“Loại người này cho dù là đại soái trách tội, Dư Thiên Long tôi cũng sẽ không đến cửa một lần nữa”.
“Diệp Bắc Minh? Ha ha, cái tên này tôi nhớ rồi!”
Xe Jeep nhanh chóng rời đi một cách chật vật, biến mất ở trong màn đêm.
Thẩm Hạc đứng trong vườn hoa chờ Diệp Bắc Minh.
“Cậu Diệp, người của Long Hồn tìm cậu để?”, Thẩm Hạc có chút tò mò.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Bọn họ yêu cầu tôi gia nhập Long Hồn, trở thành đội viên của bọn họ”.
“Cái gì?”
Thẩm Hạc kinh hãi, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập: “Cậu… đồng ý?”
“Tôi từ chối”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
“Cái gì!!! Cậu từ chối?”, Thẩm Hạc trợn tròn hai mắt, mặt cũng không dám tin và thất vọng: “Cậu Diệp, sao cậu lại từ chối chứ! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!”
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh nhìn Thẩm Hạc.
Thẩm Hạc hít sâu một hơi: “Cậu Diệp, đây chính là Long Hồn đó! Bộ đội đẳng cấp nhất Long Quốc, chỉ có người của các gia tộc hàng đầu mới có tư cách trở thành thành viên dự bị của Long Hồn”.
“Hơn nữa, người bình thường muốn gia nhập Long Hồn phải đả thông hai mạch nhâm đốc!”
“Trong long hồn, bộ đội thần bí nhất gần như mỗi thành viên đều là tông sư võ đạo!”
“Mỗi một thành viên đều là tông sư võ đạo?”, Diệp Bắc Minh cũng bị dọa cho giật mình.
Thẩm Hạc gật đầu: “Không thì sao chứ?”
“Chỉ như vậy Long Quốc mới có thể trấn giữ được những võ giả kia! Nếu không thì võ giả thịnh hành, quân đội thông thường làm sao ngăn cản được bọn họ?”