Đồ Đệ Của Ta, Lợi Hại Quá Đi

Chương 5:  Hà lão tam là ai cơ chứ?



Bạch Phong Lưu đang ở trên ranh giới bùng nổ. Lúc này chỉ muốn tìm một nơi để hưởng thụ một lát. Sau đó hai sư đồ đi tới cửa Túy Tiên lâu.

Nhìn Túy Tiên lâu trước mặt, Bạch Phong Lưu không khỏi nở nụ cười.

“Khá lắm, biết kinh doanh đó. Ở hạ giới cằn cỗi này mà cũng có thể nhìn thấy chuyện làm ăn của hắn ta.”

Dứt lời, y liền dẫn Kha Vô Nhai đi vào trong.

Vừa bước vào, đại sảnh vàng son lộng lẫy kia suýt làm chói đôi mắt vô cùng nghèo nàn của Kha Vô Nhai.

Mẹ kiếp! Xa xỉ đến thế ư? Đúng là không hề có nhân tính.

“Hai vị quan khách, cho hỏi hai vị đến Túy Tiên lâu là để dùng bữa hay muốn giao dịch.” Một tiểu thị nữ tươi cười đi tới trước mặt hai người Bạch Phong Lưu, cung kính nói.

Mặc dù hai người trước mặt ăn mặc chẳng ra làm sao, nhưng Túy Tiên lâu có một quy tắc nghiêm khắc. Đó là tuyệt đối không được coi thường bất kỳ vị quan khách nào.

Nghe vậy, Bạch Phong Lưu không khỏi cười nói: “Uống rượu.”

Sau đó nhìn về phía Kha Vô Nhai: “Đồ đệ, mặc dù rượu ở nơi này dở, nhưng cũng có thể cảm nhận một tí về khói lửa nhân gian.”

Khi Bạch Phong Lưu vừa dứt lời, một tiếng cười càn rỡ bỗng vang lên trong Túy Tiên lâu: “Ha ha ha, rượu của Túy Tiên lâu dở ư? Trải nghiệm một tí về khói lửa nhân gian ư? Mạnh miệng nhỉ, không ngờ lại dám ăn nói như vậy trong Túy Tiên lâu.”

Sau đó, một nam tử mặc hoa bào từ tốn đi về phía hai sư đồ.

“Chuyện gì đã khiến Hà huynh bất mãn thế?” Một giọng nói hơi già nua truyền đến, rồi một ông lão mặc trường bào quản sự của Túy Tiên lâu xuất hiện ở đại sảnh.

Nam tử được gọi là Hà huynh nhìn ông lão kia mỉm cười.

“Cũng chẳng có gì, chỉ là muốn xem thử ai dám nói rượu của Túy Tiên lâu dở.”

Bạch Phong Lưu dứt khoát phớt lờ hai người trước mặt, ánh mắt nhìn về phía thị nữ đã tiếp đón mình ban nãy: “Một bình rượu và mấy món ăn nào cũng được.”

Nói xong, y dẫn Kha Vô Nhai đi tới trước một chiếc bàn, rồi ngồi xuống.

Nam tử được gọi là Hà huynh kia thấy Bạch Phong Lưu hoàn toàn phớt lờ mình thì sắc mặt không khỏi trở nên lạnh lẽo. Chỉ thấy hắn ta tiếp tục đi tới trước mặt hai sư đồ, nhìn Bạch Phong Lưu, lạnh lùng nói: “Ngươi dám phớt lờ lời nói của Hà lão tam ta sao?”

Nghe vậy, Bạch Phong Lưu không khỏi cau mày. Người ở hạ giới này bị bệnh gì vậy? Não bị úng nước rồi à?

Nghe Hà lão tam nói thế, Kha Vô Nhai đứng dậy, nhìn về phía quản sự của Túy Tiên lâu ở bên cạnh: “Ta và sư phụ uống rượu trong Túy Tiên lâu của ngươi, có người gây sự như vậy mà Túy Tiên lâu các ngươi không quản gì ư?”

Quản sự kia mỉm cười, giọng điệu hơi chế giễu: “Hà huynh còn chưa ra tay, sao có thể nói là gây sự cơ chứ?”

Nghe vậy, dường như tiểu thị nữ ở bên cạnh đang định nói gì đó, nhưng đấu tranh một hồi, nàng ta vẫn không nói ra.

Nàng ta rất muốn nhắc nhở quản sự về quy định của Túy Tiên lâu, nhưng nàng ta lại không dám, bởi vì nàng ta không trêu nổi.

Thấy quản sự của Túy Tiên lâu đứng về phía mình, Hà lão tam càng vô cùng hống hách. Hắn ta tiến lên phía trước, định nói gì đó.

Nhưng một giây sau, Bạch Phong Lưu đã giơ tay lên tát một bạt tai, nam tử biến thành một vũng máu ngay tại chỗ. Chỉ nghe thấy Bạch Phong Lưu lạnh nhạt nói: “Mấy năm qua tu luyện đã quên dùng não rồi à?”

Chứng kiến cảnh tượng này, tu sĩ trong Túy Tiên lâu đều trợn tròn mắt.

Hà lão tam là ai cơ chứ? Tam gia của Hà gia – một trong ba đại gia tộc ở Võ Thành, mặc dù thực lực không được xem là mạnh, nhưng ở Võ Thành, ai cũng phải nể mặt Hà gia.

Thấy Hà lão tam bị Bạch Phong Lưu giết chết, quản sự của Túy Tiên lâu không khỏi cau mày, rồi mở miệng: “Đạo huynh, tại sao lại giết người trong Túy Tiên lâu của ta?”

Mặc dù thực lực của Bạch Phong Lưu rất mạnh, nhưng ông ta chẳng hề sợ sệt. Bởi vì ông ta tên là Phạm Khắc, đại quản sự của chi nhánh Túy Tiên lâu ở Võ Thành, cường giả Ngưng Hợp đỉnh phong, đứng đầu Võ Thành.

Quan trọng nhất là sau lưng ông ta là Túy Tiên lâu.

Giọng nói của Bạch Phong Lưu hơi lạnh lẽo: “Ngươi bị mù rồi à?”

Mặc dù y không có hứng thú so đo với mấy tu sĩ ở dưới hạ giới này, nhưng không có nghĩa là y không nổi nóng.

“Ngươi! Được lắm, thật to gan, ngươi tưởng giết chết Hà lão tam rồi thì có thể tung hoành ở Võ Thành này à? Hôm nay lão phu phải xem thử, tại sao ngươi lại dám hống hách đến thế.”

Dứt lời, ông ta túm thẳng lấy Bạch Phong Lưu.

Thấy bóng dáng của Phạm Khắc lao tới, Kha Vô Nhai dứt khoát lấy Tru Thiên ra, sau đó chặn trước mặt Bạch Phong Lưu.

Còn Bạch Phong Lưu thì chỉ lo uống rượu trong ly, hoàn toàn ngó lơ Phạm Khắc.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Khi tay của Phạm Khắc sắp chạm vào Kha Vô Nhai, xung quanh Bạch Phong Lưu bỗng hiện lên một kiếm khí, sau đó thân hình của Phạm Khắc đột ngột biến mất, chỉ để lại một màn sương máu bay lơ lửng ở đó.

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người có mặt tại đây đều tê cả da đầu, hai chân không nhịn được run cầm cập. Một cao thủ siêu cấp Ngưng Hợp đỉnh phong cứ thế biến mất. Ngay cả một dấu vết cũng không để lại.

Rốt cuộc thanh niên trước mặt có lai lịch như thế nào?

Tại sao trước đây chưa từng nghe qua, mọi người lại nhìn Kha Vô Nhai đang mơ màng đứng trước mặt y, cũng cảm thấy rất xa lạ.

Thật ra cũng không thể trách mọi người, bởi vì ở Võ Thành này, Kha Vô Nhai thật sự không có cảm giác tồn tại.

...

Thấy Bạch Phong Lưu vẫn đang nhàn nhã uống rượu, Kha Vô Nhai không nhịn được kéo góc áo của y nói: “Sư phụ, hay là chúng ta rời khỏi đây đổi nơi khác để uống rượu đi.”

Nói thật, trong lòng hắn cũng hơi chột dạ. Trong lòng hắn biết sư phụ là người tàn nhẫn như thế nào. Một lời không hợp là muốn giết chết người ta.

Xem ra sau này mình vẫn nên ăn nói cẩn thận một tí. Ngộ nhỡ có câu nào chọc giận sư phụ thì mình cũng mất mạng, vậy thì quá trớn rồi.

Nghe vậy, Bạch Phong Lưu từ tốn đứng dậy, nhìn ánh mắt sợ sệt của mọi người, không khỏi lắc đầu: “Tu sĩ đó, tu vi mạnh một tí là cho rằng mình có thể tung hoành. Có quá ít người mang theo đầu óc để tu luyện.”

Nói xong, y dẫn Kha Vô Nhai rời khỏi Túy Tiên lâu. Trước khi rời đi, còn không quên mang theo vài bình rượu.

...

Buổi tối, Hà gia Võ Thành, đại sảnh Hà gia.

“Gia chủ, chẳng lẽ chuyện của Tam gia cứ thế bỏ qua ư? Hà gia chúng ta chưa từng chịu đựng ấm ức như vậy.” Một nam tử trung niên nhìn nam tử đang ngồi ở ghế đầu nói.

Nam tử ngồi ở ghế đầu nhìn nam tử vừa mới lên tiếng kia nói bằng giọng điệu bình thản: “Nếu ngươi muốn báo thù thì đi đi, đừng trách ta không nói cho ngươi biết, người kia đã giết chết Phạm Khắc đó. Nếu ngươi không dám thì cút về đi, đừng đứng đây lải nhải tỏ vẻ ngươi rất giỏi giang nữa.”

Nam tử bỗng đứng dậy nhìn gia chủ, ánh mắt kiên định nói: “Cút thì cút.”