Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 39: Nào tin thế gian có bạc đầu (1)



(*) Nếu nơi đáy mắt không ly hận, nào tin thế gian có bạc đầu: Trích từ 《Giá cô thiên · Đại nhân phú》của Tân Khí Tật thời nhà Tống.

******

Kiếm quang chí mạng ấy lặng lẽ không một tiếng động ập đến, góc độ xảo quyệt và tàn nhẫn, ma văn trên thân kiếm nổi lên, như biển máu nổi sóng ——

Hệt như muốn lấy mạng của Vân Dao.

Không biết đối phương sử dụng bí pháp che giấu hơi thở gì, khi thanh kiếm xuất hiện cho đến khi đâm tới, dường như không có chút khí cơ nào lộ ra, ngay cả Vân Dao cũng không hề nhận ra sự hiện diện của nó.

“Phập.”

Lưỡi kiếm đâm vào giữa lưng thiếu nữ áo đỏ, ma văn trên thân kiếm cuồn cuộn, huyết quang khó có thể ngăn chặn, dường như muốn xé nát thân thể yếu ớt của nàng, toàn bộ sinh cơ đều bị huyết quang hút đi, lao vọt vào thân kiếm.

Khuôn mặt của người nọ ẩn dưới làn sương đen, khóe miệng hung ác nhếch lên.

Song, nụ cười này chỉ kéo dài chưa đến ba nhịp thở.

Thân thể người nọ đột nhiên cứng đờ —— Không có chút linh lực nào được truyền về từ huyết kiếm, nhưng rõ ràng gã đã rút sạch toàn bộ sinh cơ của đệ tử Càn Môn tên Vân Yêu Cửu này rồi mà, sao có thể…..

Mặt nạ sương đen cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn “nữ tử áo đỏ” đang quay lưng về phía lưỡi kiếm của gã.

Ngay khi gã vừa nhận ra, hình bóng vừa bị lưỡi kiếm đâm xuyên tim như một tấm gương vỡ, đột nhiên vỡ tan thành vô số đốm sáng trước mặt gã, rơi đầy xuống đất.

…… Hư ảnh con rối!

Dưới mặt nạ sương đen, khuôn mặt của người nọ biến sắc, rút kiếm lùi lại, phi thân hóa thành một bóng đen dưới ánh trăng, tựa như tia chớp lập tức lao nhanh đến cửa sổ.

Ngay khi bóng của gã che khuất ánh trăng bên ngoài cửa sổ, một đạo kiếm quang lạnh lẽo chém tới từ một góc phòng, lập tức chém trúng người bóng đen —— Sau một tiếng kêu đau đớn, bóng đen hóa thành nguyên hình bị đánh văng ra ngoài, đụng sập nửa bức tường và bàn ghế còn sót lại.

“Ầm ——”

Lại thêm một đống đổ nát đầy bụi bặm.

Một lát sau.

“Không thể nào…… ngươi sẽ không…… sao có thể phát…… phát hiện……”

Trước ánh mắt oán độc của người đang che ngực cố gắng ngồi dậy, Vân Dao cầm kiếm gỗ, lười biếng bước ra từ một góc tối trong phòng.

“Có lẽ bởi vì ta còn trẻ, tai thính,” Vân Dao chậm rãi đi về phía gã: “Không như ngươi, tu vi gần đến Hợp Đạo đỉnh phong, chắc ngươi già lắm rồi nhỉ? Già đầu rồi mà còn đi đánh lén, có biết xấu hổ không thế?”

Vân Dao dừng lại ở một khoảng đất trống.

Nương theo ánh trăng, nàng từ tốn quan sát thanh trường kiếm đầy ma văn và huyết quang mà người nọ dùng để chống người lên, cũng như làn sương đen quỷ dị che khuất khuôn mặt của gã.

“...... Tin đồn ở Tiên Vực quả thật không sai, ngươi thật sự được chân truyền kiếm pháp Nại Hà.” Người nọ nửa đứng lên giữa đống đổ nát, khàn giọng nói.

Một kiếm vừa rồi của Vân Dao thoạt nhìn như đơn giản, nhưng bên trong lại chứa ít nhất năm phần kiếm ý kiếm Nại Hà, gần như tiêu hao một nửa linh lực của nàng ở cảnh giới hiện tại.

Nếu không dồn hết sức như thế thì đã không thể chém lão già này đến mức thoi thóp, thậm chí không thể lần nữa dùng thuật chạy trốn.

Vân Dao khom người, ngang tầm mắt của đối phương.

“Ta chỉ là một tiểu đệ tử mới vào Càn Môn chưa đến một năm, kính già yêu trẻ, bảo vệ động vật, giúp đỡ mọi người, nói năng dịu dàng —— Ấy thế mà ngươi muốn giết ta, tại sao thế? Tại ta đào mồ mả tổ tiên nhà ngươi lên à?”

“Ha……”

Người nọ cười nhạt, ôm ngực ho vài tiếng, phớt lờ lời nói cà chớn của nàng.

Sương đen trước mặt không chỉ che giấu mặt mũi của gã, mà dường như còn chỉnh sửa giọng nói, mỗi câu nói của gã như tổng hợp bởi vô số giọng nam nữ già trẻ, mỗi chữ biến đổi, khiến người ta dựng tóc gáy.

Vân Dao đột nhiên nhìn chằm chằm gã, hỏi: “Ma tộc?”

“......”

Ánh mắt của người nọ hơi chuyển động, sau đó nhanh chóng nhìn sang nơi khác.

Vân Dao trầm ngâm nhìn gã một lúc, sau đó lắc đầu: “Không đúng, biết lợi dụng thời cơ Mộ Hàn Uyên đánh khúc an hồn, cố ý khiến hắn không chú ý đến bên cạnh, lại thêm bí pháp che giấu hơi thở khí cơ, dường như cũng lợi dụng khúc an hồn khiến ta không nhận ra —— Hiểu rõ thuật pháp của Tiên Vực như thế, lại thêm lòng dạ độc ác cẩn thận, ngươi không giống Ma tộc trong đầu chỉ có giết giết giết, mà giống……”

Hồng y nữ tử đứng lên, tiến đến gần, kiếm quang trên kiếm gỗ chậm rãi dâng lên, phản chiếu dung nhan thanh cao lạnh lùng như thần tiên của nàng.

—— Xoẹt.

Trường kiếm vung lên, mang theo khí thế trời long đất lở, đột nhiên dừng lại trước yết hầu của người nọ. Trên kiếm gỗ hiện lên phong mang lạnh hơn cả huyền thiết, khiến cơ thể của người nọ cứng đờ như đá.

Vân Dao hơi nghiêng đầu, ý cười và đùa cợt trong mắt biến mất, chỉ còn lại sát ý lạnh như băng: “Ma đạo hợp tu?”

Thân hình người nọ cứng đờ, gã chợt cất tiếng cười to, giọng vừa khàn vừa khó nghe: “Cho dù chết, ta cũng sẽ không nói…… Ngươi không cần phải lãng phí tâm tư!”

“Ngươi không nói cũng không sao, ta có thể tự đoán.” Vân Dao hơi nghiêng lưỡi kiếm: “Thứ trên mặt ngươi, tạm gọi là mặt nạ đi, không giống do thuật pháp tạo ra, mà giống oán khí do oan hồn ngưng tụ hơn, biến ảo khó dò, ta đoán trên tay ngươi có vô số mạng người……”

Nàng dừng lại một chút, liếc nhìn thanh trường kiếm vẫn còn huyết quang và ma văn: “Chết không được thoải mái lắm.”

Bị kiếm quang không sắc bén lắm của kiếm gỗ trong tay Vân Dao áp chế, thanh huyết kiếm rùng mình rít lên.

“Người bình thường đánh lén thường chỉ sử dụng thuật pháp che giấu dung mạo, nhưng ngươi, dáng dấp, giọng nói, hơi thở, linh lực, một chút cũng không dám để lộ. Ta đọc thoại bản nhiều, đúc kết được kha khá kinh nghiệm,” Vân Dao nhẹ nhàng nói: “Chỉ có từng gặp, hoặc sẽ gặp, cho nên mới cần che giấu hết, đúng không?”

“——”

Đôi đồng tử của người trên mặt đất đột nhiên co lại.

Cùng lúc đó, hơi thở quanh người gã tăng vọt, có xu hướng muốn tự bạo để đồng quy vu tận.

Vân Dao hơi biến sắc: “Không phải chứ đại ca, mới nói mấy câu mà ngươi đã muốn lôi cả thành chết chung, trong phòng có một con lừa trọc đã mở mắt Vãng Sinh đấy —— Hay là chờ đến khi hắn tỉnh lại, bảo hắn nhìn xem liệu cha mẹ của ngươi có đầu thai vào thành này không, sau đó ngươi muốn ra tay cũng không muộn?”

“Câm miệng!”

Hơi thở của người nọ tăng vọt, phá vỡ màn chắn.

Hệt như một chiếc bình đầy nước đang nở ra, chốc lát sau sẽ nổ tung.

Vân Dao không kịp nghĩ ngợi, kim quang linh lực ập xuống, áp sát người nọ, cố gắng áp chế tự bạo của đối phương trong căn phòng này.

Cùng lúc đó, nàng phi thân về sau, chộp lấy áo cà sa của con lừa trọc vô tri vô cảm sau khi tự phong ấn thần hồn, truyền âm với Mộ Hàn Uyên: “Kẻ này muốn tự bạo, ta sẽ áp chế, ngươi mau đưa yêu tăng ——”

Chưa dứt lời, biến số lại xuất hiện.

Vân Dao gần như theo bản năng nghìn cân treo sợi tóc của mình, trong lúc truyền âm, nàng chợt cảm thấy cả người ớn lạnh nên lập tức nghiêng người né tránh, trong gang tấc hiểm lại càng hiểm tránh được nhát kiếm chém ngang người mình từ đằng sau ——

“Xoạch!”

Kiếm quang không gì sánh bằng, những nơi ánh sáng vô hình lướt qua, toàn bộ phòng trên lầu hai đều bị cắt làm đôi.

Một đám tóc đen rơi xuống đất, Vân Dao không quan tâm.

Kẻ xúi quẩy không lộ mặt muốn tự bạo lúc nãy, hiện tại như một món đồ bị chém ngang, nửa người trên và nửa người dưới đang chậm rãi đứt lìa.

Ngoại trừ máu tươi phun ra, còn có cả linh quang nhức mắt ——

Đó là dấu hiệu linh phủ linh hải Hợp Đạo cảnh sắp nổ tung.

Vân Dao cắn chặt môi, cúi người xuống đất.

Trong bóng tối, linh lực vô hình tuôn trào lập tức ngưng tụ thành một chiếc lồng, hướng về phía linh quang chói mắt, càng lúc càng gần, sau đó bao trùm rồi nhanh chóng thu nhỏ lại ——

Ầm!!

Một tiếng vang kịch liệt kèm theo chấn động cực lớn bị áp chế cực hạn, trong tòa nhà rộng lớn lặng ngắt như tờ, nhưng tiếng rền vang ấy như nổ tung trong thức hải của một mình Vân Dao.

Máu từ miệng trào ra như suối, Vân Dao không thèm lau mà túm lấy áo cà sa của yêu tăng, tùy tiện ném về phía sau.

Dù sao lầu hai đã không còn, rơi xuống đất, chỗ nào cũng là lầu một.

Truyền âm của nàng hướng về phía tiếng đàn đang di chuyển của Mộ Hàn Uyên: “Đưa hắn đến Phạn Thiên Tự, nếu trên đường bị truy sát, khó có thể song toàn ——”

Vân Dao cầm kiếm, chậm rãi đứng lên, trong truyền âm, giọng của nàng quả quyết, pha chút dịu dàng hiếm có: “Thế thì mặc kệ hắn. Quan trọng nhất chính là ngươi, ngươi phải sống.”

Dứt lời.

Dừng lại chốc lát, tiếng đàn phía sau rời xa rồi biến mất.

Trong lòng Vân Dao lập tức thành kính xin lỗi tam sư tỷ.

—— Suy cho cùng, con lừa trọc sống lâu hơn sư tỷ bốn trăm năm, đã hòa vốn rồi. Nàng gắng sức, có thể mạo hiểm mạng của mình, nhưng không có lý do gì phải gom mạng sống của ngoan đồ mình vào. Hơn nữa nếu không phải vì lần này y bị Ngự Diễn ám toán, giẫm trúng bẫy đầu tiên, bọn họ cũng sẽ không thảm hại như thế này.

Yêu tăng có dáng vẻ thoạt nhìn như hay ngấm ngầm tính kế người ta, kết quả lại bị người ta mưu hại.

Vân Dao suy nghĩ, sau đó quan sát vị khách không mời mà đến thứ hai.

Kẻ này càng kỹ lưỡng hơn, bắt đầu từ thắt lưng, nửa người trên đều bị sương đen bao phủ, hoàn toàn không lộ ra ngoài. Hơn nữa trong sương đen này, dường như có vô số khuôn mặt nhấp nhô, dữ tợn rên rỉ, càng nhìn càng khiếp người.

…… Nửa bước Độ Kiếp.

Vân Dao thở dài trong lòng.

Tại sao mới ba trăm năm, tu giả ngoài mặt đứng đắn của Tiên Vực chẳng có mấy ai tiến bộ, trái lại một đám tà ma ngoại đạo chẳng biết chui ra từ xó nào, tu vi cao đến mức sắp phá trời?

May mà kẻ tà ma ngoại đạo này không để ý tới bọn họ, nhờ thế mà Mộ Hàn Uyên có thể thuận lợi đưa yêu tăng đi ——

Gã đang giả tình giả nghĩa ngồi bên cạnh “đồng đội” vừa bị gã chém thành hai khúc.

Kẻ đến trước đang hấp hối, chỉ còn chút hơi tàn.

Kẻ đến sau chẳng biết đang truyền âm gì đó.

Kẻ sắp chết thở hổn hển nói: “Cảm…… cảm ơn.”

“Ngươi cảm ơn hắn cái gì, cảm ơn hắn chém ngươi sao? Nếu thật sự muốn cảm ơn, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng chứ?” Vân Dao dựa vào cột, không đàng hoàng hỏi, đồng thời gom góp chút linh lực không còn nhiều lắm trong cơ thể.

Mặc dù là để trì hoãn thời gian, nhưng lời Vân Dao nói là sự thật.

Nếu vừa rồi Vân Dao không vì bảo vệ tính mạng của cả tòa thành mà chịu đựng tự thương, trấn áp bạo tạc linh phủ linh hải của gã trong một tấc vuông, thì hiện tại đối phương thậm chí không còn sót lại chút tàn hồn nào.

Đáng tiếc, cả hai kẻ kia đều phớt lờ nàng.

Vân Dao nghe thấy kẻ nằm trên mặt đất gom góp hơi tàn nói câu cuối cùng: “Con sâu cái kiến…… gõ thiên môn, mở lối lên trời, chúng ta…… dù chết cũng vinh dự!”

Vân Dao: “......”

Giỏi thật.

Tự làm khùng làm điên rồi tự cảm động.

Đáng tiếc, Vân Dao chưa kịp chúc gã một câu chết không nhắm mắt, thì thấy mí mắt của người nọ khép lại, trong thoáng chốc, gã hóa thành tro bụi trong vòng tay người sương đen, theo gió bay đi.

Vân Dao nhíu mày, trong lòng càng lạnh lẽo hơn.

“Ngươi giết đồng đạo của ta,” Người sương đen chậm rãi đứng lên: “Ta sẽ bắt ngươi đền mạng cho hắn.”

Vân Dao cầm kiếm, mỉm cười: “Đừng khách sáo, ta thấy hai ngươi vợ chồng tình thâm, hay là ta tiễn ngươi đi trước nhé?”

“Miệng lưỡi sắc bén, đáng tiếc, không cứu nổi mạng của ngươi và sư huynh ngươi.” Người sương đen nở một nụ cười nham hiểm, thật sự không giống con người lắm: “Chờ một lát, ta đuổi theo giết Hàn Uyên Tôn của ngươi, để hắn lên đường cùng ngươi, thế nào?”

Ánh mắt của Vân Dao lạnh buốt: “Ta khuyên ngươi đừng tự tìm chết.”

“Tìm chết?” Người sương đen cười khằng khặc: “Hàn Uyên Tôn sao? Hắn quả thật là tiên tài, đáng tiếc lại gặp phải ta, lại còn sinh ra trên đại lục Càn Nguyên bị trời phạt, đã định sẵn không có cơ hội nào, chi bằng ta giúp hắn đi đầu thai sớm, có lẽ kiếp sau có hi vọng hơn.”

“Ai tiễn ai, chưa biết đâu nhé.”

“Ha ha ha, nếu ngươi tin tưởng hắn như thế, sao không bảo hắn ở lại giúp đỡ, mà bảo hắn đưa Liễu Vô chạy trốn thế?”

Người sương mù cười khẩy: “Lời ngươi nói, chính ngươi cũng không tin.”

“......”

Vân Dao đang kéo dài thời gian để gom góp linh lực, nghe câu này, nàng chợt chấn động.

Bởi vì bản thân nàng đột nhiên hơi hoảng hốt ——

Nàng thật sự tin tưởng, tin rằng dù cả giới Càn Nguyên này chết sạch thì Mộ Hàn Uyên cũng sẽ không chết.

Dù sao trong thoại bản, hắn gần như chính tay diệt cả tiểu thế giới này mà.

Nhưng, tại sao.

Dù biết hắn ắt không chết, nhưng nàng vẫn không muốn đánh cược vào một phần khả năng ấy, rồi bắt hắn mạo hiểm tính mạng.

“Sao thế, đau lòng à?” Người sương đen bật cười: “Hàn Uyên Tôn đúng là thẹn với danh tiếng của hắn, thế mà lại vứt bỏ ngươi rồi chạy trốn, ngươi yên tâm đi, sau khi ta giết ngươi, ta nhất định cũng sẽ giết hắn. Như thế sư huynh muội các ngươi sẽ không cô đơn trên đường xuống suối vàng.”

“...... Chậc,” Vân Dao hoàn hồn: “Ngươi tốt bụng ghê nhỉ.”

Chưa nói hết câu, một vòng đỏ tươi như điện giáng xuống, thắp sáng cả tòa nhà tăm tối.

“...... Kiếm pháp Nại Hà.”

Người sương đen cũng giơ cao một thanh kiếm đầy ma văn sương đen, gã nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vân Dao, ra tay không hề lưu tình, liên tục tung ra hàng loạt kiếm chiêu và thuật pháp sương đen xảo quyệt âm độc.

“Ngươi còn trẻ, sao có thể tu đến đại thành!”

Trong thời gian ngắn, đã trải qua mười đợt công phạt.

“Thế giới của thiên tài, ngươi không hiểu đâu.” Cuối cùng Vân Dao tìm được một kẽ hở tạm nghỉ, mỉm cười với gã.

Nhưng nếu là người hiểu rõ nàng nhìn thấy, sẽ nhận ra nụ cười này gượng gạo như thế nào ——

Với tu vi hiện tại của nàng, sau khi cưỡng ép phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng, thi triển kiếm pháp Nại Hà vốn đã là cực hạn. Lúc nãy còn mới đối phó với kẻ xúi quẩy kia, lại còn áp chế tự bạo của gã, khiến nàng kiệt lực nội thương, chút linh lực tích lũy được bằng cách kéo dài thời gian còn chẳng đủ nhét kẽ răng.

“Thiên tài? Thiên tài thì sao? Không phá thiên môn, cũng chỉ là con sâu cái kiến.”

Câu nói của Vân Dao không biết đã đâm trúng chỗ đau gì của đối phương, người sương đen vốn không thay đổi tâm tình sau khi đồng bạn chết thảm, đột nhiên bạo phát hơi thở, sương đen xung quanh bắt đầu điên cuồng dâng lên, oán thanh thê lương che trời rộp đất trút xuống ngũ giác của Vân Dao.

Sắc mặt Vân Dao trắng bệch.

Oán khí ngút trời thế này…… Bọn chúng đã giết rất nhiều người.

“——”

Trong tình trạng kiệt quệ, Vân Dao vốn là một cây chẳng chống vững nhà (*).

(*) Một cây chẳng chống vững nhà: Một người không thể đối phó, chống đỡ được tình hình nguy khốn.

Mà sương đen nọ như có thể cướp đi hơi thở và sinh cơ của nàng, thay vào đó, bóng tối đáng sợ đang chậm rãi gặm nhấm năm giác quan của nàng.

Chung Yên Hỏa Chủng ở bên trong mi tâm.

Bây giờ gỡ bỏ phong ấn, thần hồn của nàng có thể thông qua thần văn tiên cách thoát ra, nhưng Càn Nguyên ắt vong.

Ngoài ra, còn có tất cả những gì đã, và đang tồn tại trong giới Càn Nguyên, toàn bộ.

“Đệ tử Càn Môn vẫn luôn ngu xuẩn như vậy sao,” Có lẽ nhận ra Vân Dao kiệt sức sắp bại, người nọ cười lạnh: “Với tu vi của ngươi, nếu lúc nãy mặc kệ sống chết của cả thành, một mình chạy trốn, có lẽ sẽ có chút hi vọng sống —— Nhưng ngươi lại vì người phàm của tòa thành này, với phương thức mà bọn chúng không hề hay biết, chết ở đây —— Ai sẽ biết ơn ngươi chứ?”

“......”

Vân Dao chống kiếm, khuỵu một chân xuống đất.

Im lặng một lúc lâu, nàng đột nhiên bật cười: “Thánh nhân mà ngươi nói đến, không phải ta, mà là các sư huynh sư tỷ của ta. Ta không giống bọn họ.”

“Không giống cái gì, chẳng phải ngươi cũng vì những người phàm tục này mà chết một cách không rõ ràng đấy sao?”

“Ta không cứu bọn họ, ta chỉ gánh vác trách nhiệm của chính mình.” Vân Dao ngước mắt lên, máu tươi nhuộm đỏ môi và cằm của nàng: “Tai họa do ta mà đến, cho nên ta phải chịu trách nhiệm đến cùng. Nếu không, cứ mặc kệ người khác bị mình liên lụy mà chết, thế thì có khác gì chó lợn đâu?”

Người nọ sửng sốt, sau đó thẹn quá hóa giận: “Tầm nhìn của kẻ ngu đần!”

Sương đen cuồn cuộn lao tới, chỉ còn cách một khoảng ngắn.

Nói xong câu vừa rồi, Vân Dao nhẹ nhõm nhắm mắt lại.

…… Đúng là tự đào hố chôn mình mà.

Chung Yên Hỏa Chủng ấy à, kéo theo thứ này đồng quy vu tận cũng xem như là hành động vĩ đại chưa từng có trong lịch sử nhỉ? Thần quân bát phương phù hộ, chỉ mong thần văn tiên cách có thể bảo vệ thần hồn của nàng —— Dù chỉ còn một sợi quay về Tiên giới cũng được.

Đồng tử của Vân Dao run rẩy, tia linh lực cuối cùng phóng về phía mi tâm.

Ngay khi chạm vào phong ấn bên dưới thần văn tiên cách, bất thình lình, oan hồn cuồn cuộn khắp lầu bị xé nát, bên tai nàng vang lên tiếng đàn lạnh lẽo như tiếng dòng nước va chạm với đá ngầm.

“Coong ——”

Cổ cầm trường minh, thất huyền chấn động không ngớt.

Vân Dao đột nhiên mở mắt, trong đêm tối, hoa bào trắng như tuyết rơi xuống trước mặt nàng, đong đầy ánh trăng trong vắt lành lạnh.

“...... Sư tôn.”

Tuyết bào rơi xuống, vây quanh cả người nàng.

Tóc đen dài như thác buông xuống, mùi hương lành lạnh dễ chịu bủa vây lấy nàng: “Xin lỗi, ta đến muộn.”

Vân Dao giật mình hoàn hồn, cắn môi: “Ngươi trở về làm gì —— Ngươi!”

—— Ầm.

Trọng áp linh lực như sông biển chảy ngược, sương đen quấn quanh, đập mạnh vào lưng Mộ Hàn Uyên.

Vân Dao được hắn bảo vệ trong lòng, giọng nói của nàng hơi run rẩy:

“Mộ Hàn Uyên……”

Chưa nói hết câu, một nụ hôn rơi xuống khóe môi của Vân Dao: “Ta đã nói, sẽ không bao giờ để sư tôn lẻ loi một mình.”

Nàng ngơ ngác, ngẩng đầu lên.

Mộ Hàn Uyên chậm rãi đứng thẳng người.

Trong chớp mắt, ánh trăng như lụa, như sắc tuyết phủ lên người hắn.

Xuyên qua đáy mắt của hắn, đi thẳng vào thức hải, trong thoáng chốc, dường như Vân Dao nhìn thấy hai bóng người.

Một trắng, như tuyết trắng trên đỉnh núi cao, như vầng trăng trong vắt lành lạnh.

Một đen, giẫm lên vạn quỷ đang than khóc tận trời xanh, ma diễm ngút trời.

Cùng lúc đó, lơ lửng bên cạnh Vân Dao, đàn Mẫn Sinh chấn động. Ngay sau đó, một thanh kiếm hắc bạch lưỡng sắc không thể trấn áp được nữa, chậm rãi rút ra từ thân đàn.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Mộ: Đã đến muộn (ám chỉ đưa yêu tăng đi rồi mới quay lại)

Hắc Mộ: Đã đến muộn (ám chỉ xử giới Càn Nguyên, đến Tiên giới, rồi mới quay lại)