh lẽo.

Lư Xuân Hoa đi cùng Lâm Khải Minh tới văn phòng của Vu Vãn.

Ánh mắt lạnh băng của Vu Văn quét về phía người đứng bên kia. Lâm Khải Minh không dám nhìn thẳng vào cô, trên mặt đầy sự tự trách và áy náy.

Ông ta tiến lên kéo người ra, khuyên nhủ: "Mẹ, việc này mẹ cầu Vn Vãn cũng vô dụng. Vạn Quân nó làm ra chuyện như vậy không biết đã tạo thành phiền toái lớn như thế nào cho Tiểu Vãn và Vinh Quang đâu, nó ngồi tù cả đời cũng là nó xứng đáng!"

Lâm Khải Minh vừa nói vừa dụ dỗ, cuối cùng cũng thuyết phục được người rời khỏi đây.

Từng ngày từng ngày trôi qua, vẫn không tra ra được hiện tại con chip đang ở đâu, Vu Vãn sứt đầu mẻ trán.

Mà ở Lâm gia cũng gà chó không yên vì chuyện này.

Lư Xuân Hoa cùng Thạch Thiến hoàn toàn trở mặt. Các câu chửi rủa khó nghe vang vọng khắp biệt thự.

Lư Xuân Hoa nói con trai và ta phải ngồi tù đều là vì em trai Thạch Thiến hại. Thạch Thiến nói nếu không phải vì Lâm Vạn Quân tham lam cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại, không trách được người khác.

Lư Xuân Hoa trực tiếp cầm gậy đánh Thạch Thiến, Thạch Thiến nhẹ nhàng tránh được, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu "bà già chết tiệt" rồi động thủ phản kích, nơi nào còn hình tượng con dâu tốt số một Trung Quốc.

Lư Xuân Hoa làm sao đánh lại Thạch Thiến, nếu không phải Lâm Khải Minh nghe tiếng kịp thời đỡ lấy bà thì thiếu chút nữa bà đã bị Thạch Thiến đẩy xuống dưới lầu rồi.

"Làm loạn đủ chưa?" Lâm Khải Minh nhìn chằm chằm vào Thạch Thiến, quát.

"Là mẹ ông làm loạn trước, bà ta đánh tôi trước chẳng lẽ tôi không được đánh trả?"

"Đứa nghiệt súc này!" Lư Xuân Hoa giận đến súyt tý nữa ngất đi, người đàn bà này trước đây hiếu thuận, thiện lương, nhu nhược, đến ngày hôm nay mới nhìn thấy bộ mặt thật của đứa con dâu này: "Mày là đồ yêu tinh hại người, mắt tao bị mù nên trước đây mới để mày tiếp cận con trai tao, để mày bước vào cửa Lâm gia, tạo nghiệt rồi!"

Đầu tóc Thạch Thiến rối tung, haha cười lạnh: "Bà già đáng chết, hiện tại bà hận cũng muộn."

"Bốp." Lâm Khải Minh giơ tay giáng một cái tát vào mặt Thạch Thiến.

Thạch Thiến bụm mặt, trừng mắt, không thể tin rằng chồng mình sẽ động thủ đánh mình, trên mặt lẫn trong tim đều trở nên lạnh giá: "Ông, ông dám đánh tôi!"

Sắc mặt Lâm Khải Minh xanh mét, lạnh giọng chất vấn: "Có phải bà xúi giục Thạch Nguyên làm không?"

"... Tôi không có!"

"Xưa nay Thạch Nguyên an phận thủ thường, nếu không phải bà xúi giục nó, sao nó lại làm ra chuyện trộm chip như vậy!" Lời này của Lâm Khải Minh không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Đầu ngón tay đặt trên mặt từ từ hạ xuống, Thạch Thiến cười: "Ông có bằng chứng là tôi làm không? Không có phải không? Nếu không tại sao ông lại nghĩ là tôi cao ông lại nghĩ tôi như thế?"

Lời này hoàn toàn chọc giận Lâm Khải Minh, ông ta tiến lên một bước bóp chặt cổ Thạch Thiến, ấn bà ta trên tường: "Con tiện nhân này, sao bà lại làm như vậy?! Bà có biết nếu con chip bị truyền ra ngoài thì sẽ tạo thành tổn thất lớn như thế nào đối với Vinh Quang không?!"

Thạch Thiến bị bóp cổ khiến mặt đỏ bừng, vẫn nói như cũ: "Vinh Quang tổn thất lớn bao nhiêu thì liên quan gì đến tôi? Tôi còn hận nó không thể lập tức phá sản kìa!"

Nói xong, bà ta còn chưa hết giận bồi thêm một câu: "Mặc kệ tôi làm ra chuyện gì, đều vì con gái ông xứng đáng!!"

"Rốt cuộc Tiểu Vãn đã đắc tội bà chỗ nào mà khiến bà hại con bé như vậv?" Lâm Khải Minh rống giận.

"Còn không phải vì mẹ nó Vu Mẫn Tri sắp chết còn tính kế tôi sao? Bà ta không có bản lĩnh giữ được ông, lại ghi hận vì tôi cướp được ông đi, bà ta vốn biết mình sẽ chết còn một hai lấy lại 10% cổ phần Vinh Quang của ông mới bằng lòng ly hôn! Tôi chỉ muốn lấy lại cổ phần thuộc về chúng ta, là con gái ông bất nhân bất nghĩa trước, nó không đưa cổ phần cho tôi, thì tôi sẽ huỷ hoại nó!"

Những lời này làm Lâm Khải Minh khiếp sợ tột cùng, ông ta chưa từng nghĩ tới người đàn bà chung chăn gối mười mấy năm với mình lại ác độc như vậy. Cả người ông ta không nhịn được run lên: "Độc phụ tâm địa rắn rết này, tôi thật muốn bóp chết bà!"

"Mẫn Tri không thiếu chúng ta cái gì hết, Tiểu Vãn càng không nợ nần gì chúng ta! Lúc trước Vu Hồng đồng ý cho tôi cùng Vu Mẫn kết hôn trừ bỏ việc cô ấy kiên trì, còn bởi vì tôi đồng ý ký hiệp nghị trước hôn nhân với Vu Hồng, hứa hẹn nếu tương lai tôi làm ra chuyện có lỗi với Vu Mẫn thì tôi sẽ rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng, không lấy một chút cổ phần của Vinh Quang. Khi Vu Mẫn ly hôn cùng tôi vẫn niệm tình cũ mà để lại cho tôi 5% cổ phần, là để cái gia đình nhỏ này chúng ta qua không mấy khó khăn..." Nhắc đến chuyện cũ, hốc mắt Lâm Khải Minh đỏ bừng, phủ đầy nước mắt: "Ngược lại, tôi còn nợ mẹ con cô ấy quá nhiều... Mẫn Tri đại nhân đại nghĩa như thế, độc phụ bà lại làm gì cô ấy và Tiểu Văn?!"

"Sao, sao lại như vậy..." Lư Xuân Hoa đứng bên cạnh thân thể lắc lư, bà không ngờ chân tướng lại là như vậy.

Lư Xuân Hoa càng nghĩ càng sợ, cho tới nay bà ta đều vì Thạch Thiến châm ngòi ly gián nên mới càng thấy Vu Mẫn Tri không vừa mắt, mới tìm mọi cách tác hợp Thạch Thiến và con trai mình. Thậm chí sau này cùng vì nghe mấy lời phiến diện của Thạch Thiến mới ngu xuẩn tìm Vu Vãn gây chuyện, thay Thạch Thiến đi đòi cổ phần...

Thì ra, bà ta vẫn luôn bị ả ta coi như chân chạy việc...

Lư Xuân Hoa tức giận ngất đi. Lâm gia loạn thành một đoàn, Lư Xuân Hoa được đưa đến bệnh viện chữa trị, tuy rằng cứu được mạng nhưng vì xuất huyết não nên toàn thân tê liệt. Hơn nữa tuổi tác đã cao, chỉ sợ rất khó hồi phục.

Lâm Khải Minh ngồi bên giường bệnh, nhìn người trên giường, trên mặt tràn đầy những giọt nước mắt hối hận.

Ông ta biết, tạo thành cục diện như ngày hôm nay ông ta không thể trốn tránh được trách nhiệm.

Mấy năm nay, sự áy náy của ông ta đối với Mẫn Tri và hai chị Vu Vãn càng lúc càng sâu, nên ông ta mới chủ động điều chuyển công tác. Đi đến bước ngày hôm nay chỉ sợ là báo ứng của ông ta.

Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, một bước sai, ngàn bước sai.

Hết thảy đều đã muộn rồi.

-

Trung tâm kỹ thuật ô tô không người lái bị trộm cho dù Vu Vãn có phong toả tin tức thế nào thì chung quy giấy vẫn không thể gói được lửa. Các bên hợp tác đều lục tục gọi điện tới dò hỏi, chuyện chip bị trộm có phải thật hay không?

Sự việc hoàn toàn bùng nổ là vào cuối tháng Sáu.

Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng tuyên bố bọn họ đã tự nghiên cứu và phát minh ra một con chip thông minh công nghệ cao, sẽ tiến quân vào lĩnh vực ô tô không người lái.

Truyền thông khắp nơi đưa tin, nói Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng sẽ trở thành người dẫn đầu mới trong lĩnh vực này, trong thời gian ngắn trở nên vô cùng nổi bật.

Cùng lúc đó, rốt cuộc Vu Vãn cũng biết người đứng đằng sau màn trộm chip của bọn họ, không ai khác là Lục Sang của Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng!