Đồ Đệ Của Ta, Lợi Hại Quá Đi

Chương 11: Chim của ngài là loại chim gì?



Mới chớp mắt mà mười lăm ngày đã trôi qua, Kha Vô Nhai thành công bước vào giai đoạn tiền Ngưng Hợp. Sau khi bước vào giai đoạn tiền Ngưng Hợp, Kha Vô Nhai cảm thấy lâng lâng trước giờ chưa từng có.

Sau đó!

Sau khi nhận được sự giáo dục nhân tính hóa từ Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai đột nhiên cảm thấy giai đoạn tiền Ngưng Hợp cũng không có gì!

“Sư phụ, chúng ta có nên đến Hoàng đô tham gia so tài chưa?” Kha Vô Nhai tính toán thời gian, cũng chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày tỷ thí.

Bạch Phong Lưu gật đầu.

Sau đó một tay xách Tiểu Đạo Linh, một tay nắm lấy vai của Kha Vô Nhai, thân hình thoắt cái biến mất.

Kha Vô Nhai chỉ cảm thấy tâm mắt tối đen, sau đó đột nhiên nhìn thấy cổng thành vô cùng lớn xuất hiện trước mắt, hơn nữa trước cửa cổng thành có rất nhiều tu sĩ.

Thành Thái Hành!

Trời đất! Mới chớp mắt mà đã đến Hoàng đô ư?

Kha Vô Nhai hơi ngẩn người, chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?” Bạch Phong Lưu vỗ vào bả vai Kha Vô Nhai, sau đó dẫn Tiểu Đạo Linh đi về phía thành Thái Hành.

Kha Vô Nhai bừng tỉnh, lập tức đi theo.

Đến cổng thành, Kha Vô Nhai mới phát hiện rằng sở dĩ trước cổng thành có nhiều tu sĩ như vậy vì vào thành Thái Hành cần giao nộp linh thạch.

Mỗi người phải nộp hai mươi linh thạch hạ phẩm.

Nếu là trước đây thì Kha Vô Nhai chắc chắn sẽ mắng chửi, nơi trù phú gì thế này? Bước vào cửa mà cũng phải nộp hai mươi linh thạch hạ phẩm.

Nhưng bây giờ thì khác, hai mươi linh thạch hạ phẩm hoàn toàn chẳng là gì với Kha Vô Nhai cả.

Sau khi giao nộp linh thạch, ba người đi vào trong thành Thái Hành, nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa ở thành Thái Hành, Kha Vô Nhai giống như một đứa bé tò mò nhìn ngó xung quanh.

“Tìm một nơi để ở trước, sau đó sẽ ra ngoài đi dạo một chút.” Bạch Phong Lưu vươn vai và nhàn nhã nói.

Cuộc sống này vô cùng thoải mái với Bạch Phong Lưu. Bạch Phong Lưu cũng lười dùng thần thức để điều tra gì đó, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.

Ba người họ tìm được một quán trọ vô cùng sang trọng. Khí thế thổ hào của Bạch Phong Lưu nhanh chóng bộc lộ, thẳng thừng chọn hai phòng sang trọng nhất, một đêm cần ba trăm linh thạch, hơn nữa còn một lần thanh toán tiền thuê cả tháng.

“Ông chủ hào phóng, nếu ông chủ sảng khoái như vậy thì hôm nay ta sẽ bớt một ít linh thạch!” Nhìn thấy Bạch Phong Lưu hào phóng như vậy, ông chủ quán trọ cũng không chịu thua kém, vung tay lên.

Sau đó...

Sau đó ông ta thu hai căn phòng là năm ngàn chín trăm chín mươi chín linh thạch thượng phẩm.

Bạch Phong Lưu câm nín.

Sau khi đến trước cửa phòng, Bạch Phong Lưu và Tiểu Đạo Linh ở cùng một phòng, còn Kha Vô Nhai ở riêng một phòng.

Thấy sự sắp xếp như vậy, Kha Vô Nhai thoáng sững sờ, nghĩ bụng chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ sư phụ làm gì Tiểu Đạo Linh?

Nghĩ đến đây, Kha Vô Nhai gào lên: “Bạch Phong Lưu, đồ súc sinh!” Sau đó bèn cầm Tru Thiên xông về phía Bạch Phong Lưu.

Một loạt hành động của Kha Vô Nhai khiến Bạch Phong Lưu bối rối, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thế này? Luyện kiếm hỏng đầu óc rồi sao?

Khoan đãi!

Tên tiểu tử này gọi mình là gì?

Bạch Phong Lưu?

Súc sinh?

Bạch Phong Lưu phản ứng lại, đánh Kha Vô Nhai ngã xuống mặt đất. “Đồ phản nghịch!”

Sau khi được Bạch Phong Lưu giải thích một cách “dịu dàng”, Kha Vô Nhai rưng rưng nước mắt đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Đối với người toàn năng như Bạch Phong Lưu, mở một không gian độc lập cho Tiểu Đạo Linh trong căn phòng để học tập luyện đan là chuyện rất đơn giản! Sở dĩ dẫn theo Tiểu Đạo Linh là vì lúc có thời gian có thể hướng dẫn một chút.

“Sư phụ phải nói sớm chứ!” Kha Vô Nhai ấm ức nói.

“Đồ phản nghịch!” Bạch Phong Lưu nghe thấy giọng nói của Kha Vô Nhai thì †ức không để đâu cho hết, lại lần nữa thẳng thừng giáng một cái bạt tai.

“Sư phụ, con lại nói gì sai sao?”

“Im ngay!”

Kha Vô Nhai vô cùng ấm ức trở về phòng với khuôn mặt sưng húp, vừa bước vào phòng, Kha Vô Nhai lập tức cảm nhận được linh khí nồng nặc xông về phía mình.

“Trời đất! Vậy mà còn có cả một trận pháp tụ linh.”

Nhìn căn phòng vô cùng sang trọng trước mắt, Kha Vô Nhai chỉ cảm thấy những thứ không tốt đẹp vừa nãy đã khá hơn.

Cả đời này hắn chưa từng được ở trong một căn phòng sang trọng như vậy.

Sau sự ngạc nhiên mừng rỡ, Kha Vô Nhai bắt đầu tập trung tu luyện, cảm ngộ Kiếm Đạo.

Tuy nhiên, hắn đã lĩnh ngộ được Vô Trú nhưng không lĩnh ngộ được Kiếm Đạo.

Nói một cách đơn giản, bây giờ hắn thậm chí còn chưa được tính là Kiếm Đạo nhập môn.

Mới đó đã ba ngày trôi qua, một luồng kiếm khí đột nhiên bộc phát xung quanh Kha Vô Nhai.

Kha Vô Nhai mở mắt ra, hài lòng cảm nhận tu vi Kiếm Đạo của mình một chút.