Đồ Đệ Toàn Năng Của Thiên Đạo Chủ

Chương 47: La Thiên Đại Thủ Ấn!



"Ha ha, bản chất thật của ngươi đã bị bổn tông chủ vạch trần, nên tức giận rồi sao?"

"Ngươi có biết, trận pháp bảo hộ của La Thiên Tông chúng ta, cho dù là Niết Bàn Cảnh Cửu Trọng Thiên cũng khó phá vỡ hay không?"

"Còn vọng tưởng muốn tiêu diệt La Thiên Tông ta, buồn cười!".

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

"Chư vị trưởng lão, kích hoạt trận pháp bảo vệ, bản tông chủ đi trước gặp mặt tên hèn nhát không dám lộ mắt kia đây!"

La Võ chân nhân tràn đầy tự tin ra lệnh cho những trưởng lão, sau đó một mình bay ra đại trận của tông môn."

Ông ta vẫn vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân.

Nhiều năm trôi qua như vậy, không ai ở bắc vực này có thể khiến ông ta cảm thấy sợ hãi, mà kẻ bí ẩn trước mặt, đương nhiên cũng không thểt

Hơn nữa, dựa theo tin tức của Nhị trưởng lão, tên này cùng lắm chỉ là Niết Bàn Cảnh Tam Trọng Thiên, căn bản không phải đối thủ của ông ta.

Cho dù thực lực hắn ta có ở Niết Bàn Cảnh Bát Trọng Thiên thậm chí Cửu Trọng Thiên, khi hắn vướng vào hộ tông đại trận, tiến không xong mà lùi cũng chẳng được, thất bại là chuyện sớm muộn!

Điều kỳ lạ là, kẻ thần bí này lại thật sự dám tìm tới cửa chờ chết!

"Dám nói xấu sư tôn tai" "Ngươi, đáng chết!"

Lãnh Yên Nhiên nằm chặt nắm đấm, lần đầu tiên trong đôi mắt tuyệt mỹ của cô xuất hiện sát khí nồng đậm như vậy!

Khi nói chuyện, cô đã muốn cởi mũ ra, sắc mặt lạnh như băng nhìn về phía La Thiên Tông và La Võ chân nhân.

Khi biết bản thân có thể chất đặc thù có thể làm lô đỉnh, Lãnh Yên Nhiên có chút ngạc nhiên.

Nhưng đó không phải là điều khiến cô tức giận đến vậy.

Chỉ có một lý do khiến cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cơ thể run rẩy không ngừng!

Chính là tên La Võ chân nhân chết tiết ấy, thế mà lại dám nói xấu sư tôn!

Quả thật tội đáng chết vạn lần!

"Hả?I" “Lãnh Yên Nhiên?”

"Tại sao tên thần bí này lại là Lãnh Yên Nhiên? Không phải cường giả sau lưng cô ta đích thân tới sao?”

Nhưng khi Lãnh Yên Nhiên cởi chiếc mũ dài che mặt xuống, mọi người đều choáng váng.

Kẻ thần bí mà mọi người đều lo lắng và sợ hãi, thế mà lại không phải là vị cường giả Niết Bàn Cảnh trong truyền thuyết kia mà là Lãnh Yên Nhiên?

Cho dù nàng ta cường đại đến mấy cũng chỉ ở Thông Huyền cảnh, nàng ta làm sao dám tự mình tiến đến La Thiên Tông?!

"Ách, thì ra ngươi giả thần giả quỷ để thu hút sự chú ý của mọi người sao?"

"Kẻ thần bí sau lưng ngươi đâu? Hiện giờ hẳn ta trốn ở đâu rồi, rốt cuộc quỷ kế của hắn là gi?"

"Thôi, hỏi ngươi cũng chẳng biết thêm được gì."

"Nhưng bổn tông chủ không tin tên thần bí kia có thể trơ mắt nhìn ngươi ngã xuống mà không ra tay!"

La Võ chân nhân cũng không nghĩ tới kẻ bận hắc bào đó lại là Lãnh Yên Nhiên, nhất thời có hơi ngây người.

Nhưng rất nhanh ông ta lại cười lạnh một tiếng, dù thế nào đi nữa, tên thần bí kia nhất định sẽ không thể trơ mắt nhìn Lãnh Yên Nhiên chết, bằng không công sức của hẳn ta chẳng phải sẽ thành dã tràng xe cát biển đông hay sao?

Tuy rằng toàn thân Lãnh Yên Nhiên hình như có một trận pháp phòng ngự vây quanh, nhưng La Võ chân nhân hoàn toàn không để ý.

Loại trận pháp di động này, cho dù là được khắc họa trong pháp hoặc, hay là được ẩn chứa trong la bàn đi chăng nữa, đoán chừng chính là trận pháp hoàng thiên, chức năng chính của nó là che giấu linh khí, khiến bọn họ không thể nhìn thấy cảnh giới thực sự, cực kỳ mê hoặc lòng người!

Mà ông ta đường đường là cường giả Niết Bàn cảnh, chỉ cần một đòn là có thể phá vỡI

"Chết đi, trên đường hoàng tuyền nếu người gặp được tên phế vật Trương Thiên Trạch thì nhớ nói rõ với hẳn một tiếng, mắt lão tử bị mù rồi mới bồi dưỡng hắn thành thủ tịch."

"La Thiên Đại Thủ Ấn!"