Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1864



Khương Thứu không để ý đến ánh mắt kinh ngạc, bốc lửa của mọi người.

Quay đầu nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Cậu muốn lên tầng thứ chín mươi chín của Thiên Hạ Đệ Nhất các ư?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế!”

Khương Thứu mỉm cười: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi”.

Diệp Bắc Minh do dự một lúc: “Tiến vào tầng thứ chín mươi chín, chẳng phải cần thử thách từng tầng một sao?”

Khương Thứu thản nhiên nói: “Đó là người khác, còn cậu, có đặc quyền này”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.

Hai người vừa biến mất, thì hiện trường lập tức sôi sục.

Vù!

“Dạ Phong chết thật rồi, vãi!”

“Diệp Bắc Minh này cũng thật lợi hại, lại dám giết Dạ Phong?”

“Tôi vẫn hơi không dám tin, Dạ Phong ngông cuồng tự cao tự đại lại chết rồi?”

“Ực ực! Ực ực!”

Rất nhiều người điên cuồng nuốt nước miếng.



Hai người vừa đến tầng chín mươi tám của Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Khương Thứu thụp một tiếng, trực tiếp quỳ xuống: “Lão nô Khương Thứu, tham kiến cậu chủ!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh sợ giật mình.

Vãi

Một Thánh Vương lại quỳ xuống, gọi mình là cậu chủ?

“Vãi! Lại là mẹ của tôi sắp xếp ư?”

Khương Thứu rất kích động: “Là bố của cậu sắp xếp!”

“Lúc lão nô từ Thánh Cảnh đột phá Thánh Vương, suýt nữa thì chết”.

“Là bố của cậu đã cứu mạng tôi, còn giúp tôi tiến vào cảnh giới Thánh Vương”.

“Chủ nhân bảo tôi ở Thiên Hạ Đệ Nhất các đợi cậu chủ, cuối cùng ngày này đã đến!”

Diệp Bắc Minh hiểu ra: “Thì ra là vậy, nói như vậy thì ông từng gặp bố của tôi phải không?”

“Ông ấy là người như thế nào?”

Khương Thứu tỏ vẻ mặt sùng bái: “Tay cầm nhật nguyệt hái sao sáng, trên thế gian không còn người nào giống như ông ấy!”

Diệp Bắc Minh vội vã hỏi: “Ông từng thấy ông ấy trông như thế nào không?”

“Có thể vẽ ra cho tôi không?”

“Việc này…”

Khương Thứu hơi khó xử: “Chủ nhân chỉ xuất hiện một lần, mặc áo choàng và đeo mặt nạ”.

“Trên thực tế lão nô cũng chưa từng thấy dáng vẻ thực sự của chủ nhân”.