Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 118



Đau nhức!

Hoảng sợ!

Kêu la thảm thiết!

Bối rối!

Khiếp sợ!

Vô số cảm xúc chợt lướt nhanh qua đầu Trần Quần An, ông ta lập tức gào thét thảm thiết: “A… Tay của tao! Tay của tao! Diệp Bắc Minh, thằng con hoang khốn kiếp này, mày dám đối xử với tao như vậy ư? Má mày! Má mày! Má mày! Ông Karasawa, hãy giết nó, giúp tôi giết chết nó đi!”

“A!”

Trần Quần An kêu la thảm thiết, cứ đi loanh quanh trước cửa thương hội Đông Doanh.

Một số ông lớn giàu có đã vào trong thương hội Đông Doanh nghe thấy giọng ông ta bèn đi ra.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức hít sâu một hơi!

Một vài người lái xe đi ngang thấy cảnh đó cũng ngây hết cả người!

Một cánh tay của Trần Quần An đã bị xé xuống, cơ bắp, xương cốt, da, mạch máu, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh xé toạc ra, cảm giác đau đớn đó là thứ mà người bình thường có thể chịu được ư?

Vệ sĩ và thư ký của Trần Quần An đều hoảng sợ đứng đực ra đó, trừng lớn hai mắt.

Bọn họ quên cả phản ứng.

Sức mạnh của một người sao lại kinh khủng đến như thế được?

Một cánh tay, lại có thể xé toạc ra như thế?

“A… Diệp Bắc Minh, thằng con hoang này, mày dám đối xử với tao như vậy ư? A!”, Trần Quần An không nhịn được kêu la thảm thiết, vô cùng đau đớn.

Dù là Chu Thiên Hạo theo sau Diệp Bắc Minh thì trán cũng vã mồ hôi lạnh!

Quá đột ngột!

Quá đáng sợ!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh mang theo nụ cười, ném cánh tay của Trần Quần An xuống đất, nhấc chân giẫm nát: “Năm đó bố tôi đối xử với ông như thế nào? Lương tâm của ông đã bị chó ăn mất rồi hả?”

“Khi ông đói đến mức không có gì ăn, bố tôi đã cho ông một miếng cơm!”

“Khi ông chẳng có nơi để ngủ, bố tôi đã thuê cho ông một căn nhà!”

“Phát tiền lương cho ông, cho ông ăn, cho ông ở, dạy ông cách kinh doanh làm ăn!”

“Ông đền đáp bố tôi như thế hả?”, Diệp Bắc Minh cứ như thần chết, không hề để ý tới bất kỳ ai, đi thẳng về phía Trần Quần An.

“Mày!”

Trần Quần An hoảng sợ, giơ cánh tay còn lại chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày làm tao bị thương nặng như vậy…”

“A!”

Trần Quần An lại hét thảm một tiếng.

“Xoẹt xoẹt!”

Diệp Bắc Minh tóm lấy cánh tay còn lại của Trần Quần An, lại kéo mạnh.

Tiếng cơ bắp bị xé rách khiến da đầu con người ta run lên, cả người sợ run.

“Xoẹt!”